Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 57



Dưới sự ‘cổ vũ’ của Kim Lan Thù, Tống Phong Thời đã hồi phục sau cú sốc và cho rằng mình không nên bỏ cuộc một cách dễ dàng.

Cậu muốn học hỏi từ Kim Lan Thù, không thể nhắc đến phép lịch sự trong kinh đoanh được!

Tống Phong Thời táo tợn hẳn lên, liên lạc với tất cả những ai có thể liên lạc được và hỏi xem ai có thể móc nối được với Hà Ngọc Dung. Cậu cũng không ngờ rằng Tống Mị Thoa lại là người đầu tiên đáp lời mình: “A? Hà Ngọc Dung ư? Em biết đó.”

Tống Phong Thời ngạc nhiên nhìn ‘bạn cùng phòng’ Tống Mị Thoa: “Em biết ư?”

Tống Mị Thoa nói: “Đúng vậy, một đồng nghiệp cũ của em hiện giờ đang làm paparazi cho tạp chí giải trí. Bây giờ hắn đang theo sát Hà Ngọc Dung 24/7 đó, thậm chí cô ta đi vệ sinh ở đâu cũng biết luôn.”

“Cái này… cái này có hợp pháp không?” Rốt cuộc Tống Phong Thời vẫn tương đối lịch thiệp, tuân thủ luật pháp.

Tống Mị Thoa mỉm cười: “Cũng không hẳn là hợp pháp đi. Em cũng không biết!”

“Nhưng mà…” Tống Phong Thời cũng không muốn nghĩ tới ‘đạo nghĩa giang hồ’, bèn mặt dày hỏi: “Nhưng tại sao lại phải đi theo Hà Ngọc Dung? Gần đây cô ta có động tĩnh gì sao?”

“Hình như là làm gì đó độc quyền. Cũng là vì lần trước gặp hắn, hắn đã ấp úng nói về bí mật thương mại gì đó.” Tống Mị Thoa nói: “Hắn cũng không chịu nói.”

Tống Phong Thời đảo mắt: “Vậy thì nhờ hắn ta phát tin tức cho anh đi! Tạp chí cho hắn ta bao nhiêu, anh sẽ cho hắn gấp đôi!”

Tống Mị Thoa giật mình: “Thật hay giả? Anh có tiền vậy sao? Nói ra hắn còn không tin ấy nha!”

Tống Phong Thời tự ý làm chủ: “Tạp chí cho hắn bao nhiêu, Kim Lan Thù cho hắn gấp đôi!”

Tống Phong Thời nói ra, có trời mới biết cậu là ai?

Nhưng mà Kim Lan Thù, cái tên này đúng là có chút sức mạnh.

Đối phương nghe thấy tên Kim Lan Thù sẽ lập tức chào giá gấp năm lần.

Thật sự là…

Giàu có và nổi tiếng cũng là một gánh nặng.

Trên thực tế, Tống Phong Thời cũng không có bao nhiêu tiền, vì vậy cậu phải quay lại và bàn bạc với Kim Lan Thù: “Cậu xem… giá này gấp năm lần…”

“Cậu tự quyết định đi.” Kim Lan Thù nói: “Loại chuyện nhỏ này không cần phải thương lượng với tôi.”

Tống Phong Thời nhìn giá tiền, lại nói: “Những người giàu có như cậu dường như không coi tiền là tiền.”

Kim Lan Thù nghiêm túc nói: “Khi làm kinh doanh, cậu phải học cách coi tiền bạc như một con số.”

Tống Phong Thời thở dài, cảm thấy mình làm công việc bán hàng nhiều năm như vậy quá vô ích, không phát triển được dù chỉ một chút sự khôn ngoan của doanh nhân.

Kim Lan Thù lại hỏi vì sao Tống Phong Thời biết người làm paparazi kia, cậu bèn kể chuyện của Tống Mị Thoa ra.

Nghe nói trong nhà Tống Phong Thời còn có một cô gái, Kim Lan Thù liền bất mãn: “Như vậy còn ra thể thống gì!”

Khi nghe thấy giọng điệu ông cụ non của Kim Lan Thù, cậu liền cảm thấy buồn cười: “Cô ấy sẽ chuyển ra ngoài sớm thôi.”

Kim Lan Thù lại nói: “Quên đi, chắc cô ấy cũng là một người đáng tin cậy, cậu cho cô ấy thuê lại nhà luôn đi. Dù sao cậu cũng không sống ở đó nữa, cứ để trống thì cũng cần cho thuê. Cho người quen thuê sẽ thoải mái hơn là người lạ.”

“Cái gì? Cái gì trống?” Tống Phong Thời sững sờ.

Kim Lan Thù nhân tiện nói: “Ngôi nhà mới mua đã được trang trí xong, sau này cậu có thể ở cùng tôi.”

Tống Phong Thời càng thêm kinh ngạc: “Cái gì? Nhà nào?”

Kim Lan Thù nói: “Trí nhớ của cậu tệ quá vậy? Không phải lúc trước cậu đã nói rằng tôi nên mua nhà sao? Tôi mua rồi.”

“Tôi…” Cậu nhớ dường như cũng có chuyện như vậy. Nhưng đó chỉ là một trò đùa!

Nhưng mà, bây giờ nhà thì Kim Lan Thù đã mua rồi, còn sửa sang lại, mặt thì tỏ vẻ ‘đến và khen ngợi tôi đi’. Nếu giờ Tống Phong Thời nói ‘cậu ngốc thật đó, đấy chỉ là nói đùa thôi’, nói không chừng cậu sẽ bị anh đè ra đánh đòn.

Tống Phong Thời nhút nhát đành phải nỗ lực mỉm cười: “Thật sao? Năng lực hành động của chủ tịch Kim mạnh đến mức làm người ta bất ngờ nha!”

Kim Lan Thù được khen ngợi, cái đuôi gần như muốn vểnh lên tận trời: “Vậy ư? Cũng tạm được thôi.”

Tống Phong Thời còn nói: “Nhưng nếu muốn tôi ở cùng thì sao cậu không bàn bạc với tôi trước thế?”

Kim Lan Thù nói: “Tôi biết cậu sẽ không có ý kiến.”

Tống Phong Thời bất giác nghiến răng: Ngang ngược bá đạo!

Tuy nhiên, khi cậu nhìn thấy căn nhà đó, đúng là không thể có ý kiến.

Nó rất đẹp, được trang trí thật đẹp và hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cậu. Thực sự rất tuyệt vời.

Nhưng kiểu ‘tiền trảm hậu tấu’ này đúng là khiến người ta phải nổi nóng.

Dẫu vậy, mỗi ngày Kim Lan Thù đều sẽ khiến người ta nổi điên như vậy.

Tống Phong Thời cũng chỉ có thể tự nhủ một câu “Quen là tốt rồi”.

Tư liệu cậu mua được từ chỗ paparazi nói rằng, gần đây Hà Ngọc Dung đang yêu đương với một cậu tiểu thịt tươi kém mình 12 tuổi.

Tuy nhiên, Kim Lan Thù nói: “Hà Ngọc Dung đã là một ngôi sao nổi tiếng, loại scandal này không thể làm tổn thương cô ta. Có lẽ sẽ không thể lay chuyển được quyết định của cô ta. Nếu cậu đe dọa cô ta bằng chuyện này, có thể nó sẽ phản tác dụng.”

Tống Phong Thời gật đầu, nói: “Nhưng tôi vẫn muốn gặp trực tiếp cô ấy.”

Dựa trên thông tin của tay săn ảnh, Tống Phong Thời đã đến một quán bar tư nhân.

Hà Ngọc Dung thì đang uống rượu một mình trong đó.

Nơi này yêu cầu khách phải là hội viên của hệ thống, cánh săn ảnh không vào được. Tống Phong Thời cũng phải mượn thẻ hội viên từ chỗ Kim Lan Thù mới vào được. Cậu đi thẳng tới chỗ của Hà Ngọc Dung, mỉm cười hỏi: “Tôi có thể ngồi đây được không?”

Hà Ngọc Dung cười lạnh: “Tôi có bạn trai rồi.”

“Không sao, tôi là gay, không phải muốn tiếp cận cô.” Tống Phong Thời nói.

Hà Ngọc Dung còn bật cười: “Vậy thì cậu định làm gì? Không phải là nhân viên bán hàng chứ?”

Trò đùa hóa ra lại thành sự thật. Tống Phong thực sự có chút lúng túng, kiên trì lấy danh thiếp ra: “Cô cũng thật tinh ý. Đúng là… Tôi là người tiếp thị của ‘Vân Tưởng’.”

Nụ cười trên mặt Hà Ngọc Dung liền tan biến: “Ừm, được thôi.”

Tống Phong Thời lấy điện thoại di động, mở bộ lễ phục atlas của ‘Vân Tưởng’ ra, đưa tới trước mặt Hà Ngọc Dung: “Cô không muốn nhìn thử một cái sao? Đây là một thương hiệu có tiềm năng lớn, và thiết kế này được đặc biệt làm ra vì cô.”

Hà Ngọc Dung lạnh lùng liếc mắt một cái, nói: “Tôi rất ngưỡng mộ thương hiệu này, nhưng thật không may, tôi nghĩ nhãn hiệu xa xỉ lâu năm sẽ phù hợp với địa vị của tôi hơn.”

“Nghê Thường cũng là một thương hiệu mới.” Tống Phong Thời lắc màn hình điện thoại: “Cô xem, thiết kế của Vân Tưởng phù hợp với chủ đề phim của cô hơn, cô không nghĩ vậy sao?”

Hà Ngọc Dung có vẻ hơi buồn chán. Cô là đại tỷ trong cái ngành này, lại luôn cao cao tại thượng nên cũng không buồn khách khí với cậu ‘nhân viên nhỏ’ này: “Thực xin lỗi, tôi chưa từng nghe đến thương hiệu của cậu. Nhất định muốn tôi phải nói thẳng với cậu, tôi nghĩ rằng thương hiệu này không xứng với tôi thì cậu mới hài lòng ư?”

Tống Phong Thời ngẩn ra, nhưng không nản lòng, nhìn thấy Hà Ngọc Dung đang đeo một chiếc túi quý giá của Bảo Phạn Lưu và một chiếc đồng hồ trên cổ tay, cậu lập tức mỉm cười nói: “Nếu cô là khách hàng thân thiết của Bảo Phạn Lưu, hẳn là cũng biết Kim Lan Thù chứ…”

Hà Ngọc Dung nói: “Ha, Kim Lan Thù. Tôi rất ghét hắn. Hắn đã khiến Bảo Phạn Lưu trở nên bừa bãi, đi rồi cũng tốt. Tôi cảm thấy kiểu nhà giàu mới nổi như hắn căn bản không biết hàng xa xỉ là gì.”

Tống Phong Thời cảm thấy cực kỳ phẫn nộ —— Rất hiếm khi cậu tức giận như vậy. Bị Chu Dực Dực xỉ nhục ngay mặt, ám chỉ cậu dùng ‘Quy tắc ngầm’ để leo lên mà cậu cũng không tức như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tống Phong Thời, Hà Ngọc Dung khinh thường cười một cái rồi xoay người rời đi.

Tống Phong Thời nhìn Hà Ngọc Dung duyên dáng rời đi, sau đó ngồi vào bên cạnh quầy bar. Vừa ngẩng đầu, cậu lại tình cờ nhìn thấy Chu Dực Dực đang trả lời phỏng vấn trên TV.

Đối mặt với vấn đề của đối phương: “Với tư cách là ‘người đứng đầu’ mới của Bảo Phạn Lưu, anh nghĩ gì về sự ra đi của Kim Lan Thù?”

Chu Dực Dực chậm rãi nói: “Lúc rời đi hắn rất chật vật, bởi vì hắn chưa hoàn thành hiệu suất mà hắn đã đặt ra cho chính mình. Cũng chính vì để theo dõi tiến độ hoạt động của hắn, tổng bộ Quỳ Long mới bổ nhiệm tôi làm chủ tịch khu vực Châu Á – Thái Bình Dương…”

Tống Phong Thời phẫn nộ: “Đây rõ ràng là nói dối! Công việc của cậu ấy rất tốt!”

Người ở bàn bên cạnh nói: “Đúng vậy, tôi không nghĩ Kim Lan Thù có thể làm được. Tự làm nên thương hiệu của riêng mình, hừ… Bây giờ ngay cả một con lợn cũng có thể làm nên thương hiệu của riêng mình.”

Chu Dực Dực trên TV tiếp tục nói: “Tôi có thể hiểu rằng Kim Lan Thù cũng đang phải chịu rất nhiều áp lực. Dù gì thì hắn cũng không được lớn lên trong môi trường ‘xa xỉ’ từ nhỏ, và tư duy bán hàng nhanh đã ăn sâu vào trong tâm trí của hắn ta.”

“Vì vậy, ban giám đốc đã nhiều lần chỉ trích hắn vì đã hạ thấp phong cách của một số thương hiệu cao cấp của tập đoàn. Hắn còn đuổi việc một số nhà thiết kế có phong cách. Đây cũng là lý do hắn ta bị lên án. Dần dần, dường như hắn ta cũng hiểu rằng tập đoàn xa xỉ của chúng tôi cần một designer, chứ không phải là một manufacturer.”

Tống Phong Thời đã rất tức giận khi nghe những điều này, cậu bèn quay người đi về phía cửa, cố gắng thoát khỏi nơi này.

Khi nghe người khác nói xấu Kim Lan Thù, cậu còn tức giận và khó chịu hơn là chính mình bị mắng mỏ.

“Tiểu Tống.”

Sau lưng là giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc đó.

Tống Phong Thời giật mình quay đầu lại, liền nhìn thấy Lưu Dịch Tư: “Anh… anh cũng ở đây ư?”

Lưu Dịch Tư cười nói: “Cậu không vui khi gặp tôi sao? Vì gặp nhau trong nhà hàng nên cũng cần chào hỏi một tiếng mà, không quá kỳ quái phải không?”

“Không, không,” Tống Phong Thời lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Tôi, chỉ là tôi có chút xin lỗi, vừa rồi không nhìn thấy anh.”

“Không có gì, tôi đã quen rồi.” Lưu Dịch Tư mỉm cười: “Cậu vẫn luôn không nhìn thấy tôi.”

Tống Phong Thời không nói nên lời.

Lưu Dịch Tư cùng Tống Phong Thời bước ra khỏi cửa và nói: “Tôi tin rằng giai đoạn này rất khó khăn đối với các cậu. Kim Lan Thù không phải là một nhà thiết kế, còn nổi tiếng với cái danh ‘nhà tiếp thị sa thải các nhà thiết kế’. Trong giới thời trang cao cấp này, cậu ấy cũng không có địa vị.”

“Lại bởi vì bản thân cậu ấy không có bối cảnh, xuất thân không cao, nói chuyện khó nghe, dễ đắc tội với người ta, rất khó để tìm một tập đoàn tài chính làm chỗ dựa. Khó khăn lắm mới chiếm được sự ưu ái từ HF, cậu ấy lại không chịu làm công ty con cho tập đoàn của người ta, và cũng không nhận được các nguồn lực hiệu quả tương ứng… Bây giờ chắc là khó khăn lắm phải không?”

Tống Phong Thời đã rất sốc khi nghe những lời đó.

Cậu chưa bao giờ biết đến những khó khăn mà Kim Lan Thù đang phải đối mặt. Anh luôn tỏ ra vui vẻ trước mặt cậu, nói với cậu rằng tình hình công ty đang rất tốt, cậu cứ lo việc của mình là được.

Tống Phong Thời cũng không nhìn ra công ty có vấn đề gì. Bởi vì Kim Lan Thù thực sự không lừa dối mọi người về mặt tiền vốn, bản thân anh chính là bảng hiệu sống thu hút rất nhiều nhà đầu tư. Thế nhưng giới thời trang —— đặc biệt là ngành công nghiệp thời trang cao cấp là một nơi rất bài ngoại, những ‘nguồn lực hiệu quả’ như Lưu Dịch Tư nói cũng rất khó kiếm. Bằng không cũng không đến nỗi không chen được vào tuần lễ thời trang của tháng 9 năm nay.

Nếu không phải vì giới này quá mức bài ngoại, Lưu Dịch Tư cũng không cần phải đặt thương hiệu độc lập của mình dưới ‘cây đại thụ – Emma Temple’, cam tâm trở thành công ty con của “Emma Temple”.

Tuy nhiên Kim Lan Thù thì chết cũng không chịu làm công ty con của HF, cho nên Phó Thừa cũng chỉ bỏ vào chút tiền, rất ít khi để lộ tài nguyên quý giá thực sự.

Mặt khác, Kim Lan Thù đã bỏ Bảo Phạn Lưu mà đi, cũng bị tập đoàn Quỳ Long ‘Phong sát’, vây đuổi chặn đường. Dĩ nhiên HF có thể giúp anh, nhưng họ cũng lười quản.

Tống Phong Thời chợt hiểu rõ, e rằng dù nhìn Kim Lan Thù rất hào nhoáng, nhưng cũng phải chịu rất nhiều ánh mắt ghẻ lạnh, cười nhạo và xem thường.

Sau khi tạm biệt Lưu Dịch Tư, Tống Phong Thời liền lái xe đến một ngôi nhà lớn có hoa viên.

Đó là ngôi nhà mới mà Kim Lan Thù đã mua và đang được sửa sang lại.

Cậu tự mình đi vào vườn sau của ngôi nhà, tình cờ nhìn thấy Kim Lan Thù.

Anh quay người lại, nhìn thấy cậu bèn mỉm cười: “Cậu tới rồi?”

Tống Phong Thời nhìn Kim Lan Thù, anh vẫn vậy, dáng đứng thẳng tắp, mặc trên mình bộ quần áo màu trắng, nổi bật như một chú hạc. Nếu không có Lưu Dịch Tư, Tống Phong Thời hoàn toàn không thể đọc nổi một tia khó khăn từ khí độ của anh.

Kim Lan Thù mỉm cười nắm lấy tay Tống Phong Thời, hỏi cậu: “Cậu có thích không?”

Tống Phong Thời thuận theo ánh mắt của Kim Lan Thù, nhìn xuống khu vườn. Đây là một khu vườn rất tinh xảo, những bức tường được bao phủ bởi hoa sen màu tím huyền ảo, đẹp như một câu chuyện cổ tích.

Tống Phong Thời nói: “Tôi rất thích nó.”

Kim Lan Thù gật đầu, nói: “Thật ra, từ khi còn nhỏ tôi đã mong có một biệt thự có sân vườn. Bố mẹ tôi nói rằng thứ này quá đắt, chúng tôi không thể mua được. Tôi không tin.”

——Tôi không tin.

Trong giọng điệu này là niềm tự kiêu độc nhất của Kim Lan Thù.

Dường như Tống Phong Thời bị lây nhiễm, cũng nói bằng giọng kiêu ngạo: “Tôi cũng không tin.”

Kim Lan Thù giật mình: “Cái gì?”

Tống Phong Thời ngửa mặt nhìn Kim Lan Thù, nói: “Bọn họ nói cậu không được, không tốt, tôi đều không tin.”

Như Tống Phong Thời vẫn luôn thấy, Kim Lan Thù luôn luôn duy trì sự kiêu hãnh và tự tin, không hề nghi ngờ gì về thành công của mình.

Tuy nhiên, đúng như phán đoán của Lưu Dịch Tư, Kim Lan Thù đã bị bao vây, phong tỏa và rất vất vả. Dẫu vậy, lòng kiêu hãnh và sự tự tin của Kim Lan Thù không cho phép anh chia sẻ nỗi khổ của mình với người khác, và đương nhiên anh cũng không thể nhận được chút động viên nào từ thế giới bên ngoài.

Những lời của Tống Phong Thời đối với anh mà nói, nó giống như hoa bách hợp nở trên bức tường trong vườn, bỗng nhiên vui vẻ, sinh trưởng dồi dào.

Thế nhưng, Kim Lan Thù lại không thể nói ra một lời phù hợp với tâm trạng của chính mình.

Như thể anh không biết mình nên nói cái gì.

Cứ như vậy, Kim Lan Thù không nói nên lời liền cúi đầu xuống, nâng gương mặt Tống Phong Thời lên rồi hôn lên góc tường phủ kín hoa sen của mình.