Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 53: Báo Đáp Ân Nhân Cứu Mạng



Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng trong người không nóng nữa, dường như lý trí cũng dần dần tỉnh táo hơn.

Cô mở mắt ra, cảm thấy dường như cổ họng của mình không còn căng cứng như trước nữa, thử lên tiếng thăm dò: “Lục Cảnh Thâm, tôi ổn rồi.”

Tuy nhỏ như ruồi muỗi, nhưng cuối cùng cũng phát ra tiếng.

Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lục Cảnh Thâm không lên tiếng. Anh đứng dậy, sau đó bế cô ra khỏi bồn tắm.

Trên người cô toàn là nước, lễ phục bị ướt dính sát trên người, tạo ra đường cong uyển chuyển hấp dẫn.

Gương mặt Cảnh Ninh đỏ lên, đẩy cái tay muốn lau nước cho mình của anh ra, giật lại khăn lông, gấp gáp nói: “Để tôi làm là được.”

Lục Cảnh Thâm nhìn cô, cũng không nói chuyện, thấy cô cúi đầu xấu hổ lúng túng thì đột nhiên cười.

“Được. Nếu em đã tỉnh lại, có phải cũng nên báo đáp ân nhân cứu mạng của em là tôi đây không? Ví dụ như giúp tôi lau gì đó vậy.”

Cảnh Ninh ngẩn ra, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh.

Lục Cảnh Thâm và cô cùng ngâm trong nước, tất nhiên trên người cũng ướt đẫm.

Áo sơ mi màu trắng dán trên ngực người đàn ông, rất dễ dàng có thể thấy cơ ngực vạm vỡ bên trong. Nó vừa đẹp vừa hấp dẫn, nhưng lại không hề khoa trương, đường cong quá hoàn hảo.

Mặt cô nóng đến đỏ bừng, gần như đỏ đến cổ, ấp úng xua tay.



“Này, chuyện này. Tôi, tôi...”

Cảm giác áp bức của người đàn ông quá mạnh, cô vội vàng đến mức không nói nên lời..

Rõ ràng một cô gái bình thường miệng lưỡi rất lanh lợi, lúc này lại không nói được một câu.

Lục Cảnh Thâm cười cười, bỗng nhiên nắm lấy tay cô.

Cảnh Ninh sợ hãi lùi về phía sau một bước, cả người dính vào tường.

Một giây tiếp theo, cũng cảm thấy một cảm giác bị áp bách cực mạnh tới gần. Gương mặt anh tuấn hoàn hảo của người đàn ông phóng đại trước mắt cô, khóe miệng rõ ràng nở nụ cười gian tà, đáy mắt lại không có ý cười.

Anh chống một tay lên tường, một tay khác buông cô ra, quay sang lấy cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên.

“Tôi nhớ tôi từng nói với em, cho em ba ngày cân nhắc. Bây giờ ba ngày đã đến, có phải em cũng nên thực hiện lời hứa của em không?”

Cảnh Ninh hơi sửng sốt.

Cô nhìn ánh mắt của anh. Cặp mắt đen sâu lắng mà bình tĩnh, giống như một khối băng nghìn năm không thay đổi, hiện ra vô cùng trái ngược với bề ngoài lịch sự nhã nhặn của anh.

Cô bị anh nhìn mà trong lòng hoảng hốt, hình như có vật gì đụng mạnh, mãnh liệt muốn nhảy ra khỏi trong cổ họng.

Thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút, đề nghị của người đàn ông này với cô mà nói, cũng không có chỗ gì xấu.



Mặc dù không biết tại sao anh muốn lấy mình, nhưng cô cần một người chồng, cần một cuộc hôn nhân, đây là sự thật.

Lần này nguyên nhân cô tham dự tiệc sinh nhật của Cảnh Tiểu Nhã, cũng là vì Vương Tuyết Mai lấy di vật của mẹ muốn uy hiếp cô.

Nếu như những món đồ đó cứ ở trong tay Vương Tuyết Mai, vậy cô mãi không thể thoát khỏi sự khống chế của bà ta.

Mà bây giờ, nếu như cô kết hôn rồi, đối tượng còn là Lục Cảnh Thâm mà nhà họ Cảnh không thể chọc, tất cả sẽ thay đổi.

Hơn nữa, mặc dù con người Lục Cảnh Thâm sâu xa khó lường, nhưng ít ra từ quan sát trước mắt của cô mà nói, anh không có ý xấu với cô.

Cô đã bị tổn thương một lần, cũng không cảm thấy đời này mình còn có thể không băn khoăn gì mà yêu một người đàn ông khác giống như trước nữa.

Cho nên, kết hôn với ai có khác biệt gì đâu?

Nghĩ tới đây, tâm trạng căng thẳng của cô hơi dịu xuống.

Lại nhìn vào trong ánh mắt Lục Cảnh Thâm, cũng không khỏi thêm vẻ phức tạp.

“Lục Cảnh Thâm, anh nhất định muốn kết hôn với tôi sao?”

Người đàn ông nhướng mày: “Em cảm thấy biểu hiện của tôi vẫn chưa đủ thật lòng?”

Cảnh Ninh mím môi, trong lòng đấu tranh một lúc, nặng nề gật đầu.

“Được, tôi đồng ý với anh.”