Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 90



Diệp Như Hề sửa sang lại tâm trạng của bản thân, nếu không phải khóe mắt có chút hòng, cũng nhìn không ra được cô vừa mới rơi nước mắt.

Cô khơi khom lưng, khom lưng cúi chào, sau đó xuống sân khấu.

Lúc ngòi trở lại vị trí, sắc mặt đám đồng nghiệp rất phức tạp, chỉ là bầu không khí bài xích mãnh liệt vừa ròi đã biến mất, cũng có người chủ động bắt đầu trò chuyện với Diệp Như Hề .

Dần dần, càng lúc càng nhiều người

có thể thoải mái trò chuyện với cô , Diệp Như Hề cũng không cao ngạo, lời nói cũng rất vừa ý người ta, nói chuyện với nhau thật vui vẻ.

Đường Anna thiếu chút nữa đã bóp nát cái ly, một câu cũng không muốn mở miệng.

Trên lầu, Tôn Tử Hạo cảm thấy trái tim mình bồn chồn vô cùng, hận không thể đi xuống xin phương thức liên hệ của người ta, nhưng cậu ta hèn quá, nhìn nhìn phía Tạ Trì Thành, thật cẩn thận nói: “Anh Thành, anh muốn đi à?”

Đi nhanh đi, đi rồi thì em sẽ chạy xuống xin wechat của cô em xinh

đẹp!

Tạ Trì Thành chuyển hướng, một lần nữa ngồi lại trên sô pha, cũng gọi giám đốc tới, thấp giọng nói mấy câu.

Dịch Thành Minh nhìn chuột mang vẻ mặt như khóc tang, cười cười không hề có ý tốt, còn vỗ vỗ bả vai cậu ta, làm như an ủi.

Diệp Như Hề nhìn thời gian, có chút nhớ chị Dương cùng Nhạc Nhạc ở nhà, liền đưa ra ý muốn rời đi trước.



Bởi vì ngày mai còn phải đi làm, mọi người cũng chuẩn bị trở về.

Lúc tan cuộc, Diệp Như Hề bị giám

đốc phòng trà ngăn bước chân, còn đưa lên danh thiếp.

“Vị tiểu thư này, tôi là giám đốc ở đây, vừa mới tiếng đàn của cô quá tuyệt vời, tôi muốn mời cô tới chỗ chúng tôi diễn tấu.”

Diệp Như Hề lắc đầu, nói: “Tôi còn có công việc.”

Giám đốc thấy cô không có chút đắn đo đã từ chối, thái độ càng đon đả, “Cũng không mất quá nhiều thời gian đâu, mỗi tuần chỉ cần diễn tấu hai lần là đủ ròi, thời gian thì cứ theo lịch trình của cô mà sắp xếp, trong hậu trường còn có một cây đàn dương cầm, cô có thể tới luyện đàn bất cứ

lúc nào.

Nghe thấy câu nói cuối cùng kia, Diệp Như Hề có chút rung động.

Ngồi tù 6 năm, cô không được đụng đến dương cầm, sau khi ra tù thì bôn ba kiếm tiền, càng không có tinh thần để luyện tập, hơn nữa tình trạng kinh tế hiện tại của cô, cũng không nuôi nổi sở thích đắt đỏ như vậy.

Khúc hòa tấu vừa rồi bởi vì còn ngượng tay, có vài chỗ trúc trắc, nếu như mẹ mà nghe thấy được nhất định sẽ oán trách cô luyện tập không cần mẫn.

Mặt khác, chúng tôi tuyệt đối trả thù

lao cao hơn những chỗ khác, cô có thể suy xét một chút, cũng không cần hiện tại phải trả lời ngay. Nếu cô đã nghĩ kỹ ròi, hãy liên hệ với tôi.”

Diệp Như Hề cầm danh thiếp, nói: “Tôi sẽ suy xét một chút.”



“Cảm ơn tiểu thư, đêm nay hóa đơn một bàn của mọi người đã có người thanh toán ròi.”

Tất cả đồng nghiệp đều có chút kinh ngạc.

“Là ai thanh toán vậy?”

Bởi vì là cuộc vui này sẽ do ông chủ thanh toán, cho nên mỗi người đều

gọi một ly rượu đắt đỏ chút, giá trị hóa đơn thanh toán cũng không nhỏ chút nào.

Giám đốc cười nói: “Người kia nói là thanh toán vì tiếng đàn duyên dáng của vị tiểu thư đây.”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Như Hề mang theo ái muội cùng hâm mộ.

Đường Anna suýt nữa đã cắn phải lưỡi, oán hận nhìn chằm chằm Diệp Như Hề, sau đó lập tức quay đầu bước nhanh rời đi.

Diệp Như Hề vốn muốn hỏi xem là ai, nhưng vị giám đốc kia lại giữ kín như bưng, cô đành phải từ bỏ.

Rời khỏi phòng trà, Diệp Như Hề vốn định bắt xe, nhưng vị trí này tương đối hẻo lánh, lại không bắt được chiếc xe taxi nào.

Diệp Như Hề có chút ủ rũ, càng thêm

quyết tâm muốn mua một chiếc xe second-hand để làm phương tiện đi lại.