Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 193: Rồi câu chuyện cổ tích đâu?



“Ưm ưm…”

Thời Du Huyên trợn tròn mắt, đây là có chuyện gì vậy?

Lại cưỡng hôn cô, sao người đàn ông này luôn bá đạo như vậy chứ?

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng bốn phía xung quanh đột nhiên vang lên một trang pháo tay nồng nhiệt, không phải chúc mừng pháo hoa, mà là hoan hô hai người.

Ở Disney, mỗi ngày đều có những màn trình diễn tình cảm như vậy, người trẻ tuổi đính ước ở đây đều sẽ nhận được sự chúc phúc chân thành.

Thời Du Huyên bị dọa sợ rồi, cô dùng sức đẩy Thịnh Hàn Ngọc ra xoay người bỏ chạy…

Thịnh Hàn Ngọc đuổi theo từ phía sau: “Thời Du Huyên, tôi muốn ở bên cô cả đời.”

Lần này nghe rõ, ở bên nhau cả đời, cả đời đó.

Cả đời rất dài, Thịnh Hàn Ngọc cũng không phải người tùy tiện hứa hẹn, hẳn là anh rất chân thành, nếu vậy thì cô có muốn đồng ý hay không?

Thời Du Huyên không biết.

Nàng chỉ biết trái tim đang đập loạn “Thình thịch”, đầu óc hơi hỗn loạn nhưng lại rất vui sướng!

Trở về khách sạn, khi trong phòng chỉ có hai người, Thời Du Huyên thấy hơi lo lắng, lo lắng đến mức không biết phải để tay chân vào đâu.

Cô còn chưa biết mình có muốn đồng ý với anh, ở bên nhau cả đời hay không.

Thịnh Hàn Ngọc thì gọn gàng dứt khoát nhắc tới, nhưng cô cứ luôn lảng tránh, không dám đối mặt với chuyện này: “Buổi tối hôm đó… Rất xin lỗi, tôi uống nhiều quá.”



Thật ra anh luôn muốn xin lỗi, nhưng mà vẫn không bỏ được mặt mũi.

“Bùm…”

Khuôn mặt Thời Du Huyên lập tức trở nên đỏ hồng, đỏ giống như tôm luộc.

“Buổi tối nào? Anh nói chuyện gì vậy… Qua lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ.” Trong lòng cô rõ như gương sáng, biết rõ anh nói đến buổi tối hai người xảy ra quan hệ, nhưng mà lại không dám thừa nhận.

“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Anh nắm lấy tay cô.

Thời Du Huyên đã nghe qua những lời này, anh đã từng nói khi tình cảm hai người còn mặn nồng, có điều lúc đó anh cho rằng cô là Giản Di Tâm.

Vẫn là lời nói giống như vậy, nhưng đối tượng muốn phụ trách lại không phải là một người!

“Chịu trách nhiệm với tôi thế nào?” Thời Du Huyên chớp mắt to, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn anh.

Thịnh Hàn Ngọc trịnh trọng nói: “Chờ ngày tròn một năm của ông nội, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng nhất, trong hôn lễ anh muốn em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất.”

“Còn gì nữa?” Thời Du Huyên vừa mới bắt đầu khát khao, đột nhiên hết mất.

Nhỉ nói một câu là xong, ngắn như vậy sao?

Rồi câu chuyện cổ tích đâu?

Rồi sau hôn lễ long trọng, trở thành cô dâu hạnh phúc xong không còn sau đó nữa sao?