Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 216: Hết lòng chăm sóc



Nhìn thấy sắc mặt xanh xao, hốc hác của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhíu mày, muốn tiến lên phía trước, nhưng trong lòng lại vang lên một giọng nói: "Bệnh tình của Minh An còn chưa biết thế nào, bây giờ không phải lúc để họ đoàn tụ. Hơn nữa cơ thể của cô còn đang rất yếu, không chịu được kích thích và lo âu quá mức."

Quan Khởi Kỳ cẩn thận dìu Tô Lam đến phòng chăm sóc trẻ em có mặt kính lớn ở phía trước, chỉ vào một đứa bé được quấn trong chăn màu hồng, cười nói: "Con bé ở đây!"

Theo hướng ngón tay của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam nhìn thấy một đứa bé gầy gò, khuôn mặt hồng nhuận, lông mi dài, nếu không phải quá gầy thì sẽ càng xinh đẹp hơn.

Tô Lam đưa tay vuốt ve mặt kính, giống như đang chạm tay vào mặt con gái, ánh mắt chăm chú quan sát em bé, trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.

Lần sinh trước, lúc bác sĩ thông báo con cô bị chết yểu, thậm chí cô không nhìn con trai lấy một cái, cho đến bây giờ, cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó.

Khi nhìn thấy con gái trước mặt, Tô Lam nhớ lại đưa bé đã qua đời, không kiềm chế được cảm xúc, hai mắt đẫm lệ.

Quan Khởi Kỳ ở bên không hiểu, vội vàng khuyên nhủ: "Em nhìn thấy con gái vui quá hả, sao lại khóc?"

Đúng lúc đó, Quan Khởi Kỳ lấy một gói khăn giấy từ trong túi ra, rút một tờ đưa cho Tô Lam.

Tô Lam nhận lấy khăn giấy, nói: "Cảm ơn anh."

Quan Khởi Kỳ cho là cô lo lắng cho sức khỏe của con gái nên vội vàng giải thích: "Bác sĩ nói mặc dù là sinh non nhưng chỉ số cơ thể của con bé rất tốt, đại khái khoảng nửa tháng nữa có thể xuất viện về nhà rồi!"

"Thật sao? Anh không lừa tôi chứ?" Tô Lam nhìn Quan Khởi Kỳ bằng ánh mắt nghi ngờ, sợ rằng anh ấy đang nói dối để mình yên tâm.

"Tôi đã lừa em bao giờ chưa? Vậy đi, nếu tôi nói láo, em cứ coi đầu tôi là trái bóng mà đá, thế đã được chưa?" Quan Khởi Kỳ không biết phải giải thích thế nào, chỉ biết khua chân múa tay về phía cô.

"Đầu anh to quá, tôi đá làm sao được." Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Lam, không những thế cô còn đùa lại.

"Ha ha..." Thấy cô cười, Quan Khởi Kỳ cũng cười theo.

Lúc này, Quan Triều Viễn đang đứng trong góc nhìn hai người họ, một cảm giác mất mát tràn về, tiếng cười của họ rất lớn, anh có thể nghe thấy rõ ràng.

Đứng trước tấm kính nhìn bé gái một lúc, đột nhiên Quan Khởi Kỳ hỏi: "À đúng rồi, con bé còn chưa có tên, em nghĩ cho nó một cái tên đi chứ?"

Nghe vậy, Tô Lam mới ý thức được mình quá bất cẩn, mấy ngày nay lo lắng cho tình trạng của con bé mà ngay cả một cái tên cũng không nghĩ cho nó.

Cúi đầu suy nghĩ một lúc, Tô Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, buột miệng nói: "Con bé sinh vào mùa xuân, hay gọi là Xuân Xuân đi!"

Tô Lam cũng không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ ra cái tên này, trong tiềm thức của cô nghĩ đến Minh An, thằng bé sinh vào mùa đông nên mới có cái tên như vậy, không phải sao?

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ gọi một tiếng: "Xuân Xuân, không tệ, cái tên rất hay!"

Sau đó, anh ấy quay đầu nhìn về phía đứa bé bên kia tấm kính, cười nói: "Xuân Xuân, con có tên rồi đó, nghe thấy chưa? Mẹ con đặt cho con là Xuân Xuân, con phải nhớ kỹ đó!"

"Sao mà con bé nghe thấy được!" Tô Lam cười, đẩy Quan Khởi Kỳ một cái.

Có lẽ là do dùng đến sức nên Tô Lam lập tức cau mày, mặt hơi nhăn lại, đưa tay xoa bụng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Em sao vậy?" Quan Khởi Kỳ sợ tới mức vội vàng đến đỡ Tô Lam.

Quan Triều Viễn đang đứng trong góc thấy vậy cũng tiến lên một bước, muốn chạy đến đỡ cô.

Nhưng hai chân anh lại như buộc chì, lý trí nói cho anh nếu giờ anh đi qua, nhất định sẽ khiến Tô Lam tức giận, điều này sẽ gây tổn hại rất lớn đối với cơ thể cô!

Quan Triều Viễn cứ như vậy, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn Quan Khởi Kỳ đỡ lấy Tô Lam, trong lòng anh xoắn xuýt, lông mày cau lại.

"Vết thương của tôi đau quá!" Khóe môi Tô Lam run lên vì đau.

Quan Khởi Kỳ thấy vậy, cúi người ôm ngang Tô Lam lên, lòng đầy lo lắng, xoay người bước về phía phòng bệnh, nói: "Chắc là vết thương bị kéo ra, tôi lập tức đi gọi bác sĩ khám cho em!"

"Ừ." Tô Lam đang nằm trong vòng tay của Quan Khởi Kỳ gật đầu.

Lúc này, Quan Khởi Kỳ đã trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của Tô Lam, tuy rằng cô cảm thấy rất áy náy nhưng cũng vô cùng cảm động trước sự chăm sóc của anh ấy, hiện tại cô thật sự không còn cách nào khác là dựa vào anh ấy.

Quan Triều Viễn bước ra khỏi góc, đôi mắt đen của anh nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Quan Khởi Kỳ, trong lòng cảm thấy cô đơn và xấu hổ...

Sau khi trở về phòng bệnh, Quan Khởi Kỳ lập tức đi gọi bác sĩ.

Sau khi kiểm tra toàn thể cho Tô Lam, bác sĩ nói: "Vết thương của sản phụ bị rách và nhiễm trùng, cần phải tiến hành một cuộc phẫu thuật để làm sạch."

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ căng thẳng hỏi: "Nhiễm trùng? Có nghiêm trọng lắm không?"

"Nhiễm trùng nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì nhỏ, tôi sẽ cho y tá chuẩn bị cho ca phẫu thuật làm sạch ngay bây giờ." Bác sĩ nói xong, bước ra khỏi phòng bệnh.

Tô Lam cũng hoảng sợ khi nghe vết thương của mình bị nhiễm trùng, hơn nữa cảm giác đau đớn lại tiếp tục dày vò cô.

Quan Khởi Kỳ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi: "Vết thương thỉnh thoảng bị nhiễm trùng, em không cần lo lắng, chỉ cần làm tiểu phẫu làm sạch lại là được, sau đó truyền dịch để giảm viêm, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Tô Lam biết Quan Khởi Kỳ đang an ủi mình, cô biết chắc đây không phải vấn đề gì lớn nhưng giờ cô là một người mẹ nên tất cả tâm tư đều dồn vào con gái, Xuân Xuân vẫn còn nhỏ như vậy, cô sợ nếu mình xảy ra chuyện gì... Tô Lam cũng không dám nghĩ tới.

Sau đó đột nhiên Tô Lam nắm lấy tay của Quan Khởi Kỳ, nhìn anh ấy bằng ánh mắt khẩn cầu, nói: "Khởi Kỳ, tôi biết tôi nợ anh rất nhiều, nhưng hiện tại tôi thật sự không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể giao Xuân Xuân cho anh, xin anh hãy chăm sóc cho Xuân Xuân thật tốt, tôi sợ lỡ như tôi..."

Nói đến đây, Tô Lam hơi nghẹn ngào, Quan Khởi Kỳ lập tức ngắt lời cô: "Em sẽ không sao cả, chỉ là làm tiểu phẫu thôi mà, tôi không cho phép em nói bậy bạ, càng không cho phép em nghĩ bậy bạ, Xuân Xuân vẫn đang chờ em đấy, em phải mạnh mẽ lên!"

"Ừ." Tô Lam rưng rưng nước mắt, gật đầu, sau đó trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, cô nắm chặt tay Quan Khởi Kỳ, nói: "Khởi Kỳ, anh có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?"

"Em nói đi, đừng nói một chuyện, trăm chuyện cũng không thành vấn đề." Quan Khởi Kỳ nắm tay cô, cười nói.

"Để Xuân Xuân nhận anh làm ba nuôi được không?" Tô Lam dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm Quan Khởi Kỳ.

"Ba nuôi?" Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt.

"Tôi biết là tôi ích kỷ, nhưng hiện tại không ai có thể chăm sóc cho con bé, tôi..." Tô Lam muốn giải thích.

Nhưng Quan Khởi Kỳ đã lên tiếng: "Tôi cầu còn không được nữa là! Xuân Xuân đáng yêu như vậy, giá như con bé là con gái ruột của tôi thì tốt biết mấy. Bây giờ để con bé làm con gái nuôi, tôi đã là mãn nguyện lắm rồi." Nghe được câu đồng ý của anh ấy, Tô Lam cảm kích gật đầu: "Khởi Kỳ, cảm ơn anh..."