Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 73: Cô mang thai



Lam Tinh không muốn gì khác, chỉ mong cô sớm trở về.

Sau khi cúp điện thoại, cô lau khô nước mắt, cô cần phải trở về để mẹ không lo lắng.

Cô phải đi mua mấy trái táo, nếu không mẹ sẽ nghi ngờ vì cô đi siêu thị mà không mua gì. Đến bệnh viện cô vào nhà vệ sinh công cộng rửa mặt, lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút, chỉ hy vọng khi mẹ nhìn thấy cô sẽ không suy nghĩ nhiều.

Đến nơi, Lam Cảnh Y lặng lẽ đẩy cửa vào, Lam Tinh đang ngủ trên giường bệnh, khuôn mặt ôn hòa lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Nhưng bên cạnh bà lại có một người đàn ông, người đàn ông kia trông cũng xấp xỉ tuổi của Lam Tinh, hiện tại đang yên lặng ngồi ở đó nhìn Lam Tinh, nghe thấy tiếng mở cửa ông ta nghiêng đầu: “Y Y phải không?”

“Bác là…” Lam Cảnh Y do dự, dù sao đầy cũng là người lạ mà lần đầu tiên cô gặp, cho dù mẹ có cho phép ông ta vào đi nữa cô vẫn hơi nghi ngờ.
“Ồ, bác là Kiểu…Ước Hàm, cháu gọi bác là Ước Hàm cũng được, có rảnh không? Bác muốn nói chuyện với cháu một chút.” Ước Hàm thấp giọng nói.

Lam Cảnh Y thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông ta, giống như có chuyện quan trọng muốn nói với cô: “Được.”

Hai người ra hành lang ngoài phòng bệnh của Lam Tinh, đi tới ban công cuối hành lang rồi ngồi xuống.

“Bác Ước Hàm, bác nói đi.”

“À, là như vầy.” Giống như có chuyện khó nói nên Ước Hàm dừng một chút mới hỏi: “Có người tìm bác nói có thể cung cấp nguồn thận cho mẹ cháu.”

“Có thật không ạ?” Mắt Lam Cảnh Y sáng lên, bây giờ cô đang vô cùng vui vẻ, thậm chí quên mất chuyện Giang Quân Việt và người phụ nữ khác ở bên nhau.

“Thật, nhưng mà…”

“Bao nhiêu tiền? Có phải rất nhiều đúng không?” Lam Cảnh Y không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đối phương đòi tiền.
Nhưng không ngờ, Ước Hàm nói thẳng: “Không phải, người ta chỉ nói có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Làm Cảnh Y mơ hồ nhận ra có gì không đúng, xem ra điều kiện này bất lợi đối với cô.

“Người đó nói cháu phải rời khỏi Giang Quân Việt, cả đời không thể đi gặp anh ta, nếu không cháu và mẹ cháu sẽ…”

Nụ cười của Lam Cảnh Y biến mất. Lúc này trong lòng cô vô cùng phức tạp, trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh Giang Quân Việt và người phụ nữ kia. Thật ra cô có thể lập tức đồng ý nhưng không hiểu tại sao, nếu lúc này cô đồng ý thì trong lòng cô lại cảm thấy không thoải mái.

“Người kia nói cho cháu một ngày suy nghĩ, nếu cháu không đồng ý vậy thì quên đi.”

Lam Cảnh Y quay đầu nhìn về phía hành lang nơi có cửa phòng bệnh của mẹ. Ở trong đó, sinh mạng của mẹ đang từ từ biến mất, nếu cô không đồng ý thì mẹ cô sẽ không sống được mấy ngày nữa.
Mà cô và Giang Quân Việt có thể đi bao xa nữa chứ? Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó cô nói: “Bác Ước Hàm, ngày mai cháu sẽ cho bác câu trả lời”. Cũng chính vào lúc này, đột nhiên cô cảm thấy cho dù anh không muốn nhìn thấy cô, cô cũng không muốn cả đời này không nhìn thấy anh. Cho dù, chỉ là tình cờ gặp mặt cũng được, hoặc là nhìn từ xa cũng tốt.

“Được, vậy bác trở về khách sạn chờ câu trả lời của cháu, khi mẹ cháu tỉnh lại hãy nói với bà ấy ngày mai bác sẽ quay lại thăm.”

“Cảm ơn.”

Ước Hàm rời đi, Lam Cảnh Y vẫn yên lặng ngồi trên ban công, nếu thật sự có thận thì mẹ có thể làm phẫu thuật lập tức. Cô chợt đứng lên, sau đó nhanh chóng đến phòng làm việc của bác sĩ, gõ cửa bước vào, cô trực tiếp hỏi: “Bác sĩ, tiền phẫu thuật thay thận của mẹ tôi đại khái cần bao nhiêu?” Những thứ này nhất định phải chuẩn bị trước khi phẫu thuật, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Bác sĩ trầm ngâm một chút, sau khi suy nghĩ nói: “Ừm, đại khái khoảng bốn chục ngàn euro.”

“Cảm ơn.” Nhận được câu trả lời, Lam Cảnh Y lập tức rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ. Nhiều tiền như vậy, cô cũng chỉ có thể dùng trước của Giang Quân Việt, cho dù anh có lỗi với cô như thế nào, cứu mẹ trước vẫn quan trọng hơn.

Cả đêm, dường như Lam Cảnh Y không chợp mắt, cô không ngủ được. Trong đầu cô là Giang Quân Việt và mẹ, thật sự rất loạn.

Hai mẹ con đã dậy từ sớm: “Mẹ, bác Ước Hàm nói hôm nay sẽ đến thăm mẹ.”

“Ồ, ông ấy hả, là một người bạn cũ của mẹ ở nước ngoài. Ông ấy ở Frankfort, ở xa như vậy còn tới thăm, mẹ thật sự thấy rất áy náy. Y Y, trước kia ông ấy và ba con là bạn.”

Hay là câu nói cuối cùng kia mới là ý chính, cũng bởi vì Ước Hàm có quan hệ với ba nên Lam Tinh vẫn còn liên lạc với Ước Hàm: “Mẹ, nhất định sẽ tìm được ba mà.”
“Ai mà biết được, Y Y, mẹ muốn uống trà chanh.”

“Được, vậy con ra ngoài mua, một lúc nữa sẽ trở lại.” Lam Cảnh Y vừa nói đã đi ra ngoài. Mặc dù đây là một thứ rất rẻ nhưng sau khi ra ngoài cô mới nhận ra tiền tiêu vặt trên người cô đã tiêu sạch vào ngày hôm qua, cô phải đi rút một ít tiền. Trong bệnh viện có một cái máy rút tiền, Lam Cảnh Y đi tới cắm thẻ vào, đây là thẻ của Giang Quân Việt, tiền của cô đã tiêu hết rồi, đây là lần đầu tiên cô sử dụng thẻ của Giang Quân Việt. Trong lòng cô cảm thấy không được tự nhiên, anh đã không cần cô nhưng cô cần tiền của anh, tiền thật sự không thể thiếu nếu không sẽ chết người.

Nhập mật khẩu vào, quả nhiên vẫn là sinh nhật cô, anh có thể cẩn thận như vậy tại sao lại phản bội cô chứ?

Đột nhiên Lam Cảnh Y không tin vào mấy tấm hình và người phụ nữ đã trả lời điện thoại kia nữa.
Tuy nhiên, sau khi Lam Cảnh Y nhập số tiền vào, giao diện hiện lên một câu: Thẻ của bạn đã bị đóng băng.

Nhìn hàng chữ kia, trong lòng Lam Cảnh Y nhất thời không thể tin được, vì vậy cô cầm thẻ tín dụng ra ngoài mua đồ. Quẹt thẻ, vẫn là nhắc nhở thẻ của cô đã bị đóng băng.

Cô cầm thẻ phụ của Giang Quân Việt trên tay, nói cách khác chủ thẻ phải biết thẻ của cô đã bị đóng băng, nhưng trước đó anh không hề thông báo cho cô.

Từ đêm qua đến giờ, trái tim Lam Cảnh Y như đang ngồi cáp treo, trải qua thăng trầm, bây giờ cô không còn lý do gì để do dự nữa, cô cần gặp lại anh không?

Không cần, không cần nữa.

Cả đời này cũng không cần gặp.

Lam Cảnh Y trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho bác Ước Hàm: “Bác Ước Hàm, chuyện tối hôm qua bác nói cháu đồng ý. Cháu đồng ý với người kia cả đời không gặp Giang Quân Việt nữa.” Còn tiền, cô sẽ nghĩ cách khác, đường là do con người đi mà thành, nhất định sẽ có cách giải quyết.
Trên đời này, dù có chuyện gì xảy ra Trái Đất vẫn không ngừng quay, Lam Cảnh Y không khóc, cũng không lập tức trở về bệnh viện: “Mẹ, tìm được nguồn thận rồi” Vừa đẩy cửa vào cô lập tức nói tin này cho Lam Tinh, với Lam Tinh mà nói đây là một tin tốt.

“Có thật không?”

“Thật.”

“Quá tốt rồi, cuối cùng mẹ cũng có cơ hội chờ ba con quay lại.”

Trên đời này còn có người phụ nữ si tình như mẹ, hoặc là phụ nữ trên đời này đều ngu ngốc như vậy. Cũng giống như cô, biết rõ người đàn ông kia sẽ không xuất hiện, nhưng vẫn không nhịn được nhớ anh ta.

Người cung cấp nguồn thận là một người thần bí, đối phương từ chối gặp mẹ và cô, Lam Cảnh Y cũng đành chịu. Kết quả kiểm tra cho thấy nguồn thận đối phương cung cấp trùng khớp với thận của mẹ cô. Cuối cùng Lam Cảnh Y cũng ký vào thỏa thuận kia, lúc ký tên mình, tay cô run lên một cái nhưng vẫn kiên định đặt bút.
Cuộc phẫu thuật dự định diễn ra sau nửa tháng nữa.

Thời gian này cũng khiến cho Lam Cảnh Y thở phào nhẹ nhõm. Cô phải đi vay tiền, bốn chục ngàn euro chính là ba mươi mấy vạn, đối với người có tiền mà nói, đó chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng đối với Lam Cảnh Y mà nói lại là vấn đề mấy con trâu, mà thậm chí cô còn chẳng có một con trâu nào.

Cách đầu tiên Lam Cảnh Y nghĩ tới là đi vay nhưng cô không có ai để vay.

Cô suy nghĩ sứt đầu mẻ trán, cho dù cô có bán máu cũng không kịp, mắt thấy kỳ hạn phẫu thuật ngày càng gần. Ngày đó, cô bị một quảng cáo nhỏ trên đường hấp dẫn sự chú ý, cho vay nặng lãi.

Cô biết chuyện này không thể dính vào.

Nhưng đó là ngọn cỏ cứu mạng lúc này, cho nên cô nhất định phải dính vào.

Sau khi gọi điện thoại, chỉ cần có hộ chiếu thì có thể cho cô vay, Lam Cảnh Y không do dự, lập tức đồng ý.
Giang Quân Việt, cô sẽ sống tốt cho dù không có anh.

Gần một tháng nay cô không có tin tức của anh, gần một tháng cô không nghe thấy tiếng của anh, cô cũng sống đến ngày hôm nay.

Rất nhanh số tiền đã được cho vay, vào ngày phẫu thuật, người hiến thận thần bí vào phòng phẫu thuật từ rất sớm. Nhưng Lam Cảnh Y không biết đó là ai, bệnh viện cũng hoàn toàn giữ bí mật.

Cho dù như thế nào, chỉ cần có thể cứu được mẹ là được. Có một số việc, không phải cô muốn là được.

Đang tiến hành phẫu thuật.

Lam Cảnh Y im lặng ngồi chờ trên băng ghế lạnh như băng, bác Ước Hàm đã sớm rời đi, ông ta có việc. Trước khi đi có nói sau khi phẫu thuật xong sẽ đến.

Cầm ly nước trong tay, Lam Cảnh Y không ngừng uống nước nóng, chỉ có nhiệt độ kia mới khiến cô thoải mái. Thời gian cứ thế trôi qua, từ sáng đến tối, tới khuya ca phẫu thuật vẫn đang tiến hành.
Lam Cảnh Y uống một ngụm nước, cô đói, nhưng không có khẩu vị, cái gì cũng không muốn ăn, đói thì cứ đói, dù sao đói cũng không chết người. Hơn nữa cô cũng muốn tiết kiệm một ít tiền, để nhanh chóng trả cho khoản vay lãi suất cao, khoản tiền kia khiến cho cô rất thấp thỏm không yên.

Chờ sau khi mẹ cô phẫu thuật xong, cô sẽ đi kiếm tiền, nhất định có thể kiếm tiền về, làm việc ở đây sẽ không còn Lục Văn Đào tới quấy rối nữa.

Suy nghĩ lung tung một lúc cô bắt đầu cảm thấy choáng váng, cảm giác choáng váng kia khiến cô vội vàng nắm lấy tay cầm của cái ghế. Trước mắt cô trời đất như quay cuồng, thấy có người đi qua, cô vội vàng gọi: “Cứu tôi với”. Ngay sau đó cô đã ngất xỉu trên ghế ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, Lam Cảnh Y không còn biết gì nữa.

Sau khi tỉnh lại, cô đang nằm trên giường của bệnh viện, nước biển đang truyền từng giọt từng giọt vào trong mạch máu, cô nhìn y tá đang đi tới, vội vàng hỏi: “Mẹ của tôi kết thúc phẫu thuật chưa? Bây giờ bà ấy sao rồi?”
“Cô gái này, mẹ cô đã phẫu thuật thành công, bây giờ đang nằm trong phòng hồi sức. Dù cô có đứng dậy cũng vô dụng, ở đỏ chỉ có bác sĩ và y tá mới được ra vào. Hơn nữa cô đang mang thai, thai nhi rất không ổn định, nếu muốn giữ thai thì hãy ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi. Nếu không muốn sinh đứa nhỏ này thì làm phẫu thuật càng nhanh càng tốt, vẫn còn chưa tới hai tháng, vẫn có thể phá thai.” Y tá nói xong cũng nhanh chóng điều chỉnh dịch truyền, không để ý đến sắc mặt tái mét của Lam Cảnh Y.