Tổng Tài Khó Ưa Và Nàng Ngốc

Chương 31: Anh sẽ bù đắp cho em



Anh muốn để cô gần ba mẹ nhiều hơn nên anh đã đến tập đoàn làm việc, nhưng vẫn cho hai vệ sĩ tin cậy đi theo cô phòng bất trắc. Ngày thì cô ra cửa hàng phụ với ba mẹ, chiều về cùng mẹ và chị làm đồ ăn, và chuẩn bị bột cho ngày mai làm bánh, một ngày trôi qua rất vui vẻ với cô.

Hôm nay anh ở nhà với cô, vì trong khu nhà cô có tiệc cưới, do nhà cô dâu khá chật chội nên mượn nhờ nhà của ba mẹ cô làm phòng thay đồ của cô dâu, và là nơi nấu nướng cho buổi tiệc, trong nhà khá đông người anh không yên tâm đi làm được đành ở nhà với vợ.

Phòng thay đồ cô dâu là phòng của chị gái cô Thanh Nga, chị cô cũng đã đi làm đang làm cho một tập đoàn về mỹ phẩm, nghe nói đang quen một anh chàng nào đó trong tập đoàn, hôm nay sẽ đưa về ra mắt cô rất trông chờ.

Cô đang trong phòng trang điểm cho cô dâu, cửa phòng không đóng vì sợ đàn trai đến mà họ không nghe nên lúc thay đồ cưới ra xong thì đã mở hết cửa phòng ra.

"Thủy à! Bà kết hôn rồi, vậy cái hôm làm lễ như này bà có hồi hộp không?" Cô dâu hỏi

"Có chứ, chuyện trọng đại mà ai mà không hồi hộp" cô ngập ngừng một chút nhưng lại cười và nói

"Ủa nhưng sao tôi không thấy bà làm lễ với mời bà con trong khu mình vậy" cô dâu lại nói

"Thật ra cũng có làm lễ nhưng đơn giản lắm, chủ yếu mình làm theo kiểu phương Tây, bà có coi những bộ phim mà đám cưới làm ở nhà thờ có cha sứ không, mình làm cũng gần như vậy đó" cô cố nặn ra nụ cười khi nghĩ về đám cưới của mình, đành nói dối với cô dâu cho đỡ cảm giác mất mát.

Anh từ phòng mình bước ra đang cầm tập hồ sơ thì nghe cuộc đối thoại của cô và cô dâu, anh mới nhớ ra là đám cưới của mình và cô quá sơ xài, thiệt cho cô rồi, anh tự hứa sau này sẽ làm lại một cái thật linh đình cho cô.

"Nhà trai đã đến! Nhà trai đã đến!" Có một cậu bé chạy vào nhà cô miệng cứ hét to lên, cô và cô dâu vội vàng đứng lên chỉnh trang y phục cô dâu lại, ba của cô dâu cũng đã sang và dìu cô dâu từ từ rời khỏi nhà, cô lúc này vẫn chưa thay đồ để dự tiệc nên mới ba chân bốn cẳng chạy về phòng để thay đồ, chạy ra không cẩn thận vấp phải thành của ngã nhào về phía trước, nghĩ là té sấp mặt xuống đất rồi, bỗng đâu có một bàn tay nhanh chóng kéo cô lại, ôm cô vào trong lòng. Sau khi đứng vững vàng cô bị anh cốc vào đầu một cái, trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng

"Đi đứng không cẩn thận, nhỡ không có anh ở đây không phải là đập cái mặt xinh đẹp này xuống đất rồi sao?"anh nói

"Ơ... em xin lỗi, em sẽ cẩn thận hơn" cô từ từ đứng lên nhìn anh, một cảm giác thật sự thật sự quá ấm áp.

Cô nhào vào người anh ôm anh thật chặt, ngẩng mặt lên nhìn anh cười cô muốn tạo những khoảng khắc đáng nhớ thật nhiều để khi rời xa anh cũng còn lại chút kỉ niệm, cô thấy anh cũng chưa thay đồ vẫn còn bận chiếc áo thun thì sực nhớ, buông vòng tay đang ôm anh ra, kéo anh về phòng thay đồ.

Vừa về đến phòng, cửa phòng đóng lại, cô buông tay anh ra lấy đồ đưa cho anh bảo anh thay đồ ở đây, còn cô vào phòng vệ sinh ở bên trong thay, anh thấy cô muốn vào phòng vệ sinh thay đồ anh liền nắm tay cô lại.

"Sao không thay ở đây cùng luôn cho nhanh, còn đi đâu nữa". Từ lúc cưới nhau đến giờ gần một năm nhưng anh và cô chỉ làm chuyện đó một lần duy nhất đêm tân hôn thôi, đến bây giờ anh vẫn chưa chạm vào cô lần nào nữa, không phải vì anh không muốn, mà vì lúc cô nằm viện đã phát hiện có thai, sau khi sảy thai sức khỏe cô lại yếu lại thêm chuyện Phạm Văn chết trước mặt cô làm cô hoảng loạn một thời gian dài, anh thật sự không thể làm gì cô được. Anh nắm tay cô, kéo cô đứng trước mặt mình, choàng tay ra phía sau cô bàn tay anh nhẹ nhàng kéo chiếc khoá kéo phía sau chiếc áo của cô.

Cô ngượng ngùng đỏ mặt, với đẩy anh ra, chạy một mạch vào phòng vệ sinh để thay đồ. Anh chạy theo vào phòng vệ sinh, anh ép sát cô vào tường, hôn cô một nụ hôn nồng nhiệt, anh thật sự không thể kiềm chế được nữa. Sau một hồi nồng nhiệt cô như hết hơi anh mới chịu thả cô ra, tay anh bắt đầu mò mẫm trên cơ thể cô.

Tiếng nhạc đám cưới vang lên, cô quay về thực tại liền đẩy anh ra ngoài, cô nhanh chóng thay đồ tô lại lớp son vừa bị anh làm phai đi. Cô mở cửa bước ra thì anh đã đứng ngay ngoài cửa, anh cũng đã thay đồ xong, nhìn anh trong chiếc áo sơ mi trắng, cô như bị hút hồn, nhìn anh không chớp mắt. Anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ

"Cho em nợ tối nay anh sẽ đòi cả vốn lẫn lãi" nghe anh nói mặt cô đỏ bừng lên chạy nhanh ra khỏi phòng. Mặt cô đang cười bỗng nụ cười tắt hẳn trên khuôn mặt cô.