Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1406



Chương 1411

Cô thật sự rất buồn ngủ và cũng không thể chịu được nữa ngủ thiếp đi, nhưng Gố Thành Trung lại tỉnh táo khác, thường.

Anh khẽ hôn lên trán cô, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Đã lâu lắm rồi anh mới có một giấc ngủ yên ổn nhất như vậy.

Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh vẫn chưa tỉnh dậy nhưng Cố Thành Trung đã tỉnh rồi.

Khương Anh Tùng đã gửi mấy dòng tin nhắn đến, nói rằng sáng hôm nay tập đoàn có buổi họp gấp. Chuyện liên quan đến công ty chỉ nhánh London, không thể làm qua loa được.

Anh cần phải rời đi, ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không được.

“Trúc Linh, anh phải đi rồi.”

“Ưm, đừng ồn nữa, em buồn ngủ quá…”

Hứa Trúc Linh nửa mê nửa tỉnh, cô vốn không biết ai đang nói chuyện với mình.

Cô lật người, cuốn chăn vào rồi bọc mình thật chặt, chỉ lộ ra một cái đầu.

Cố Thành Trung nhìn thấy cảnh tượng tức giận như đứa trẻ của cô, khóe môi anh nở nụ cười mơ hồ.

Anh nhìn thật chăm chú, rồi lại khẽ hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.

“Mơ đẹp nhé, vợ của anh.”

Nói rồi anh mới khẽ quay người rời đi.

Khi Cố Thành Trung nghênh ngang đi ra khỏi phòng Từ Trúc Linh, người nhà họ Quý đều chết lặng giương mắt nhìn.

Quý Mặc Nhiên vừa đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Cố Thành Trung cũng đi ra.

Ông ta hoảng sợ đến nỗi nói không nên lời, chỉ ngây ngốc chỉ vào mũi của anh.

“Chào cậu.”

“Cậu? Ai là cậu của cậu? Tôi khong có quan hệ gì với cậu cải”

Quý Mặc Nhiên lập tức nhảy dựng lên.

“Trúc Linh là người phụ nữ của cháu, cậu là cậu của cô ấy nên đương nhiên cũng là cậu của cháu. Cậu không cần giữ cháu lại ăn sáng đâu, cháu phải vội quay về tập đoàn nên đi trước đây.”

“Đùa… Đùa giỡn cái gì vậy?”

Quý Mặc Nhiên làm dáng vẻ như chưa từng nhìn thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.

Khi ông ta còn đang suy nghĩ, Cố Thành Trung đã đi xuống dưới tầng.

Hứa Trúc Linh ngủ đến mười giờ mới dậy, tối hôm qua cô thật sự vô cùng mệt mỏi.

.. Cô mở mắt ra không nhìn thấy Cố Thành Trung, rõ ràng kết quả giống như trong dự đoán nhưng cô vấn khó mà kìm nén sự mất mát.

Cô bĩu môi, nói: “Đồ không có lương tâm, ngủ xong rồi thì chạy. Đồ móng heo!”

Sau khi tắm rửa xong, cô mở cửa nhưng không ngờ có một đoàn người đứng bên ngoài cánh cửa và đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô nhìn họ với ánh mắt buồn bực: “Sao vậy?”

Quý Thiên Kim khoanh hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn vào đống xộc xệch trong phòng mà cô còn chưa kịp dọn đẹp.

“Tại sao Cố Thành Trung lại ở đây?

Hai người làm gì?”