Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 130



Sau khi thắt dây an toàn, Tạ Trì Thành đột nhiên dẫm chân ga, lập tức tăng tốc, Diệp Như Hề sợ tới mức hét lên một tiếng, nắm chặt đai an toàn.

Ánh mắt Tạ Trì Thành trở nên nghiêm túc, nhưng cùng lúc đó, phía sau vang lên tiếng động cơ của một chiếc xe khác, anh khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

“Ngồi vững.”

“Cái gì?”

Xe tăng tốc dồn dập, quán tính quá lớn khiến trái tim Diệp Như Hề như nhảy vọt lên tận cổ họng.

Mà lúc này, cô cũng thấy rõ, phía sau không biết khi nào xuất hiện lại một chiếc Ferrari màu vàng.

Diệp Như Hề đã sợ đến mức răng đánh vào nhau lập cập, ấy vậy mà Tạ Trì Thành lại trấn định đến bất ngờ, chiếc xe phía sau bám theo rất chặt, không có cách nào cắt đuôi được nó.

Cô có ngốc đến mấy cũng biết được không phải là đang tắc đường, chiếc Ferrari vàng kia cố ý.

“Tạ Trì Thành! Dừng xe! Anh làm vậy là liều mạng đấy!”

Hiện tại tốc độ còn lớn hơn lúc nãy cô vừa lái nhiêu, đúng là thể hiện hết tính năng tuyệt vời của chiếc Maybach vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng chiếc xe phía sau cũng không thua kém, làm thế nào cũng không thoát ra được.

Phía trước lại có một khúc cua hình chữ u, Diệp Như Hề trơ mắt nhìn Tạ Trì Thành không chỉ có không chịu giảm tốc, thậm chí còn còn vọt tốc.

Gần hơn, gần hơn, càng gần.

Ngay cả Ferrari phía sau cũng bắt đầu phanh xe.

“Tạ Trì Thành!!!!”



ở thời điểm xe gần như sắp lao ra ngoài, Diệp Như Hề sợ tới mức nhắm chặt mắt lại.

Quán tính bật lại, một trận trời đất quay cuồng.

“Hừ, mở mắt ra đi, sao lá gan lại nhỏ như vậy.

Giọng nói giễu cợt vang lên bên ta.

Diệp Như Hề chậm rãi mở mắt ra, xe đã qua khúc cua, đang dừng ở ven đường, mà chiếc xe Ferrari đuổi theo sau cũng đã dừng lại.

Có người qua đây gõ cửa sổ xe.

Tạ Trì Thành thả cửa sổ, một người đàn ông đẹp trai nhưng khá bụi bặm và ‘lưu mạnh’, anh ta cà lơ phất phơ dựa vào cửa

xe, thò nửa đầu vào trong, hai tay chống vào mép cửa

“Cậu Tạ, cậu đúng là.”

Người đàn ông vươn ngón tay cái.

“Khúc cua kia thì tôi phục cậu, liều mạng như vậy ai đọ nổi.Đã lâu không thấy cậu tới nơi này, sau khi thằng nhóc kia nhà cậu ra đời, tôi còn tưởng rằng đời này cậu cũng sẽ không đua xe nữa cơ”

Tạ Trì Thành cười cười, nói: “Cố cẩm Minh, cậu về nước lúc nào vậy ?”

“Ha, là mấy ngày hôm trước, còn chưa kịp nói cho mọi người, chạy đi giải sầu thì đụng phải cậu, không nghĩ tới, đường đường là Tạ thiếu gia lại mang theo phụ nữ đua xe đấy nhé.”

Tầm mắt Cố Cẩm Minh dừng ở trên người Diệp Như Hề, lộ ra nụ cười ái muội.

Tạ Trì Thành cũng không hề phản bác câu này, chỉ gật đầu, ánh mắt mang theọ vẻ ôn hòa, chuyện này khiến Diệp Như Hề mở to mắt nhìn, cô cũng chưa thấy qua Tạ Trì



Thành đối xử với ai hòa ái dễ gần như thế.

Cố Cẩm Minh đứng thẳng dậy, đi ra ngoài vài bước, Tạ Trì Thành nói với Diệp Như Hề nói: “Em ngồi ở trong này nhé.”

Dứt lời, anh xuống xe.

Diệp Như Hề nhìn thoáng qua bên ngoài, hai người kia huých vai nhau vài cái, sau đó bắt đầu nói chuyện, cô rụt đầu lại, không dám nghe lén cuộc trò chuyện của người khác.

Cố Cẩm Minh ngồi xổm trên mặt đất, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, trông khá tùy tiện nhưng cũng không khiến người khác khinh thường chút nào.

“Cậu Tạ, hút thuốc không? A, thiếu chút nữa tôi đã quên, cậu hiện tại đã là cha của một đứa trẻ , cũng bỏ thuốc rồi.”

Tạ Trì Thành vẫn vươn tay nhận lấy, chỉ là không hút chỉ bỏ trong miệng.

“Trở về còn đi nữa không?”

“Không đi đâu, ông già nhà tôi không

buông tha, mấy năm nay cũng chơi đủ rồi, nên trơ về rồi.”

“ừ.”

“Hơn nữa, tôi còn phải giúp cậu đã, nghe nói trước đó cậu điều động quân dưới trướng để đi tìm người, chỉ vì tìm một

người, không phải đó là.” Ánh mắt anh

ấy đầy ẩn ý nhìn qua chiếc Maybach.