Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 113



Tạ Trì Thành cười nhạo một tiếng, vẻ thù địch giữa hai hàng lông mậy càng sâu, đôi mắt kia lóe lên vẻ u ám giống như dã thú đã thức tỉnh.

Anh hờ hững nói: “Loại chó mèo mà bà thừa nhận, cũng đừng nhét vào chỗ tôi. Tôi ngại bẩn, dơ bẩn cũng y như bà vậy.”

“Tạ Trì Thành! Đồ láo xược!”

Cúp ngang điện thoại, trực tiếp đưa điện thoại di động ném ra ngoài, vỡ tan tành.

“Lái xe, đâm thẳng quan đó.”

Ra lệnh một tiếng, chiếc xe cải tiến đã thật sự đâm thẳng, nghênh ngang tạo ra một con đường riêng.

Chiếc Maybach màu đen lao vút đi, mang theo khí thế như chẻ tre.

Diệp Như Hề chà xát liên tục trên sợi dây đang trói cô, thậm chí cả da thịt cũng bị ma sát đến tứa máu, đau đớn khiến sắc mặt cô trở nên tái nhợt.

Ngay lúc sợi dây thừng sắp tách ra , mấy tên bắt cóc liền lao vào, gã đại ca túm cô kéo lên.

“Đi theo tao, cho dù chết, tao cũng sẽ mang theo mày.”

Diệp Như Hề cắn răng, nói: “Mang theo tôi, các người biết chắc là sẽ càng khó chạy thoát.”

“Đừng dài dòng! Đi!”



Vòng vây bị thu hẹp, tất cả các con đường có thể chạy xe đều bị phong tỏa, chỉ có thể chọn cách đi bộ.

Vài người túm theo Diệp Như Hề cùng đi, trốn ở trong một rừng cây nhỏ ở gần đó, nơi đó còn có khả năng sẽ thoát ra khỏi khu vực kỳ quái này.

Dọc theo đường đi Diệp Như Hề nghe thấy người đàn ông kia không ngừng gọi điện thoại, nhưng tâm trạng có vẻ rất bực tức, thường xuyên chưa nói vài câu đã bắt đầu mẹ kiếp, đ* mẹ, hắm muốn đối phương nhanh chóng mở cho mình một con đường.

Diệp Như Hề ra vẻ trấn định nói: “Là ai muốn các người bắt cóc tôi? Anh đã nói sẽ không phản bội người thuê, có lẽ tôi có thể làm người thuê cùa anh từ bỏ kế hoạch này. Như vậy chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?”

Dường như là đang thật sự cùng đường bí lối, người đàn ông tỏ vẻ chần chừ trong giây lát, không đáp lại.

Diệp Như Hề lại nói: “Tôi không muốn chết, các người cũng không muốn, sống được mới là chuyện quan trọng nhất.”

Người đàn ông nghiêm túc nhìn thoáng qua Diệp Như Hề, ý tứ quen thuộc trong mắt anh ta khiến Diệp Như Hề luống cuống một chút.

Đó là kiểu ánh mắt khi đàn ông đã nảy sinh hứng thú với phụ nữ.

“Lá gan của cô cũng đủ lớn nhỉ, lúc này còn dám cùng tôi nói điều kiện.”

“Đây là đôi bên đều có lợi.”

“Cô tên là gì nhỉ ?”

Diệp Như Hề do dự một chút, “Diệp Như Hề.”

“Tên hay đấy, nhớ kỹ, tôi tên Trần Nhất Hổ, tình thế lần này đây của tôi là thuyền lật trong rãnh nước



xui xẻo gặp chuyện không may

, nhưng tôi cũng không thất thủ, cô cũng đừng nghĩ đến cái gì mà đôi bên đều thắng, chỉ có tôi thắng, nhưng có câu cô nói cũng không tồi, tôi muốn sống, cô cũng muốn sống. Tôi còn có một biện pháp cô có muốn nghe thử hay không?”

“Anh nói đi.”

Trần Nhất Hổ lập tức nắm lấy cằm Diệp Như Hề, để cho côn ngẩng đầu nhìn thẳng hắn ta, ngón tay đụng tới làn da non mềm trắng mịn, cho dù gương mặt kia đang dính

đầy tro bụi, nhưng đôi mắt trong veo sáng ngời kia vẫn khiến người ta không thể rời mắt.

Người phụ nữ này, thật là xinh đẹp.

Trần Nhất Hổ đè thấp giọng nói: “Cô đi theo tôi, đã theo tôi thì chính là người phụ nữ của tôi.Tôi sẽ không giết người nhà của mình, vậy cũng không tính là phản bội người thuê, yên tâm, có chết tôi cũng sẽ che chở cho cô.”

Mấy đàn em đi theo bên cạnh cũng đều trợn mắt há hốc mồm, nhưng lát sau lại cảm thấy bình thường, người phụ nữ này đúng là rất có sức sống, kiểu người khó hiểu phong tình như đại ca của chúng cũng thấy rung động.

Diệp Như Hề ghê tởm thiếu chút nữa đã nôn ra, cô cố gắng nhịn xuống, trong ánh mắt mang theo ngọn lửa nhỏ, cô nói: “Ngài nói đùa rồi, sao tôi có thể xứng đôi với anh được chứ”

Trần Nhất Hổ cười nhạo một tiếng, nói:

“Tại sao cô lại không xứng cơ chứ? Cô đã có thể khiến người như Tạ Trì Thành điều

động nhiều nhân lực như thế để cứu mình, làm sao lại không xứng cho được.”