Tổng Tài Lạnh Lùng: Đánh Mất Em

Chương 14: Cuộc gọi lúc nửa đêm



Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, cả căn phòng đều tối mờ, không thể nhìn rõ đối phương.

Nhớ tới thỉnh cầu của đạo diễn Trương hôm nay, Giang Yến Ly khẽ nâng mặt lên, thản nhiên mở miệng:

“Đạo diễn Trương bảo tôi giúp ông ấy cầu tình, kịch bản của ông ấy không thể thay đổi."

“Hơn nữa, Tần Di Y là người mới vào ngành, liền nhận vai nữ chính, rất dễ bị người ta ghen ghét. Điều này không tốt cho sự phát triển sự nghiệp sau này của cô ấy.”

Lời này vừa nói xong, gương mặt vốn hòa hoãn của Tiêu Ân Tuấn lại một lần nữa trầm xuống:

“Cô chờ tôi lâu như vậy, chính là vì nói cái này?”

“Còn một chuyện nữa.” Giang Yến Ly lắc đầu, giọng điệu nhàn nhạt:

“Múa cổ điển là môn cần học chuyên nghiệp, cần mời giáo viên dạy múa chuyên nghiệp về dạy. Tôi không thích hợp dạy Tần Di Y.”

Tiêu Ân Tuấn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Giang Yến Ly, cô đang cự tuyệt tôi à?”

“Không phải cự tuyệt anh, mà là Tiêu tổng đánh giá tôi quá cao rồi. Tôi không có bản lĩnh này.”

Cô dường như đã suy nghĩ trước về câu trả lời, thần sắc trên mặt rất bình tĩnh:

“Nếu Tiêu tổng tính toán bồi dưỡng cô ấy thật tốt, vậy nên hướng dẫn cô ấy một cách chuyên nghiệp và có hệ thống. Loại công phu mèo ba chân như tôi, không thể ra sân được.”

Tiêu Ân Tuấn nghe được câu này, đôi mắt âm trầm u ám nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó hừ lạnh một tiếng:

“Cô cũng biết mình không thể ra sân được, mà còn không biết xấu hổ dùng chút mặt mũi của cô thay đạo diễn Trương cầu tình?”



Giang Yến Ly im lặng, cô đã quen với những lời sỉ nhục như vậy.

“Bảy trăm triệu cho em trai cô, là tôi đang làm từ thiện sao?”

Thanh âm của hắn lạnh xuống, trong giọng nói mang theo châm chọc:

“Giang Yến Ly, tôi chỉ là báo cho cô biết, không phải hỏi ý kiến cô.”

Vừa nói, anh vừa ngồi xuống chiếc ghế sô pha mà Giang Yến Ly vừa nằm, hai chân dài duỗi ra, vẻ mặt lạnh lẽo:

“Nếu lúc trước đã đáp ứng chiếu cố người mới thật tốt, thì cô không thể để tôi thất vọng được.”

Bộ đồ ngủ Giang Yến Ly mặc vốn đã mỏng manh, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy có chút lạnh hơn nữa, cô nuốt xuống tất cả ủy khuất và bất lực trước đó, cuối cùng hóa thành một câu:

“Hiểu rồi.”

Nhận được câu trả lời ngoan ngoãn của cô, nhưng Tiêu Ân Tuấn dường như vẫn không hài lòng, nguy hiểm nheo mắt lại:

“Cô không thích Tần Di Y?”

“Tôi không có. Anh nghĩ nhiều rồi.” Giang Yến Ly nói xong dừng một chút, trong mắt vẫn rất bình tĩnh:

“Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước. Tiêu tổng cứ tự nhiên.”

Thái độ của Tiêu Ân Tuấn dự định nâng đỡ Tần Di Y đã rất rõ ràng, cô không muốn làm người sát phong cảnh kia.

Thấy cô xoay người rời đi, ánh mắt anh rơi vào đường viền cổ áo hở hang của cô, trong con ngươi lạnh nhạt ẩn chứa ý nghĩa sâu xa nào đó.

Giọng Tiêu Ân Tuấn hơi trầm khàn: "Tôi đi tắm."



Hai người ở bên nhau thân mật nhiều năm, ẩn ý trong lời nói này không cần nói cũng biết.

Giang Yến Ly im lặng vài giây, cúi đầu: "Mắt cá chân tôi bị bong gân."

Tiêu Ân Tuấn lơ đãng, làm bộ như không hiểu lời nói cự tuyệt của cô:

“Tôi sẽ chú ý một chút.”

Sau đó, anh nới lỏng cà vạt, bước vào phòng tắm theo thói quen.

Tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm rất nhanh vang lên, Giang Yến Ly chỉ có thể ngây người ngồi ở trên sô pha.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Tiêu Ân Tuấn vừa mới đặt trên bàn bắt đầu vang lên, thanh âm ồn ào mà dồn dập.

Giang Yến Ly trầm mặc một lúc.

Muộn như vậy, chưa từng có ai dám gọi điện thoại cho Tiêu Ân Tuấn.

Ngay cả có một lần cô đau dạ dày lúc nửa đêm, đau đến ngất xỉu, được chị Trần đưa vào bệnh viện, cô cũng không dám gọi cho anh.

Ma xui quỷ khiến, cô lại bước tới, nhận điện thoại.

“Tiêu tổng, anh về nhà chưa?”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào của Tần Di Y từ điện thoại truyền ra, nghe rất non nớt, nhu thuận giống như một đứa trẻ.

Âm cuối đều mang theo điệu làm nũng, khó trách Tiêu Ân Tuấn cưng chiều cô ấy như vậy.

“Sau khi anh đi rồi, em làm thế nào cũng không ngủ được. Anh kể chuyện cho em nghe tiếp được không?”