Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 94



Kim Lan Thù nghiêm túc nhìn Tống Phong Thời.

Anh cho rằng cậu rất yêu mình, luôn dịu dàng, tốt bụng và ân cần, không có điều gì khiến người ta không hài lòng. Nhưng anh cũng không hiểu vì sao mấy ngày nay, tính cách của Tống Phong Thời lại dần dần trở nên quái dị.

Bây giờ khi nhìn cậu, anh thấy như mình đang nhìn một chiếc bình quý hiếm, cần nhìn cho cẩn thận, để xem vết nứt mỏng ấy xuất hiện ở chỗ nào, nhất định phải đào nó ra.

Tống Phong Thời không chịu nổi cái nhìn soi xét như vậy, vẻ mặt ngày càng rạn nứt, kết giới gần như sụp đổ.

Kim Lan Thù nghiêm túc nói: “Em nói xem, rốt cuộc là vấn đề gì?”

Tống Phong Thời trầm ngâm hồi lâu, suy nghĩ quay đi quay lại như chim bay qua ngàn ngọn núi, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bíp bíp–

Điện thoại reo không đúng lúc.

Kim Lan Thù nhấc điện thoại và nhấn nút trả lời: “Ai?”

Bên kia là giọng nói vội vã của Âu Văn: “Đã xảy ra chuyện rồi!”

“Có chuyện gì lớn sao?” Kim Lan Thù cau mày, có lớn như chuyện nhà mình sao?

Âu Văn nói: “Anh lên xem mạng xã hội đi!”

Kim Lan Thù mở phần mềm ra xem, phát hiện ‘túi của Vân Tưởng có độc’ đã trở thành từ khóa tìm kiếm đứng đầu.

Kim Lan Thù kinh ngạc trợn tròn mắt, anh bấm vào xem chi tiết mới phát hiện một blogger đã đưa ra lời buộc tội đẫm máu và nước mắt. Bài viết nói rằng cô ta rất thích loạt phụ kiện sử dụng màu khoáng sản của Vân Tưởng, không chỉ là bộ đồ trị giá mười vạn, cô ta còn mua 3 chiếc túi nổi tiếng màu đỏ chu sa, màu lục và màu xanh từ tháng trước.

Mấy ngày gần đây, cô ta bị dị ứng và có dấu hiệu ngộ độc kim loại nặng. Cô nàng cũng đính kèm hồ sơ y tế và các xét nghiệm trong phòng thí nghiệm, để chứng minh rằng mình đã mắc phải căn bệnh trên. Cô còn nói rằng bản thân rất tò mò vì sao lại đột nhiên bị bệnh, một người bạn đã nói với cô ta rằng hẳn là vấn đề từ bộ sưu tập màu khoáng sản của cô.

“Các chuyên gia đã chỉ ra rằng, mặc dù bột màu trong tranh truyền thống của Trung Quốc có màu sắc tươi sáng, nhưng chu sa, bao gồm nguyên liệu thô của chu sa, màu lục và màu xanh đều có những chất độc hại. Trong chu sa còn có chứa thủy ngân và màu lam thì có thể gây ngộ độc đồng. Nếu liên tục tiếp xúc với hai chất độc này, rất dễ gây tổn thương gan thận, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng!” – Đây là nguyên văn mà chủ bài viết đăng tải.

Đồng thời, blogger này cũng lấy chiếc túi ‘Vân Tưởng’ mà mình đã mua đi kiểm tra, và quả thực đã phát hiện ra chất đồng trong màu đỏ và màu lam.

Lúc này, cô yêu cầu ‘Vân Tưởng’ giải thích và bồi thường cho những tổn hại mà cô phải gánh chịu, đồng thời cũng kêu gọi người tiêu dùng không nên lựa chọn loạt sản phẩm này.

Sau khi Kim Lan Thù đọc xong, anh liền biết chuyện này không ổn.

Bộ sưu tập từ màu khoáng là sản phẩm chủ lực của ‘Vân Tưởng’, đồng thời cũng là dòng sản phẩm bán chạy nhất, nếu như bộ sưu tập này bị dư luận coi là ‘độc hại’ thì hoạt động kinh doanh vừa mới cất bước của họ sẽ kết thúc.

Kim Lan Thù đứng lên, gửi thông báo tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Tống Phong Thời cũng vội vàng thay quần áo, không đề cập đến ‘tranh chấp tình cảm’ vừa rồi mà toàn tâm toàn ý theo Kim Lan Thù về công ty, để giải quyết cơn khủng hoảng dư luận bùng nổ lần này.

“Đã liên lạc với blogger đó chưa?” Khi ngồi trong xe, Kim Lan Thù gọi cho Triệu Ny Khả của bộ phận quan hệ công chúng: “Cô ấy nói gì?”

Triệu Ny Khả sốt ruột đáp: “Còn chưa liên hệ được.”

“Trước blogger này, đã nhận được báo cáo nào về vấn đề kiểu này chưa?”

“Không! Chúng tôi chưa bao giờ nhận được những lời phàn nàn như vậy!” Triệu Ny Khả trả lời: “Hơn nữa, blogger này chỉ có vài nghìn người theo dõi. Ngay sau khi bài viết này được đăng, nó đã trở thành từ khóa phổ biến chỉ trong vòng một giờ. Tôi nghi ngờ…”

“Tôi cũng hoài nghi!” Kim Lan Thù tức giận không thôi: “Nhất định là có người sau lưng đẩy mạnh chuyện này!”

Sau khi blogger này tố cáo loạt sản phẩm màu khoáng sản có độc, nhiều cư dân mạng cũng bình luận rằng họ bị dị ứng, chóng mặt và khó chịu sau khi mua túi. Nhưng Triệu Ny Khả lại phán đoán rất có thể những ‘cư dân mạng’ này là ‘thủy quân’ được đối thủ thuê.

Kim Lan Thù liền gọi điện thoại cho Trình Cẩm, hỏi: “Cậu đã thấy những thứ trên Internet chưa?”

“Tôi thấy rồi.” Giọng điệu của Trình Cẩm rất bối rối: “Theo lý mà nói thì điều này là không thể, mặc dù những chất màu này có chứa một lượng kim loại nặng nhất định, nhưng nếu không ăn trong thời gian dài và vượt quá mức cho phép thì căn bản không thể xuất hiện triệu chứng mà blogger nói.”

Kim Lan Thù cười lạnh: “Ai biết được? Nói không chừng cô ta thích li3m túi, ăn quần áo?”

Xuất hiện chuyện như vậy, mặc dù đã là mười giờ tối, các giám đốc điều hành đều có mặt tại phòng họp công ty để họp.

Tào Đại Đầu nói: “Có một lý thuyết nổi tiếng về 72 giờ trong khủng hoảng quan hệ công chúng. Nếu có một cuộc khủng hoảng dư luận, chúng ta nên giải quyết nó trong vòng 72 giờ…”

Mọi người có mặt đều cảm thấy căng thẳng khi nghe điều này.

Tào Đạt Đầu lại nói: “Nhưng mà hiện tại giả thuyết này không còn có thể áp dụng.”

Mọi người lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Tào Đại Đầu tiếp tục: “Bởi vì sự phát triển của Internet và sự gia tăng của mạng xã hội, 72 giờ này là quá dài! Chúng ta phải ‘gỡ bom’ trong vòng 24 giờ!”

Âu Văn không nhịn được nói: “Nói chuyện thì đừng có thở hổn hển!”

Triệu Ny Khả cười và nói: “Tào Đại Đầu nói đúng, chúng ta phải phản hồi càng sớm càng tốt. Ít nhất thì chúng ta phải đáp lại một cách chính thức, để thể hiện rằng chúng ta quan tâm đ ến vấn đề này, và quan trọng nhất là chúng ta quan tâm đ ến quyền lợi của người tiêu dùng.”

Tào Đại Đầu lại nói: “Nhưng chúng ta không thể vội vàng phản ứng, nếu không sẽ có chút sơ hở, càng dễ dàng bị tập kích!”

“Có thể có sơ hở gì?” Trình Cẩm, người phụ trách bộ sưu tập này không hài lòng nói: “Công nghệ của chúng ta đều an toàn, hơn nữa cũng đã thông qua kiểm tra chất lượng quốc gia, đáp ứng đầy đủ các tiêu chuẩn an toàn cho các sản phẩm tiếp xúc trực tiếp với da. Căn bản không thể xuất hiện vấn đề mà blogger đó nói.”

Kim Lan Thù gật gật đầu, nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, trước hết chúng ta phải nhấn mạnh rằng sản phẩm của mình không có vấn đề.”

“Đồng thời, chúng ta cũng phải bày tỏ an ủi với các blogger và quyết tâm giải quyết vấn đề.” Tào Đại Đầu nói: “Mặc dù chúng ta biết đó không phải lỗi của mình, nhưng không được nói với công chúng rằng ‘chắc chắn điều này không liên quan đến chúng tôi’, hay ‘nhất định là người cùng ngành vu khống’. Công chúng sẽ cảm thấy phản cảm khi nghe điều đó, và cảm thấy rằng cửa hàng của chúng ta đang bắt nạt khách hàng và trốn tránh trách nhiệm.”

Kim Lan Thù gật đầu, nói: “Được, Triệu Ny Khả, trước tiên cô hãy soạn thảo một tuyên bố, nhấn mạnh rằng các sản phẩm của chúng ta đã đáp ứng các tiêu chuẩn an toàn, và hàm lượng khoáng chất ghi trên phiếu kiểm tra sản phẩm do blogger đưa ra cũng nằm trong tiêu chuẩn an toàn. Sản phẩm của chúng ta có đủ điều kiện sử dụng, không có vấn đề gì, cũng bao giờ nhận được khiếu nại tương tự.”

“Ngoài ra, cũng cần phải nói rằng chúng ta sẵn sàng giải quyết vấn đề, đồng thời phải vô tình hay cố ý đề cập rằng cho đến nay, blogger này chưa từng liên hệ với chúng ta.”

“Đúng thế.” Triệu Ny Khả gật đầu: “Tôi lập tức đi làm.”

Tào Đại Đầu lại nói: “Chỉ cần chân tướng đứng về phía chúng ta, chúng ta sẽ không sợ! Bọn họ có thể mua thủy quân, còn chúng ta thì không sao?”

“Cách của anh sẽ không triệt để,” Triệu Ny Khả kiên quyết nói: “Cứ cãi vã ồn ào không phải có nghĩa là, ngày càng có nhiều người thảo luận về vấn đề này sao?”

Tào Đại Đầu lại nói: “Vậy lẽ nào tùy ý để bọn họ bôi nhọ sao? Nếu như chúng ta không phản kích, rất có thể công chúng sẽ cảm thấy sản phẩm của chúng ta thật sự có độc! Cô nghĩ rằng đưa ra một tuyên bố có thể thay đổi ấn tượng của công chúng hay sao?”

“Bây giờ đừng nói nữa!” Kim Lan Thù nói: “Trước tiên hãy tìm hiểu xem blogger đó bị nhiễm độc kim loại nặng như thế nào. Tào Đại Đầu, hãy đi xem hồ sơ và giấy chứng nhận phòng thí nghiệm mà cô ấy cung cấp, đồng thời xem bệnh viện nào đã cấp và từ khi nào.”

Thương lượng xong tất cả, Kim Lan Thù tuyên bố tan họp. Trình Cẩm lại thận trọng gõ cửa văn phòng của anh, để thảo luận về số phận của bộ sưu tập lần này.

Khi Tống Phong Thời đi ngang qua văn phòng của Kim Lan Thù, cậu nghe thấy anh dứt khoát nói: “Đây là dự án mang tính biểu tượng và là yếu tố cốt lõi có ảnh hưởng nhất của chúng ta, và nó sẽ không thay đổi vì chuyện này…”

Tống Phong Thời xa xôi thở dài: Kim Lan Thù luôn có mục đích rõ ràng và ý chí kiên định như vậy… Chỉ có đối với mình thì mới mơ hồ…

Cậu yên lặng bước lên sân thượng, gió chiều thổi qua người làm hơi lạnh xâm chiếm da thịt, khiến cậu rùng mình.

“Giám đốc Tống?”

Tống Phong Thời nghiêng đầu qua hướng khác, nhìn thấy Rick cũng đi tới đây. Rick móc ra hộp thuốc lá, hỏi: “Không ngại tôi hút thuốc chứ?”

“Không, đây là bên ngoài mà, không sao đâu.” Tống Phong Thời mỉm cười trả lời.

Rick vừa ngậm thuốc lá, vừa hỏi: “Cậu có ý kiến gì về chuyện lần này không?”

Tống Phong Thời khẽ mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên anh hỏi cái nhìn của tôi…”

“Ồ? Phải vậy không?” Rick ngược lại không chú ý: “Có thể là vì chúng ta ít khi trò chuyện riêng tư đi?”

Tống Phong Thời mỉm cười nói: “Đúng thế. Tôi nhớ ban đầu, khi tôi đề nghị chuyện gì đó trong hội nghị, anh đều tỏ vẻ nghi vấn. Cho nên tôi còn tưởng rằng anh có ý kiến với tôi.”

Rick không ngờ Tống Phong Thời lại nhắc đến chuyện này, liền cười nói: “Ban đầu quả thật cũng có một chút.”

“Tại sao?” Tống Phong Thời kinh ngạc: “Tôi có chỗ nào đắc tội với anh sao?”

“Cũng không có.” Thấy cậu đã chủ động nhắc tới, Rick cũng thẳng thắn trả lời: “Chẳng qua là tôi cảm thấy, kinh nghiệm của cậu không nhiều, bỗng nhiên lại đề bạt lên vị trí này thì có phải không thích hợp hay không? Hơn nữa cậu còn trẻ mà, vậy nên tôi mới có nhiều nghi ngờ.”

Tống Phong Thời ngẩn ra: Quả nhiên, trong mắt mọi người mình chính là kẻ bám váy mà lên, không xứng với vị trí…

Rick còn nói: “Tuy nhiên, bây giờ mới thấy cậu rất có tài. Vì vậy, tôi nghĩ chủ tịch Kim quả thực là một nhà quản lý biết dùng người.”

Tống Phong Thời do dự một chút, lại hỏi: “Anh không cảm thấy anh ấy dùng người không quá khách quan sao?”

“Không đâu, không đâu,” Rick nói: “Nếu như trước đây tôi có chút băn khoăn, thì cậu cũng đã dùng biểu hiện của mình để chứng minh rồi, những hạng mục mà cậu xử lý đều rất tốt, cậu là người phù hợp với vị trí này. Hơn nữa, nếu chủ tịch Kim đúng là người thiên vị, công tư không phân thì sao anh ta lại đưa tôi đến Paris, mà để cậu ở đây ngáng chân Chu Dực Dực?”

Khi nghe về điều này, khúc mắc trong lòng cậu lại nhói đau.

Rick nhìn thấy sự lúng túng của Tống Phong Thời, hắn nói: “Có lẽ cậu cảm thấy rằng mình đã được giao cho những nhiệm vụ không quan trọng, nhưng tôi không nghĩ vậy. Nếu không có cậu, kế hoạch của chúng tôi sẽ không thành công. Hơn nữa, tôi nghĩ đây cũng là vấn đề về thể diện của chủ tịch Kim…”

“Vấn đề thể diện?” Tống Phong Thời không rõ.

“Chỉ là tôi nghĩ anh ấy không muốn mất mặt trước mặt cậu. Chắc lúc đi kêu gọi đầu tư cậu đã bị người ta lạnh nhạt, chúng tôi cũng vậy. Có lẽ anh ấy không muốn cậu nhìn thấy mình như vậy.”

“Quan trọng hơn là, anh ấy không xác định có thể thành công hay không, nên sợ nếu nói trước kế hoạch cho cậu rồi chẳng may không thành, vậy sẽ không thể không thừa nhận thất bại trước mặt cậu!”

Tống Phong Thời không chút nghĩ ngợi nói: “Mọi người ở bên kia cũng rất khó khăn sao?”

“Rất khó! Họ không có nhiều hứng thú với các thương hiệu nội địa Trung Quốc như chúng ta. Hơn nữa, điều kiện họ đưa ra là phải có được một tỷ lệ lớn cổ phần của công ty. Chủ tịch Kim sẽ không bao giờ thỏa hiệp với chuyện này, cho nên đã thực sự thất bại!”

“Thất bại?” Tống Phong Thời mở to mắt: “Không phải đã nói Tập đoàn Yueren sẽ đầu tư sao?”

“Lúc đầu chúng tôi không định kéo đầu tư từ Tập đoàn Yueren.” Rick thẳng thắn nói: “Cậu xem, chủ tịch Kim đã thất bại, anh ấy rất xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó với cậu!”

Tống Phong Thời thực sự không nghĩ tới điều này: “Sau đó làm sau mọi người tìm được Tập đoàn Yueren?”

“Lúc đó chúng tôi cũng rất khốn đốn, không có việc gì làm liền ngồi trong khách sạn đọc báo, rồi phát hiện Tập đoàn Yueren đã có chủ mới. Người này chính là chú của thái tử tập đoàn Quỳ Long. Chúng tôi liền đi tìm thái tử tập đoàn Quỳ Long, nói là chúng tôi có thể làm cho chủ tịch Quỳ Long thất vọng với Chu Dực Dực. Lúc này mới lấy được đầu tư.”

Tống Phong Thời nghĩ đến sự xấu hổ khi đuổi theo Lưu Tu Tư đòi tiền, vì vậy cậu cũng có thể tưởng tượng ra tình huống của Kim Lan Thù lúc ở nước ngoài.

“Cậu cũng biết chủ tịch Kim mà, một người đàn ông…” Rick cười nói: “Hẳn là không muốn mình không đủ ‘anh hùng’ trước mặt cậu.”

Tống Phong Thời im lặng, nhìn chằm chằm vào mặt trăng treo cao trên bầu trời và ánh sáng u ám giữa những ánh đèn neon rải rác trong thành phố.

Nhưng mà, tôi không cần một anh hùng…