Tổng Tài Bá Đạo

Chương 83



Biệt thự Uông Gia

Nhân dịp Uông Vạn Thiên đi vắng, hai mẹ con Uông Giai Vi lại nghĩ ramột kế sách, thề sống chết cũng phải ngăn cản cuộc hôn nhân này.

Một tiếng ầm vang lên, cửa phòng của Uông Giai Trừng bị đá tung ra,Uông Giai Vi vẻ mặt phẫn nộ, như muốn cấu xé Uông Giai Trừng.

"Nếu chị đem tức giận đến nói chuyện với tôi, thì nơi này không chào đón chị!" Uông Giai Trừng trực tiếp đẩy ả ra ngoài cửa.

"Uông Giai Trừng, mày bây giờ có thể đắc ý một chút, nhưng tao ra lệnhcho mày, mày phải ly hôn với Thiên Cơ!" Cảm xúc của ả bây giờ rất hỗnloạn.

"Giai Vi!" Uông phu nhân đứng bên cạnh nhắc nhở, nhưng căn bản không thể sửa được tính tình nóng nảy của ả.

"Uông Giai Vi, tôi cũng nói để cho chị biết, thủ tục đăng ký kết hônchúng tôi đã làm rồi, chỉ chưa mở tiệc rượu chúc mừng, nếu chị khôngngại, tôi rất hoan nghênh chị đến chúc mừng hôn lễ của tôi!" Cô ta cườicó chút giảo hoạt.

"Mày là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, hômnay tao sẽ liều mạng với mày!" Nói xong, ả liền xông lên phía trước đẩyUông Giai Trừng. Rất nhanh, hai người liền xông vào cấu xé nhau.

"Hai người dừng tay, dừng tay cho ta!" Uông phu nhân rõ ràng không dựđoán được sự việc lại đến nước này, nhìn thấy hai người đánh nhau, bà ta quyết định giúp đỡ con gái.

Uông phu nhân liều mạng kéo Uông Giai Trừng, để cho con gái đánh Uông Giai Trừng càng mạnh tay hơn.

"Tao muốn giết mày, tao muốn giết cái đồ đê tiện nhà mày, dám tranhgiành người đàn ông của tao, mày là cái đồ không biết xấu hổ, mày khôngbiết xấu hổ, tiện nhân . . . tiện nhân . . . A a ! !" Uông Giai Vi cũngđiên lên, nắm đấm nện lên người, lên mặt. . . của Uông Giai Trừng.

Uông Giai Trừng lúc này hoàn toàn ở thế bị động, không nhúc nhích được, đã trúng không ít đòn.

"Uông Giai Vi, chị điên rồi, dừng tay, mẹ con các người buông tôi ra!Buông tôi ra . . . !" Mặc kệ cô ta la hét thế nào thì hai mẹ con ả cũngkhông chịu buông tay.

"Cứu mạng . . . cứu mạng . . ." Uông Giai Trừng hét chói tai, muốn để người bên ngoài nghe thấy, như vậy cô ta có thể nhanh chóng được cứu.

"Tiện nhân . . . tao cho mày kêu cứu, tao cho mày kêu cứu . . ."

Ả vả liên tiếp mấy cái vào miệng Uông Giai Trừng.

Uông Giai Trừng cố chịu đau, nhân lúc ả đưa tay đến, cô ta liền há to miệng, cắn thật mạnh vào tay của Uông Giai Vi.

"A . . . Ai da . . . đau quá, con chó điên, mày nhả ra cho tao!"

Ả dùng tay kia giật tóc Uông Giai Trừng.

Uông Giai Trừng vẫn cố gắng cắn, ngay cả vậy cũng không buông tay, cô ta đem tất cả sức mạnh đặt trên hàm răng , ra sức cắn.

"Đau chết mất . . . á . . ."

Uông phu nhân thấy con gái bị cắn, chỉ có thể buông tay ra, đi giúp đỡcon gái, kéo miệng cô ta ra, máu cùng nước miếng chảy ra bên ngoài,không biết là của Uông Giai Trừng hay của Uông Giai Vi.

"Cácngười đang làm gì vậy?" Ngô Tĩnh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ba ngườiđang túm lấy nhau, sợ tới mức mắt trợn ngược, khi nhìn thấy con gái mình đang bị ức hiếp, mắt càng mở lớn hơn.

Nhìn thấy mẹ mình xuất hiện, Uông Giai Trừng nhả miệng ra, lớn tiếng kêu lên: "Mẹ, cứu con!"

"Giai Trừng . . . Giai Trừng . . ." Ngô Tĩnh liền đi lên, liều mạng kéo con gái đang bị kẹp ở giữa hai người ra.

"Giai Vi, con có sao không? Để mẹ xem con bị thương ở đâu?" Uông phunhân lo lắng xem xét cánh tay đang chảy máu của Uông Giai Vi.

"Mẹ , đau quá . . . Đau quá . . . Tao hận mẹ con nhà mày, hai mẹ con mày thấp hèn như vậy, dựa vào cái gì mà đòi ở cùng chúng tao, dựa vào cáigì có thể kết hôn với Thiên Cơ, Thiên Cơ là người đàn ông của tao!" Uông Giai Vi đột nhiên khóc lớn, ả không thể cam tâm tình nguyện chịu thuaUông Giai Trừng được.

"Đừng khóc, bảo bối . . . Đừng khóc . ."Uông phu nhân ôm chặt lấy Uông Giai Vi, ánh mắt chứa hàn khí giống nhưdao sắc chiếu lên người mẹ con Ngô Tĩnh.

Tiện nhân Ngô Tĩnhtrước kia đã chiếm mất người đàn ông của bà ta, giờ con gái ả lại địnhchiếm người đàn ông của con gái bà, bà ta làm sao có thể bỏ qua nỗi hậnnày được.

Ngay bên cạnh, Ngô Tĩnh lo lắng kiểm tra miệng vếtthương do Uông Giai Vi gây ra, "Giai Trừng, miệng con chảy máu, có đaukhông?"

"Con không sao!" Cô ta lắc đầu nói không có việc gì,nhìn thấy Uông phu nhân trong mắt đầy thù hận, cô ta biết, mẹ con cô tacùng mẹ con Uông Giai Vi cả đời đều là thù hận, vĩnh viễn không thể hóagiải, nếu không phải cô chết thì chính là ả ta phải chết.

Bốnngười nhìn nhau, sự phẫn nộ vừa rồi dần dần bình ổn lại, nhưng tronglòng hai bên đều hiểu thù hận lại càng sâu, chờ đợi thời cơ, bất cứ lúcnào cũng có thể đưa đối phương vào chỗ chết.

"Uông Giai Trừng,ta khuyên cô nên biết điều một chút, rời khỏi Hạ Thiên Cơ, nếu không các người nhất định phải chết một cách nhục nhã!" Uông phu nhân uy hiếp.

"Chúng tôi đã kết hôn, không thể ly hôn, người Thiên Cơ thích là tôi,yêu cũng chính là tôi!" Cô ta đắc ý nói, mỗi một câu đều làm tim UôngGiai Vi đau đớn, nhìn đến ả tức giận như phát điên lên, cô ta trong lòng cảm thấy thật thoải mái.

"Có đúng không?" Uông phu nhân lạikhông cho là đúng, cười nhạo nói: "Các người hôm qua mới có ý định kếthôn, phỏng chừng ông bà Hạ hôm nay mới biết, cô gái lúc đầu muốn gả chocon trai cả của Hạ gia, đột nhiên biến thành vợ của con trai thứ, tanghĩ cha mẹ của Hạ Thiên Cơ sẽ không chấp nhận đâu, nếu như ta cố gắngthêm một chút, ta nghĩ cô rất nhanh sẽ bị bỏ rơi."

"Bà có thểcố gắng thế nào chứ? Bà cho là bà có thể ngăn cản được sao? Chỉ cần tôimuốn gả cho Hạ Thiên Cơ, các người đều không thể ngăn cản được, về phầncha mẹ nhà Hạ gia, lại càng không cần bà phải quan tâm, tôi nghĩ mẹchồng rất thích nhận tôi làm con dâu, còn về phần cha ở đây, lại cànghài lòng về khả năng của tôi, tôi gả cho Hạ gia đối với ông ấy, đúng làmột chuyện đại hỉ." Uông Giai Trừng không chút khách khí đáp lại, hơnnữa còn hoàn toàn tự tin.

Quay lại, cô ta mang theo một chútkhinh thường nhìn hai mẹ con Uông Giai Vi, dùng giọng điệu cảm thôngnói: "Tôi thực ra rất lo lắng cho cuộc sống sau này của bác gái, tôi gảcho Hạ gia rồi, như vậy mẹ tôi chính là bà thông gia của Hạ gia, nên cha tôi sẽ thường xuyên dẫn mẹ tham dự các hoạt động, giới thiệu với tất cả bạn bè mẹ tôi chính là thông gia với Hạ gia, con gái thứ hai của bàchính là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia!"

"Mày . . . Uông GiaiTrừng, mày! Mẹ kiếp thực đáng phỉ nhổ, mày đừng có đắc ý, tao nhất địnhsẽ cho mày chết! Đồ đê tiện!" Uông Giai Vi bị lời nói của cô ta làm chotức giận đến không thể chịu được.

"Được, tôi ngược lại sẽ cườivào cô, xem hai mẹ con bị bỏ rơi sẽ làm gì nhị thiếu phu nhân của Hạ gia là tôi đây." Uông Giai Trừng giờ đây sẽ không lùi bước, sẽ không sợhãi, càng khiến cô ta tổn thương, cô ta càng phải sống sung sướng cho ảnhìn, người không tôn trọng cô, cô nhất định phải làm cho họ chẳng khácngười hầu, thậm chí là giống con chó đi cầu xin cô.

"Uông GiaiTrừng, cô đừng quá đắc ý!" Uông phu nhân bén nhọn đáp lại, "Không ngạinói cho các người biết, ta ở đây còn có căn cứ mẹ cô là người đàn bà dâm đãng, mà ta dự định sẽ đem chúng giao cho Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân,để họ thấy thông gia của mình là người dâm đãng, vô sỉ như thế nào, mẹnào con nấy, ta tin rằng họ tuyệt đối sẽ không cần một đứa con dâu nhưvậy."

Sao có thể như vậy. "Phu nhân, bà không thể làm thế, bàkhông thể làm vậy được, đây rõ ràng là bà hãm hại tôi, bà vì sao phảiđối xử với tôi như vậy?" Ngô Tĩnh cảm xúc có chút kích động nói.

"Lão gia nhiều năm như vậy không chạm vào cô, cô không chịu nổi cô đơn, cô với Hoa Nô hàng xóm bên cạnh biệt thự yêu đương vụng trộm, chứng cứcác người ngoại tình đang trong tay ta, ta phải đưa nó cho lão gia, còncó cả người nhà Hạ gia, ha ha . . ."

Uông phu nhân đắc ý mà cười điên cuồng.

"Uông Giai Trừng, bây giờ mày biết rồi chứ, mày chờ chết đi!" Uông Giai Vi đứng bên cạnh phụ họa.

"Giai Trừng . . ." Ngô Tĩnh bên cạnh nhỏ giọng gọi con gái, Uông GiaiTrừng nắm chặt tay mẹ, trấn an: "Không có việc gì, có con ở đây!"

"Uông Giai Trừng, nói thẳng cho cô biết, nếu như bây giờ nó ở trên taycủa tam phu nhân của Hạ gia, cũng chính là mẹ chồng tương lai của cô, ta tin rằng bà ta nhất định cực kỳ ác cảm với cô, nhất định sẽ đứng rabuộc con trai phải bỏ cô." Uông phu nhân hoàn toàn tự tin nói, ánh mắtnhìn chằm chằm vào Uông Giai Trừng.

"Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, tốt nhất bây giờ bà hãy hủy bỏ cái đĩa đó đi, nếu không tôi sẽcho các người chết thảm hại hơn." Uông Giai Trừng nghiến răng, trừng mắt nhìn hai mẹ con ả.

"Ha ha . . . Uông Giai Trừng, mày nghĩchúng ta là đồ ngu sao? Mày nghĩ rằng chúng ta sẽ hủy bỏ nó sao? Màynghĩ chúng ta là nhà từ thiện sao? Đối với loại xuất thân ti tiện nhưcác người, căn bản là không xứng được đứng trước mặt chúng ta." UôngGiai Vi cho rằng mình nhất định thắng, đắc ý cười.

"Đúng không? Cũng có thể không hủy bỏ nó? Thậm chí, cô có thể đem giao nó cho mẹchồng tương lai của tôi, hoặc giao cho cha ta xem, sau đó các người đạtđược mục đích, Hạ gia bỏ ta, cha đem hai mẹ con chúng ta đuổi đi, sau đó các người tiếp tục ngược đãi ta và mẹ ta." Uông Giai Trừng đối vớichuyện này tức giận cực điểm, nhưng biểu hiện trong lời nói và vẻ mặtlại không thấy một chút lo lắng.

"Tuy rằng cô và mẹ cô đều titiện, nhưng ta phải thừa nhận, cô so với mẹ cô có chút thông minh hơn,nhưng mà một kẻ tiện nhân thông minh luôn làm cho người ta chán ghét."Uông phu nhân bày bản chất thực của mình.

"Mẹ, chúng ta đithôi, chúng ta bây giờ phải đi đến Hạ gia, xem cô ta giải quyết thếnào!" Uông Giai Vi đã không thể chờ đợi được, muốn lập tức nhìn thấy kết cục của Uông Giai Trừng.

"Gấp gì chứ, tôi cũng có một chiếcđĩa, tôi đang nghĩ, nếu chiếc đĩa này được truyền lên mạng, thậm chí làcác tạp chí lớn và truyền thông, thì sẽ náo loạn như thế nào nhỉ?" Cô ta không nhanh không chậm mà nhìn hai người, khẽ mỉm cười, trong tình cảnh hỗn loạn như thế này, cô vẫn có bản lĩnh xoay chuyển lại tất cả. Lờinói của cô khiến cho hai mẹ con Uông Giai Vi tò mò, Uông Giai Trừng rốtcuộc muốn nói đến điều gì?

Uông Giai Trừng nhìn hai mẹ con ả,trong lòng càng thêm phấn chấn đứng lên, kế tiếp, cô nhất định sẽ chobọn họ biết, Uông Giai Trừng hiện tại, tuyệt đối không còn là con béđáng thương mặc cho người ta xúc phạm như lúc còn nhỏ nữa.