Tổng Tài Hắc Bang Cưng Chiều Cô Vợ Khó Tính

Chương 5: Bạn cùng phòng



Hạ Vũ và Yến Nhi gặp nhau lúc Hạ Vũ sáu tuổi. Đó là một ngày

mùa đông rất lạnh, mưa phùn giăng ngợp trời suốt cả tuần. Khắp không gian bao

phủ mùi ẩm mốc và sũng nước. Lũ trẻ trong trại không thể ra ngoài chơi được, hằng

ngày túm tụm nhau trong phòng sinh hoạt chung tranh nhau chơi những món đồ chơi

cũ kỹ. Hạ Vũ ngồi thu mình trong một góc ôm con gấu bông đã cũ sờn. Đã được gần

một năm từ khi cô bé được đưa vào đây, lúc mới tới cô không nhớ được bất cứ điều

gì về quá khứ. Mất ba tháng đầu, Hạ Vũ không thể trò chuyện với ai, bác sĩ nói

rằng cô bị sang chấn tâm lý sau một cú sốc lớn, nên sẽ mất đi kí ức và mất khả

năng ngôn ngữ. Về phần ngôn ngữ nếu kiên trì trò chuyện khiến cô cảm thấy yên

tâm cô sẽ có thể nói trở lại. Suốt mấy tháng ròng sơ Maria đã ngày đêm chăm sóc

trò chuyện cùng bé Hạ Vũ, cuối cùng cô bé cũng đã có thể nói chuyện được tuy

nhiên về kí ức thì hầu như cô bé không nhớ được gì. Sau gần một năm Hạ Vũ đã có

thể quen thuộc với nơi này, có thể chơi đùa cùng các bạn, nhưng cô vẫn luôn khép

kín so với những đứa trẻ khác.

Lũ trẻ bị nhốt trong nhà cả tuần quanh quẩn với mấy thứ đồ

chơi nhàm chán, tinh thần đứa nào cũng uể oải, tiếng tranh nhau đồ chơi chí

chóe, cộng với tiếng khóc lóc, chành chọe khiến cho cả căn phòng không khác gì

cái chợ vỡ. Những đứa lớn hơn, ngoài thời gian lên lớp và học bài thì cùng phụ

các sơ chăm sóc các em nhỏ hơn. Thời tiết ẩm ướt, độ ẩm không khí quá cao cộng

với cái lạnh buốt khiến trẻ con rất hay mắc các bệnh về đường hô hấp, cơ sở vật

chất ở đây lại kém khiến cho Sơ Maria và mấy sơ khác bận tới tối mặt. Thời gian

này các mạnh thường quân thường cũng ít tới vì đường xá đi lại không thuận tiện

và thời tiết gây trở ngại. Vì thế cuộc sống của lũ trẻ càng nhàm chán vô vị.



Tiếng động cơ ô tô từ ngoài sân vọng vào khiến lũ trẻ tỉnh

táo hẳn. Chúng chạy ra cửa sổ, chen chúc nhau hướng mắt mong ngóng, hi vọng sẽ

có một đoàn mạnh thường quân nào đó tới mang theo những thứ đồ ăn thơm ngon và

những đồ chơi mới. Nhưng chúng nhanh chóng thất vọng.

Hai người đàn ông và một phụ nữ mặc cảnh phục bước xuống từ

chiếc xe màu trắng , họ dắt theo một bé gái chừng bảy, tám tuổi bước qua khoảng

sân lõng bõng nước tiến về phía nhà điều hành. Sơ Maria đã đợi sẵn ở cửa.

“Chào sơ đây là đứa trẻ hôm trước chúng tôi đã báo với sơ.”

Người phụ nữ mặc cảnh phục, dắt tay bé gái đến trước mặt sơ Maria. Bà cầm tập hồ

sơ của cô bé đọc lướt qua một lượt.

Đây là con của một tội phạm buôn ma túy, mẹ đã chết vì sốc

thuốc, bố cô bé mới bị kết án 20 năm tù về tội buôn bán và tàng trữ chất cấm.

Gia đình không còn ai vì thế họ quyết định đưa cô bé tới trại trẻ mồ côi.

“Chào con, con tên là gì?” Sơ Maria ngồi xuống trước mặt bé

gái, bà dịu dàng hỏi.

Cô bé vẫn luôn im lặng từ lúc vào đây, ngước mắt nhìn gương

mặt hiền từ của sơ Maria, trả lời cụt lủn.

“Yến Nhi.”

Sơ Maria khựng lại giây lát, rất nhanh bà đưa tay nắm lấy

bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô bé xoa nhẹ để ủ ấm cho cô. Trong lòng bà dâng

lên một cảm giác thương xót, hẳn là cô bé sống trong một môi trường ít sự yêu

thương, nên đôi mắt mới đầy vẻ đề phòng và xa cách như vậy, cái nhìn ấy, thái độ

ấy không nên có ở một đứa trẻ bảy tuổi. Bà nắm tay cô bé chặt hơn, nhìn cô bé khích

lệ.



“Con giới thiệu lại một lần nữa được không? Ta chưa nghe rõ.”

“Con... Tên Yến Nhi.” Cô bé có chút không quen với cử chỉ dịu

dàng của bà, muốn rút tay ra nhưng lại tiếc nuối cảm giác ấm áp của đôi bàn tay

ấy, cô bé rụt rè trả lời nhưng thái độ đã hòa hoãn hơn nhiều.

Sơ Maria cảm nhận được sự thay đổi của cô bé, bà mỉm cười hiền

từ, đưa tay vuốt mái tóc hơi ẩm ướt vì dính nước mưa của cô bé rồi quay sang

nói chuyện với mấy người cảnh sát.

“Tôi đưa cô bé về phòng, các vị chờ tôi một lát.”

Bà dắt tay Yến Nhi, xuyên qua hành lang dài, xuyên qua căn

phòng với tiếc trẻ con chí chóe và những đôi mắt tò mò dang nhìn bọn họ qua

song cửa. Yến Nhi ôm chiếc túi nhỏ đi theo bà, vừa đi vừa quan sát nơi mình sẽ ở.

Tuy mới bảy tuổi nhưng cô bé có vẻ lớn trước tuổi. Có lẽ do hoàn cảnh sống khắc

nghiệt đã tạo nên tính cách như vậy.

“Nào chúng ta cùng về phòng của con nhé.” Nói đoạn bà nhận

túi đồ dùng bé xíu của Yến Nhi từ tay người cảnh sát rồi dắt cô bé rời đi.

Yến Nhi được sắp xếp ở chung phòng với Hạ Vũ. Đó cũng chính

là ngày bắt đầu tình bạn giữa hai người cho tới hôm nay. Một Yến Nhi luôn hung

hăng gây sự với các bạn và một Hạ Vũ trầm tính nhưng mạnh mẽ luôn đứng ra hòa

giải mâu thuẫn. Cả hai cứ thế lớn lên cho tới khi Yến Nhi mười tám tuổi cô xin

ra ngoài tự lập. Cũng từ đó người cô còn liên lạc duy nhất tại nơi đây chính là

Hạ Vũ. Sau một năm khi Hạ Vũ đi học đại học, cô và Yến Nhi đã ở cùng nhau cho tới

bây giờ cũng đã được gần bốn năm. Hạ Vũ hai mươi hai tuổi. Yến Nhi hơn cô một

tuổi.