Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 671





Chương 667

Hầu hết tất cả tiểu thư danh viện có mặt ở đây đều lộ ra ánh mắt si mê, bọn họ hoặc là đã từng chứng kiến phong thái của đại đế, hoặc là đã từng nghe qua những lời đồn thổi về anh mà lớn lên, không thể nghỉ ngờ, anh chính là để vương của mọi người.

Diệp Như Hề cũng đứng từ xa nhìn, trong lúc lơ đãng lại đối diện với ánh mặt của anh, trái tim cô đập nhanh hơn vài phản, chậm rãi dời đi tầm mắt, may mắn có mặt nạ che khuất, cũng không lộ rõ khuôn mặt nóng bừng đang đỏ lên của cô.

Trước khi đi ra ngoài, Tạ Trì Thành bỗng nhiên bảo cô tách ra đi Tiêng, cô cũng không hề nghĩ nhiều, bởi lẽ trong lòng cũng ôm tâm tư trồn tránh, né tránh.

Chỉ là, đổi lại một góc độ khác nhìn anh, Diệp Như Hề phát hiện người đàn ông này so với người trong trí nhớ của anh càng uy nghiêm hơn.

Kiểu sức hút mê người này thật sự không có cách nào chống cự.

Trong lúc Diệp Như Hề đang mặt đỏ tim đập suy nghĩ về sự khác biệt lúc nhìn gân và nhìn xa, độ âm của anh còn vươn lại trên môi cô, giỗng như muốn nuốt lây cô rồi hòa tan.

“Quá đẹp trai rồi, phong thái của đại đê càng loá mắt hơn so với trước kial”

“Tôi cảm thấy trên thế giới này cũng không có người phụ nữ nào có th xứng đôi với đại đế!”

6) ễ “Không nhất định, tôi nghe nói họ Vưu là gia tộc duy nhất mà đại đế cho phép gặp mặt khi trở lại đây, cô nói xem chuyện năm đó giờ có thể trở thành sự thật hay không?”

“Thật chán ghét, vì sao lại nói như: vậy chứ! Để cho đại đế thuộc về tát cả mọi người không tốt hơn sao!”

Lại là một màn tiếng cười trêu đùa lẫn nhau.



Hai người nói chuyện là hai vị danh viện quân áo lụa là, với thân phận gia tộc của bọn họ, ngay cả tư cách đứ ng gân trung tâm cũng không có, chỉ có thê ở bên ngoài ảo tưởng một chút mà thôi.

Tâm trạng vốn dĩ còn tốt đẹp của Diệp Như Hề hoàn toàn bị phá hủy, cô che che ngực, cảm thấy gần đây cảm xúc của bản thân bị Hấp động quá lớn, thậm chí có rất nhiều thời điệm cô cũng không thể khống chế nồi những cảm xúc cực đoan.

Cô hít sâu mấy hơi thở, muốn xoay người tránh đi cuộc nói chuyện của đám người, Nhưng một bước không cẩn thận, đụng trúng vào người phía sau .

“Xin lỗi xin lỗi, tôi không cẩn thận nên đụng vào.”

Dọ quán khẩn trương nên Diệp Như Hề đã xô ra tiêng Trung.

“Người Trung Hoa ư? Thật trùng hợp quá, không sao cả, cô có ôn không?”

Diệp Như Hề ngắng đầu đối diện với một nụ cười dịu dàng, người đàn ông cô đụng phải mặc một bộ tây trang màu xanh ngọc, trên mặt cũng mang theo tắm mặt nạ cùng màu ánh bạc, cả người nhìn qua vô cùng ôn nhủ văn nhã, ngay cả đôi mắt xanh ngọc kia cũng trông xinh đẹp giống như biển rộng.

“Tôi không có việc gì, thật sự rất xin lỗi.”

Người đàn ông đối diện với đôi mắt bât an lo lắng như động vật nhỏ, đôi mắt sạch sẽ thuần túy, xinh đẹp như là bầu trời đầy sao, anh ta đã thật lâu không nhìn thấy ánh mắt nào sạch sẽ trong suốt đến thế.

Diệp Như Hề thật sự tháy rát ngượng ngũng, bởi vì cô thấy được vạt áo người đàn ông đã ướt một mảnh, là do vừa rôi cô đụng phải ly cocktail trên tay anh ta rôi bị sánh lên.

“Không sao cả, tôi có thể làm quen một chút với tiêu thư đây được không?”

Diệp Như Hề ấp úng một chút, vẫn là nói: “Tôi tên là Diệp Như Hề.”

Người đàn ông lầm nhằm cái tên này mây lân trong miệng, mới ngẫm ra âm tiết chuân, “Tên gọi của người Trung Hoa đều tương đối khó gọi, nhưng mà tên của cô lại rất êm tai, thật vui khi được quen biết cô, tôi cũng tự đặt cho mình một cái tên Trung Hoa, tên là Hứa Trạch.”