Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 62: Thật ngại quá



“Cái gì?”

Thời Du Huyên đi đùng đùng xuống lầu, đến trước mặt anh, nói: “Anh muốn ở đây? Tôi không nghe lầm chứ?”

“Không nghe lầm, tôi ở phòng nào?” Thịnh Hàn Ngọc ra vẻ đương nhiên.

“Cái gì mà anh ở phòng nào? Anh không được ở đây, tôi không đồng ý.”

Thời Du Huyên đã sắp tức đến nổ tung, người đàn ông này thật sự là không thèm nói lý, nơi này cũng không phải địa bàn của anh ta, tại sao lại ra vẻ đương nhiên như thế.

Thịnh Hàn Ngọc liếc nhìn cô một cái, ánh mắt có lực xuyên thấu rất mạnh, dường như muốn nhìn thẳng vào trong nội tâm cô: “Hình như cô rất sợ tôi.”

“Đùa cái gì chứ, tại sao tôi lại phải sợ anh? Không sợ.” Cô ý thức được nếu như cứ nói tiếp chủ đề này, thì hình như sẽ có lí do để anh lại.

Cô lập tức xoay chuyển lời nói: ".. Tôi đương nhiên không sợ anh, thế nhưng con người của anh làm sao thế, đầu tiên là cướp chung cư của tôi, chung cư vừa bán cho anh không bao lâu thì bị đốt”

“Bây giờ anh lại nhìn trúng chỗ này? Đừng nói với tôi là chỗ này cũng có liên quan đến vị hôn thê trước của anh nhé.”

Trong nội tâm cô biết rõ, từng li từng tí ở nơi này đều có liên quan đến Giản Di Tâm, nhưng nói ra trước thì sẽ khiến Thịnh Hàn Ngọc không tiện mở miệng.

Thời Du Huyên trào phúng liên tục như súng liên thanh: “Người có tiền có quyền như anh đừng nói là ngay cả chỗ ở cũng không có nhé? Hay là anh thích cướp đồ của người khác?”

“Chung cư của tôi đã thành của anh, bây giờ anh lại tìm đến đây Chẳng phải anh muốn ở trong căn hộ để chờ Giản Di Tâm sao? Tại sao không đợi nữa, có tình yêu khác rồi à.”

“Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nam quả nữ ở chung một chỗ sẽ khiến người khác dễ hiểu nhầm, anh không sợ nhưng tôi sợ đấy!”

Thời Du Huyên dùng những lời cay nghiệt nhất để kích thích Thịnh Hàn Ngọc.

Nhưng không thành công.

Thịnh Hàn Ngọc chỉ cửa sổ đối diện: “Mấy ngày này nhà tôi quá ồn ào, đến đây tránh một chút, nếu cô cảm thấy không tiện, cô có thể đến biệt thự của tôi ở.”

“Được.”

Thời Du Huyên tức giận nói: “Tôi qua đó xong sẽ nói cho bọn họ là

anh ở đây, hừ, anh gặp phiền phức thì mắc gì tôi phải cản cho anh.”

“Nhường có phần lợi nhuận” Thịnh Hàn Ngọc nói.

Thế là bóng người đã tức giận ra đến cửa lại dừng lại, quay người: “Năm phần”

Hai phần là đã có thể mua lại cả một khách sạn cao cấp rồi, Thịnh Hàn Ngọc cũng chỉ là ở tạm ở đây thôi, thật ra cuộc mua bán này cũng rất có lợi.

Thời Du Huyên có ý nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng Thịnh Hàn Ngọc đồng ý: “Có thể”

Thế là Thời Du Huyên lại trở về, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.

Mặt mũi tươi cười: “Anh ở phòng bên trái trên lầu, đây là phòng tốt nhất, tôi giúp anh cầm hành lí lên nhé”

Cái gọi là hành lí, thật ra cũng chỉ là hai bộ quần áo mà thôi.

Thời Du Huyên đưa hành lí lên, lúc xuống đến lại mang theo một cái vali hành lí còn lớn hơn, nói với Thịnh Hàn Ngọc: “Giấy chứng nhận của năm phần lợi nhuận, sau đó tôi sẽ đưa bản sao đến, anh kí xong nhớ gửi lại một phần cho tôi, đừng quên.”

“Cô muốn đi đâu?” Anh khép máy tính lại, đặt ở bên cạnh, lông mày hơi nhíu lại.

Nếu như anh đến mà cô bỏ đi, thì chẳng phải năm phần lợi nhuận kia nhường công cốc hay sao?

Thời Du Huyên khoe mẽ: “Tôi đi khách sạn ở, anh cho tôi nhiều tiền thuê nhà như thế, tôi mà còn ở lì đây thì cũng không tử tế quá rồi, tôi nhường chỗ cho anh, toàn bộ biệt thự... không, khuôn viên một trăm dặm xung quanh đều là của anh.”

“Không được, cô không được đi Thịnh Hàn Ngọc phản đối.

“Hừ..”

Thời Du Huyên cười một tiếng, nhưng bởi vì còn mang mặt nạ trên mặt cho nên nhìn có vẻ hơi cứng nhắc.

Cô không phản ứng gì, tiếp tục đi ra ngoài, không cho cô đi? Dựa vào cái gì cơ chứ.

Thân phận của cô bây giờ là Ảnh Tử, là đối tác của công ty anh mà thôi.

Cô không còn là Thời Du Huyên vợ của Thịnh Hàn Ngọc nữa, cô muốn đi đâu thì đi, đây là tự do của cô!

Thịnh Hàn Ngọc ở sau lưng cô, từ tốn nói: “Tôi nhắc nhở hữu nghị một chút, thẻ căn cước của Di Tâm đã bị xóa bỏ, cho nên thẻ căn cước của cô ấy bây giờ là vô hiệu, cô không ở khách sạn được đâu.”

Anh nói không sai, chuyện này mới làm xong ngày hôm trước.

Vì muốn ép Ảnh Tử lộ ra thân phận thật sự.

Thịnh Hàn Ngọc không lịch thiệp như Giản Nghi Ninh, tự giác tôn trọng nhân quyền của đối phương.

Ảnh Tử mạo nhận thân phận của Giản Di Tâm, điều này chứng tỏ thân phận ban đầu của cô không thể bị lộ, vậy cô là ai? Cô nói cô quen biết Giản Di Tâm, là thật hay giả?

Những chuyện này, Thịnh Hàn Ngọc đều muốn điều tra thật rõ ràng, anh không cho phép đối tác của mình có thân phận mơ hồ, ngay cả cô là ai cũng không biết.

Thời Du Huyên phẫn nộ quay người lại: “Thịnh Hàn Ngọc, anh quá đáng, anh có quyền gì làm như thế?”

“Di Tâm là vị hôn thê của tôi, tôi không cho phép người khác dùng thân phận của cô ấy.”

Thời Du Huyên khó thở, nói chuyện không lựa lời: “Không biết xấu hổ, anh cũng đã kết hôn rồi mà còn dây dưa với vị hôn thê trước đây không dứt, nếu đã yêu nhau như thế, tại sao trước kia lại kết hôn với người khác!”

Cô lấy tay che miệng mình, ý thức được mình miệng nhanh hơn não.

“Tại sao cô biết tôi đã kết hôn?”

Thịnh Hàn Ngọc đứng lên khỏi ghế sô pha, sắc mặt anh âm trầm

đến mức có thể vắt ra mực.

“Giản Nghi Ninh nói.” Trong cái khó có ló cái khôn, lấy Giản Nghi Ninh ra làm bia chẳn.

Thế là sắc mặt Thịnh Hàn Ngọc trở lại bình thường: “Ít xen vào chuyện của người khác, cô nhất định phải ở lại, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

Cô không muốn ở lại, nhưng bây giờ không ở lại cũng không được, Thời Du Huyên lên mạng tra một chút, Thịnh Hàn Ngọc không lừa cô, thẻ căn cước của Giản Di Tâm quả thật đã bị xóa bỏ.

Ba ngày trước, Giản Nghi Ninh đã đến văn phòng nước ngoài để chuyển dời các thủ tục liên quan, người cũng không có ở trong nước, bây giờ kiếm một người hỗ trợ cô cũng không có!

Không có thẻ căn cước thì không ở khách sạn, cô cũng không thể ngủ ngoài đường được.

Cô cũng không phải là không nghĩ đến việc ở biệt thự đối diện, nhưng ý nghĩ này vừa nổi lên đã bị Thời Du Huyên bóp chết, quản gia và bảo vệ của biệt thự đối diện đều có thời gian tiếp xúc với Thời Du Huyên tương đối dài, nếu không cẩn thận sẽ dễ lộ ra mánh khóe, chi bằng cứ ở nơi này.

(D)

Thời Du Huyện xoay người lên lầu, đóng cửa cái rầm để biểu thị sự bất mãn.

Không bao lâu sau, Thịnh Hàn Ngọc đi lên gõ cửa: cốc cốc cốc.

“Ảnh Tử, buổi trưa ăn gì?”

“Trong tủ lạnh có sữa bò, bánh mì, bánh quy, còn có mì ăn liền, anh muốn ăn gì thì ăn” Thời Du Huyên tức giận nói.

Đây là xem cô như giúp việc mà sai bảo à? Còn hỏi buổi trưa ăn gì?

Ăn gió Tây Bắc đi.

Thịnh Hàn Ngọc nhíu mày: “Bình thường cô cũng hay ăn những thứ này?”

Anh nghĩ đến tủ lạnh trong chung cư, cũng đều là các loại thức ăn nhanh như sữa bò, sữa chua, bánh gatô, bánh mì, mì ăn liền.

Thời Du Huyên không lên tiếng, ngồi hờn dỗi trên giường.

Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, nửa tiếng sau, điện thoại vang lên.

Trên màn hình hiển thị số điện thoại của Thịnh Hàn Ngọc, sau khi bắt máy, đối phương nói: “Xuống lầu ăn cơm”

Tút tút tút...

cúp máy.

Chuẩn bị ăn cơm người ta làm, ngữ khí của Thời Du Huyên không tự giác mà trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

Thịnh Hàn Ngọc không trả lời, trực tiếp ngồi xuống cầm đũa, bắt đầu ăn.

Vị trí đối diện anh đã bày ra một bộ bát đũa, thế là Thời Du Huyên cũng ngồi xuống, ăn như gió cuốn!

Ngon thật!

Chỉ ăn một miếng là cô đã nếm ra, đây là tay nghề của đầu bếp nhà đối diện, trước kia khi còn ở trong biệt thự đã từng ăn qua rất nhiều lần, khi đó đã nuôi cô béo lên.

Xem ra Thịnh Hàn Ngọc ở đây cũng không phải không có chuyện gì tốt, ít nhất là giải quyết được vấn đề ăn uống.