Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 325: "Thằng khốn, tao giết mày!" 



“Dừng xe.” Thịnh Dự Khải gầm lên.

Thảo nào không muốn cho anh ta đụng vào người, hóa ra là do người đàn bà để tiện kia đã có người khác bên ngoài?

Tên tiểu thịt tươi kia trong khoảng hai mươi tuổi, làn da trên mặt mềm mại như thể có thể

Advertisement

véo ra nước.

Người lái xe dừng lại, Thịnh Dự Khải bước xuống xe nhưng không lập tức đi qua đó. Anh ta mở cốp xe lấy ra một gậy sắt rồi mới bước tới và đập gậy lên cửa kính thủy tinh - "Loảng xoảng!"

Sau âm thanh cực lớn, chiếc kính làm bằng thủy tinh vỡ nát.

Những chỗ vụn kính không rơi xuống, vết rạn nứt chằng chịt như mạng nhện dày đặc và chi chít!

Động tĩnh khiến hai người đang ôm hôn thắm thiết trên xe giật mình, tiểu thịt tươi vừa mở cửa vừa mắng: "Anh muốn chết à?"

Thời Vũ Kha ngẩng đầu lên trông thấy Thịnh Dự Khải cũng không hề bối rối, chỉ hạ giọng nhắc nhở tên tiểu thịt tươi kia: "Anh ta là chồng tôi."

“Hai đứa chó chết chúng mày mau lăn ra đấy!"

Thịnh Dự Khải đã vô cùng tức giận. Anh ta dùng gậy sắt nện “Cạch cạch” lên cửa xe và mui xe, quát mắng kêu bọn họ lăn ra ngoài, còn bày sẵn tư thế như sắp liều mạng.

Tiểu thịt tươi đẩy cửa bên kia đi ra, tuy quần áo trên người xộc xệch nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường, chẳng những không lộ ra vẻ sợ hãi mà thậm chí còn cười cợt trào phúng.

Cậu ta chậm rãi đi tới trước mặt Thịnh Dự Khải, một tay chắp sau lưng, vừa đi vừa nói: "Tôi còn tưởng là ai mà lại kiêu ngạo như vậy? Hóa ra là con rùa rụt cổ nhà anh à. Anh ồn ào cái gì? Sợ người khác không biết tôi đã ngủ với vợ anh à?"

"Thịnh Dự Khải, tôi không ngại nói cho anh biết, tôi không chỉ ngủ với VỢ anh mà còn tiêu tiền của anh nữa kìa. Anh có thấy những thứ tôi đang mặc không? Tất cả đều mua bằng tiền của anh đấy. Con rùa rụt cổ như anh thì có thể làm gì được tôi?"

Giọng điệu quá khinh thường người khác. Chỉ cần là đàn ông thì sẽ không có người nào có thể nhịn được khi bị đâm chọc khiêu khích như vậy.

"Thằng khốn, tao giết mày!"

Thịnh Dự Khải vung cây gậy sắt lên bằng cả hai tay, tàn nhẫn đập nó xuống đầu tên tiểu thịt tươi kia. Cây gậy sắt hạ xuống kéo theo tiếng xé gió vù vù, nếu lần này bị đập trúng thật thì dù không chết cũng sẽ máu chảy thành sông.

Tên tiểu thịt tươi nghiêng đầu tránh đi, ngay giây tiếp theo, trong tay cậu ta đột nhiên xuất hiện một cây dao găm và lao đâm về phía đối diện...

"Ầm!"

Gậy sắt rơi xuống đất, Thịnh Dự Khải dùng hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống cằm.

Anh ta vừa nhìn thấy dao găm đã lập tức mất hết tất cả sức chiến đấu, ngay cả sức để bỏ chạy cũng không còn, chỉ có thể suy sụp gục xuống một đống!

Tên tiểu thịt tươi đá anh ta ngã lăn ra đất.

Thời Vũ Kha bước xuống xe và đi về phía Thịnh Dự Khải, không hề giấu giếm sự ghê tởm đổi với Thịnh Dự Khải trên mặt mình chút nào: "Tên vô dụng, con rùa rụt cổ: Đồ không biết tự lượng sức mình. Sao anh không tự dùng nước tiểu soi xem bản thân là loại người có đức hạnh gì mà ai cũng dám đánh?"

Cô ta mềm mại tựa lên ngực tên tiểu thịt như không có xương, hai người hôn nhau ngay trước mặt Thịnh Dự Khải, kiêu ngạo lớn lổi không nói nên lời!

Thịnh Dự Khải thật muốn xé nát hai người trước mặt thành từng mảnh nhỏ, sau đó ăn tươi nuốt sống bọn họ cũng không hả giận. Nhưng anh ta chỉ có thể âm thầm nghĩ trong lòng, không dám động thủ.

Trong tay tên kia có cầm một con dao!

Một đêm khủng khiếp đó đã gây ra những tổn thương và di chứng không thể xóa nhòa trong lòng Thịnh Dự Khải. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy con dao, anh ta sẽ cảm thấy sợ hãi, cho dù trong lòng căm hận đến mức nào thì tay chân cũng sẽ không nghe theo sự sai khiến của anh ta.

Qua một hồi lâu.

Cuối cùng hai người cũng miễn cưỡng tách ra, ánh mắt Thời Vũ Kha trở nên mê ly, quyến rũ dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực tên tiểu thịt tươi kia.

Đôi mắt nhìn tên tiểu thịt tươi những lời trong miệng lại nói cho Thịnh Dự Khải nghe: "Ngay cả chút bản lĩnh cỏn con như vậy còn không có mà cũng đua đòi học theo người khác làm anh hùng. Cậu ấy xuất thân từ một trường võ thuật đấy. Muốn ra tay với cậu ấy à? Anh xứng sao? Ngay cả tên vô tích sự thì anh cũng không xứng, anh chỉ là một con chó ghẻ thôi!"

"Phụt!"

Cô ta phun một ngụm nước bọt vào mặt Thịnh Dự Khải, sau đó hai người khoác vai nhau cười lớn bỏ đi.

Mãi cho đến khi xe của Thời Vũ Kha đi xa, thậm chí không nhìn thấy bóng xe, Thịnh Dự Khải mới dám lau nước bọt trên mặt và đứng dậy khỏi mặt đất.

Người lái xe đến đỡ anh ta dậy: "Cậu chủ, cậu không sao chứ?"

Thịnh Dự Khải được dìu đứng lên, vung tay tát thẳng vào mặt người lái xe: "Chó chết, tôi nuôi anh có ích lợi gì? Vừa rồi tôi bị sỉ nhục thì trốn đi giả chết, bây giờ hai tên chó má kia đi rồi anh mới dám ra ngoài lấy lòng đúng không? Cút đi! Ông mày không nuôi thứ ăn cây táo rào cây sung”