Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 595





Chương 591

Nhưng mà, Hứa lão phụ nhân chỉ xem như nhìn không thấy, thời điểm tâm tình tốt bà sẽ trấn an vài câu, nhưng hiện tại, tâm trạng bà đang rất kém.

“Lan Hinh, cháu đi về trước, ta muốn ngôi một mình một lát.”

Hạ Lan Hinh cắn chặt môi dưới, tuy răng không cam lòng, nhưng vẫn đứng dậy nói: “Vậy cháu xin rời đi trước, bà ơi, có việc gì bà cứ gọi cháu.”

Chờ sau khi Hạ Lan Hinh cũng rời đi rồi, Hứa lão phu nhân có chút mỏi mệt đè đè giữa mày.

“Những người trẻ tuổi này, đúng là đứa nào đứa nấy đều khác người.”

Hiền nhiên, Hứa lão phụ nhân bị hành động lố bịch khác người của Cố Băng Băng dọa sợ tới mức không nhẹ.

“Tôi cứ ngỡ rằng họ Có cũng là một gia tộc lớn, tìm về vị tiều thư thất lạc nhiều năm cũng sẽ dạy ‹ dỗ cẩn thận một phen, không nghĩ răng. SẼ CÓ dáng vẻ chẳng ra gì như vậy.”

“Phu nhân, bà đừng nóng giận.”

“Tôi không tức giận, chỉ là mệt mỏi, đúng rồi, người tới chưa?”

Vừa dút lời, Hứa lão phu nhân nâng mắt đã thấy được một đôi nam nữ đang tiên vào trong.

Bà ấy mở lớn hai mắt, nhìn tới ngây người, thậm chí còn đánh rơi ly trà trong tay.

Lão quản gia vội vàng lấy ra khăn tay, “Phu nhân, bà đã xảy ra chuyện gì?”



Hứa lão phu nhân ngắn ngơ gọi một tiếng.

Động tác của lão quản gia ngừng lại, chậm rãi nhìn qua, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc như chủ nhân.

Diệp Như Hề đi theo Tạ Trì Thành cùng nhau bước vào yên hội lập tức đã nhận được ánh mặt của rất nhiều người đỗ dồn vào, những cô rất bình tĩnh.

Hôm nay cô cũng không ăn mặc và trang điễm quá long trọng, chỉ mặc một bộ vái dài rộng rãi, tóc bói lên, nhưng cũng buông xuống một ít, trông cô vô cùng thoải mái, dưới chân còn đi giày đề bằng mềm mại, vì thế lúc này khi đứng cạnh Tạ Trì Thành thì cô trông như chú chim nhỏ đang nép vào lòng anh.

Một bàn tay Tạ Trì Thành nhẹ nhàng đặt sau eo cô, thấp giọng nói: “Có ổn không?”

Diệp Như Hệ dở khóc dở cười, nói: “Em không có việc gì, cũng không phải thủy tỉnh mỏng manh, đi một bước sẽ nứt toạc ra.

Tạ Trì Thành mặt không đỏ tim không loạn nói: “Em trân quý hơn thủy tinh rất nhiều.”

“Quên nội dung chính của em vốn không phải cái này.”

Tạ Trì Thành cong cong khóe môi.

Sự xuất hiên của hai người họ dường như là tâm điểm chú ý, đây là từ sau khi kết thúc bữa tiệc rộng, bọn họ mới nhìn thấy người phụ nữ của Tạ Trì Thành một lân nữa, ai nây đều tò mò dáng vẻ của cô, nhưng mà chờ tới khi thật sự gặp người, lại thấy ghen tị không chịu nồi.

Bọn họ cho dù chỉ những khoản tiền lớn để tạo hình ăn mặc, cũng không xinh đẹp bằng người ta chỉ thoa một lớp trang điểm mỏng nhẹ, đi giày đề thập.

Bọn họ tán gia bại sản mới mua được những trang sức đất tiền sáng muộn mù con mặt, cũng không đắt giá bằng một đôi hoa tai trần châu, một cái vòng cô lục bảo của người ta.

Không phải chỉ vì bọn họ nhận ra được bộ trang sức hoa tai trân châu và dây chuyên ngọc lục bảo phiên bản giới hạn kia trước đó không lâu đã được một người bỏ ra hơn một ngàn vạn đầu giá được.

Mà điều quan trọng hơn là! Không nhìn thấy ánh mặt của giám độc Tạ từ lúc đi vào còn chưa từng rời khỏi người phụ nữ kia sao.