Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1817



Chương 1822

Phó Thanh Viên vốn không có cảm giác gì khi nghe thanh âm đó, hơn nữa nghe nhiều còn cảm thấy rất õng eo.

Dường như hai người đó đánh qua đánh lại vân không phân được thắng bại, thậm chí giọng điệu của cô gái đó còn có vẻ rất sung sướng.

Lúc cậu ta còn đang buồn bực không biết chuyện này rốt cuộc có gì xấu xa, bàn tay lạnh lẽo của Diệu Miêu đã hạ xuống.

Nơi bị đầu ngón tay lướt qua có xu thế như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Trong lòng run lên, cậu ta đẩy Diệu Miêu ra rồi gỡ bịt mắt xuống.

Cậu ta đã nhìn thấy cái gì đây chứ?

Cảnh tượng kỳ quái trên màn hình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Phó Thanh Viên ngẩn người, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Mặt mũi Diệu Miêu đỏ bừng. Cô quanh năm qua lại chỗ bọn con trai, đám con trai điên đảo vì cô nhiều vô số kể khiến cô sớm đã luyện thành da mặt dày.

Nhưng giờ lại phải ve vấn một chàng trai ngây thơ như vậy lại khiến cô cảm thấy tội lỗi.

Cô vội vàng tắt màn hình.

Âm thanh trụy lạc trong căn phòng nháy mắt cũng im bặt.

Diệu Miêu cảm thấy hơi xấu hổ, không biết nên nói gì mới phải.

“Được rồi, không là chuyện xấu xa nữa, thực chẳng có gì thú vị cả. Cậu cứ coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì có được hay không.”

Diệu Miêu tỏ vẻ như không có chuyện gì liếc mắt nhìn cậu ta, nhưng sau khi nhìn xong, trong lòng cô liền giật thon thót.

Tên nhóc này nom vừa đồi dào sức lực, lại còn là tấm chiếu mới chưa trải sự đời, nếu như có thể dạy dỗ được thì chắc chắn sẽ là cực phẩm nhân gian.

Đáng tiếc……

Cô không xuống tay nổi.

Cô ngượng ngùng né tránh tầm mắt kia, cảm giác như chỉ muốn độn thổ cho xong.

Nhưng đúng lúc này, Diệu Miêu lại nghe thấy tiếng động dưới nhà, cũng hiểu được Hứa Trúc Linh đã trở về rồi.

Cô vội vàng nói: “Nhớ cho kỹ, chuyện hôm nay chỉ có tôi với cậu biết, tuyệt đối không thể để người thứ ba biết được chuyện này, bằng không…… Bằng không tôi đây sẽ không chơi với cậu nữa. Cậu về phòng nghỉ ngơi đi, chút nữa tôi đến tìm cậu sau.”

Gô thúc giục rồi dẫn cậu ta xuống nhà.

Hứa Trúc Linh không thấy hai người dưới nhà cũng cảm thấy có hơi kỳ quái.

Lúc bước lên nhà, cô lại vừa hay thấy Diệu Miêu xuống dưới.

Nom mặt mày cô bé nào còn vẻ yêu kiều tính kế lúc trước, dáng vẻ chớp đôi mắt to sáng ngơi lúc này của cô bé trông vô cùng đáng thương, vô tội.

Cô bé nhảy đến trước mặt Hứa Trúc Linh, nói: “Trúc Linh, chị về rồi ạ, chị có mang đồ ăn ngon về chứ?”

“Cứ như đứa nhóc con ấy, chị mang bánh kem về cho mấy đứa đây. Phó Thanh Viên đâu rồi? Kêu cậu ấy xuống ăn chút đi, để lâu là không ngon nữa AI vơ đâu.

“Phó Thanh Viên.” Diệu Miêu yên lặng một lúc, suýt chút nữa đã không giữ được nụ cười bên môi.