Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3903





Chương 3917

Nếu Tô Lam tỉnh dậy vào lúc này, cô sẽ thấy người đàn ông vốn luôn vững như đá ở bên cạnh cô, lúc này lại đang rơi lệ.

“Tô Lam, Tô Lam…”

Đầu ngón tay Quan Triều Viễn run rẩy, anh muốn nắm tay Tô Lam, nhưng bây giờ Tô Lam giống như một con búp bê sứ mỏng manh, Quan Triều Viễn thậm chí không biết từ chính mình nên bắt đầu từ đâu.

Anh thực sự sợ nếu mình cố găng hơn một chút nữa thì cô sẽ vỡ tan.

Đôi tay hơi run run cẩn thận nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Tô Lam, bàn tay cô lạnh lẽo tái nhợt, giống như khuôn mặt không chút máu của cô.

“Tô Lam, Tô Lam?”

Quan Triều Viễn lại gọi nhẹ tên cô, nhưng người trên giường vẫn không đáp lại.

Ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, sợi dây lý trí cuối cùng của Quan Triều Viễn cũng bị đứt.

Anh xoay người nắm lấy vạt áo bác sĩ sản khoa bên cạnh, dùng sức mạnh, suýt chút nữa anh đã trực tiếp bóp cổ bác sĩ.

“Cô ấy bị sao vậy? Sao cô ấy lại chảy nhiều máu như vậy? Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết hết các người!”

“Thưa ngài, ngài bình tĩnh…”

Bác sĩ đã cố gắng một lúc lâu, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Quan Triều Viễn.

Người đàn ông trước mặt như dã thú đang mất kiểm soát, hai mắt trợn trừng, khuôn mặt tuấn tú hơi méo mó vì tức giận Một bác sĩ khác chạy đến ngay lập tức và nắm lấy tay Quan Triều Viễn: “Thưa anh, anh bình tính đã! Cô Tô vừa quá sức nên đã ngất xỉu. Sinh con sao có thể không ra máu, cô Tô bị chảy máu là hoàn toàn bình thường. Mẹ và con đều an toàn, mẹ và con đều an toàn, không xảy ra chuyện gì đâu!”

Sáu chữ “Mẹ và con đều an toàn” cuối cùng đã gợi lại chút lí trí nhỏ nhoi cuối cùng trong Quan Triều Viễn.

Mẹ và con đều an toàn? Điều đó có nghĩa là Tô Lam vẫn ổn, và đứa con trong bụng cũng không sao!

“Bịch” một tiếng, Quan Triều Viễn nới lỏng vòng tay và ném bác sĩ sang một bên Bác sĩ sợ tới mức da đầu tê dại, ho dữ dội khi được người bên cạnh đỡ.

“Mẹ và con đều an toàn…”

Quan Triều Viễn lẩm bẩm, quay người đi đến bên cạnh Tô Lam, nửa quỳ ở đầu giường.

Anh đưa tay ra lau mồ hôi trên mặt cô thật cẩn thận, cô gái nhỏ bé bình thương luôn hoạt bát và tung tăng, bây giờ cô ấy gục xuống giường không thể cử động được nữa, cô có vẻ yếu ớt đến mức sắp tan vỡ bất cứ lúc nào. Quan Triều Viễn cảm thấy đau khổ, sắp nghẹt thở.

Tô Duy Nam lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, anh bế đứa trẻ từ tay bác sĩ.

Tuy là sinh thiếu tháng nhưng đứa trẻ cũng gần ba cân rưỡi.

Tô Duy Nam cẩn thận đón đứa bé và đưa đến trước mặt Quan Triều Viễn: “Nhìn con trai cậu đi, sắp đưa vào lông ấp rồi Quan Triều Viễn đã năm tay Tô Lam, bấy giờ mới nhận ra răng anh sẽ được làm cha một lần nữa.

Anh cầm lấy đứa trẻ bằng bàn tay cứng rắn, đây là con của anh và Tô Lam sao?

Đứa bé nhỏ nhắn và mềm mại, trông còn mỏng manh hơn cả Tô Lam.