Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 134



“…Cảm ơn anh”

Tạ Trì Thành không có từ chối lời cảm ơn này, chỉ có anh là rõ ràng thân phận của Diệp Hỉ Nhạc.

Cô đi qua đó, lộ ra nụ cười khổ, nói: “Tôi lại nợ anh một ân tình rồi.”

Nợ nần nhiều ân tình, cô bỗng nhiên không biết phải làm thế nào cho phải.

Anh cái gì cũng không thiếu, thứ cô có thể làm thì quá ít.

Anh không nói lời nào, Diệp Như Hề lại tự lẩm bẩm một mình: “Nhạc Nhạc là bị ung thư máu bẩm sinh, con bé mới nhỏ như thế lại mắc phải căn bệnh này, nhưng Nhạc Nhạc chưa từng oán trách một lời, con bé hiểu chuyện ngoan ngoãn, còn biết an ủi người khác, mọi người đều rất thích Nhạc

Nhạc….Tạ Trì Thành, anh nói xem, tại

sao Nhạc Nhạc ngoan ngoãn là vậy mà ông trời lại đối xử tàn nhẫn với con bé như

thế chứ ?’

Nước mắt thấm ướt làn mi, chậm lãi chảy dài trên mặt cô.

Diệp Như Hề che miệng lại, không cho bản thân nức nở thành tiếng.

“Diệp Như Hề, con bé sẽ không có việc gì đâu.”

Một đêm này, trôi qua thật sự quá lâu.

Dương San cùng Diệp Như Hề đều canh giữ ở phòng bệnh, ghé vào bên cạnh mép giường ngủ thiếp đi.

Khi Diệp Như Hề nghe tháy động tĩnh thì lập tức mở mắt, lại đối diện với đôi mắt to chớp chớp của Nhạc Nhạc.

“Mami….”

“Nhạc Nhạc!”

Diệp Như Hề ôm chặt lấy Nhạc Nhạc, vành mắt nóng lên, “Nhạc Nhạc, con cuối cùng cũng tỉnh lại, dọa chết mami rồi.”



Mami, con không thở được,

Diệp Như Hề vội vàng buông tay ra, “Nhạc Nhạc con chờ nhé, mẹ đi kêu bác sĩ lại đây!”

Kiểu tra qua một lượt, Nhạc Nhạc cuối cùng đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, chuyển đến phòng bệnh thường, chỉ là lúc này đây, Diệp Như Hồ có thể rõ ràng cảm giác được, sức khỏe Nhạc Nhạc không còn được như trước nữa.

Càng ngày Nhạc Nhạc trông càng dần mất đi sức sống , cho dù cô bé luôn cười tươi gọi mami, lại không mở miệng bảo cô ôm lấy mình.

Dương San cũng đã nhận ra điểm này, nhưng cô ấy và Diệp Như Hề chỉ nhìn nhau mà không nói gì.

Diệp Như Hề xin nghỉ hai ngày ở bệnh viện cùng Nhạc Nhạc, cho đến khi không thể trì hoãn được nữa thì mới đi làm.

Cô cần phải làm việc, còn bận rộn hơn nhiều so với trước kia, cho nên Nhạc Nhạc chỉ có thể giao cho chị Dương chăm sóc.

“Tiểu Hề, em yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc.”

“Dương tỷ, nhờ ơn chị nhé.”

“Nhạc Nhạc cũng là con gái nuôi của chị mà, em yên tâm.”

Ánh mắt Dương San mang theo vẻ bướng bỉnh, lần này đột nhiên bệnh tình của Nhạc Nhạc lại chuyển biến nguy kịch khiến tất cả mọi người đều khẩn trương, không khí cũng nặng nề hơn.

Dương San không biết, tiếp theo Nhạc Nhạc còn có thể may mắn vượt qua được như vậy hay không, cho nên, có một số việc cô cần phải đối mặt, vốn dĩ cho rằng chính mình đời này cũng sẽ không bao giờ cúi đầu, nhưng lúc này đây, cô muốn cúi đầu.

Diệp Như Hề không biết ờ trong lòng Dương San đã đưa ra quyết định nào đó, cô cố ép bản thân phải ổn định lại tâm trạng, lao đầu vào công việc.

Trở lại Tư Nhữ, tất cả mọi người có thể cảm giác được Diệp Như Hề đã thay đổi.

Cô không hề đùn đẩy, không hề che giấu, gần như là làm việc bạt mạng, tìm kiếm hạng mục, điều tra thị trường, cô là người đầu tiên xông ra trước.

Ngay cả Lục Tư Viễn cũng bắt đầu thấy lo lắng cho cô.

“Tiểu Hề, em đang gặp phải chuyện gì sao?”

“Em không có việc gì.”

“Trạng thái của em không đúng lắm, có chuyện gì em có thể nói cho anh biết, có lẽ anh có thể giúp đỡ được.”



Diệp Như Hề lắc đầu, nói: “Cảm ơn, em có thể tự xử lý tốt.”

Cô đã thiếu nợ Tạ Trì Thành, không muốn lại phải nợ nần Lục Tư Viễn.

Lục Tư Viễn cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài, anh biết đến bây giờ Tiểu Hề vẫn chưa mềm lòng với mình nửa phần

“Tiểu Hề, có phải cho dù anh có làm như thế nào, em cũng sẽ không bao giờ quay

đầu lại, đúng không?’

Diệp Như Hề nghe được lời nói nhẹ nhàng như thủ thỉ của anh, nhưng, cô chỉ dừng một chút, để lại một câu: “Anh là ông chủ của em.”

Cũng chỉ có thể là ông chủ mà thôi.

□ ,

Tạ Trì Thành đặt báo cáo xét nghiệm trên tay xuống.

Diệp Hỉ Nhạc đúng thật là con gái anh, mục giám định ADN đã rất rõ ràng.

Nhưng tủy xương của anh lại không phù hợp với Nhạc Nhạc.

Anh không thể hiến tủy xương để cứu Nhạc Nhạc được.

“Giám đốc Tạ, có thể tiểu thiếu gia có thể phù hợp….”

Thường thường, các cặp song sinh có tỷ lệ phù hợp tủy xương rất cao.

Tuy nhiên Tạ Trì Thành cũng do dự một chút, cuối cùng vẫn không đồng ý để Tạ An thử xét nghiệm.

Thể chất của Tạ An vốn đã không được tốt như vẻ ngoài, hơn nữa tuổi còn nhỏ, cho dù có phù hợp để hiến tủy xương, cũng không có điều kiện thể chất để hiến.

“Tăng phạm vi tìm kiếm,, cần phải tìm được người phù hợp.”

“Vâng, giám đốc Tạ.”