Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 274





Chương 278

Dứt lời, Tạ Trì Thành quay sang nhìn về phía màn hình máy tính, đem giao diện video click mở ra, lạnh nhạt nói: “Mọi người cứ tiếp tục”

Thân thê Diệp Như Hề cứng đò, chậm rãi xoay đầu lại, liền thấy trong video kia là những gương mặt đang ngây ra như phông.

Tức khắc, sắc mặt cô đỏ bừng lên, hận không thể tìm một lỗ nào trên mặt đất mà chui xuống.

Cô lập tức XOay người muốn rời đi, nhưng quá mức vội vàng, không nhìn thây ghê dựa bên cạnh, hung hãng đụng phải nơi đó, đầu gối mềm nhữn, cả người té ngã vê phía trước.

“Cần thận!”

Tạ Trì Thành theo bản năng vươn tay kéo cô, lại bị sức nặng của cô kéo lại trên ghế, môi mỏng bị đè nặng hơi nhói đau.

Diệp Như Hề ngốc ngốc nhìn khuôn mặt tuần tú phóng đại trước mắt, lúc này, cả người cô đều vật ngã ở trong lông ngực Tạ Trì Thành, trên môi đau đớn khiên cô phục hồi tỉnh thần lại, đột nhiên đây Tạ Trì Thành ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.

Thư ký Tần đứng ở cửa nhìn thấy Diệp Như Hề lao tới, vỗn định gọi cô một tiếng, nhưng nháy mắt, người kia đã không thầy tắm hơi.

Thư ký Tần có chút mê man, Diệp tiểu thư sao lại chạy nhanh đến như vậy nhỉ?

Thư ký Tần lặng lẽ nhìn về phía bên trong, lại thầy được một hình ảnh cực kỳ khủng bó.

Ong chủ mặt lạnh là người không bao giờ bày tỏ cảm xúc vui buôn, giờ phút này đang ngôi ở ghế trên, một tay nhẹ nhàng che miệng lại, nhưng xuyên thâu qua khe hở ngón tay gian vân có thê thây được.



Ông chủ đang cười.

Ÿ cười còn vô cùng rõ ràng.

Thư ký Tần cảm tháy, có lẽ, có chút một vài thứ sắp thay đổi rồi.

Diệp Như Hề trở về phòng chính mình, cả người vùi đầu vào gôi, ảo não muôn điên rồi.

Nghĩ đến nhữ ng hành động vừa rồi bị bao nhiêu người nhìn thây, cái mặt già của cô nhịn không được mà đỏ bừng lên “Cuộc họp đến đây thôi, kết thúc đi.”

Tạ Trì Thành đóng lại video, tuyên bố hội nghị tổng kết nửa năm chấm dút, cũng không hề cho đám người dưới chút cơ hội để đặt vần đề.

Một cuộc gọi video khác lại tới, Tạ Trì Thành vốn định tắt đi, nhìn nhìn người gọi, vẫn là tiếp nhận.

“Tạ thiếu, cậu đúng là mang đến cho tôi niềm vui bất ngờ đây nhé, việc này xem như, thành công rôi?”

Trên hình ảnh, Có Cẩm Minh cà lơ phất phơ năm ở trên sô pha, áo sơ mi đã cởi ra hai cúc trên cùng.

“Đã xem mặt được ai chưa?”

Cố Cẩm Minh châm một điều thuốc, hít vào nhả khói, “Còn tạm, một đồng cục diện rồi răm thu thập xong mới biết được, nhưng thật ra không giỗng như cậu, mỹ nhân ôm trong ngực nha.”

Tạ Trì Thành cười nhạo một tiếng, nói: “Tôi nghe nói, nhà họ Cố cũng mặc kệ cậu mà sắp xếp?”

Có Cẩm Minh sắc mặt tối sảm, nói: “Đừng nói nữa, thấy anh cả tôi không cân, liên ném tới tay tôi, cái lại chó mèo gì cũng muôn ném qua tôi cả, thật là tức chết tôi. Trước khi tìm được em gái, tôi và anh cả sẽ không kết hôn đầu.”