Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 167: “Không vì gì cả.”



Cô cảm thấy giống như phía sau có một người theo dõi.

Như vậy cũng được, không làm phiền lẫn nhau.

Hai người tản bộ ở bên hồ, đối diện hồ nhân tạo chính là biệt thự của Giản Nghi Ninh, thời gian Thời Du Huyên sống trong đó cũng không ngắn, vì thế cũng có tình cảm nhất định với căn biệt thự.

Lúc ấy là đứng từ trong nhìn ra bên ngoài, còn bây giờ là nhìn từ ngoài vào trong, thân phận không giống nhau tâm trạng cũng khác biệt.

Không biết Giản Nghi Ninh thế nào, lúc đó anh ấy rời khỏi biệt thự trong tâm trạng không vui, mấy ngày qua cũng không thấy người đầu, đến cả QQ cũng mất liên lạc.

Hai người là bạn làm ăn và còn là bạn tốt, Thời Du Huyên không

muốn mất đi tình hữu nghị này.

cửa biệt thự đối diện mở ra, Giản Nghi Ninh đi ra từ bên trong.

Cô vui vẻ gọi về phía đối diện: “Nghi Ninh, Nghi Ninh” Mới mấy ngày không gặp, nhìn anh ấy dường như đã gầy không ít.

Giản Nghi Ninh Thuận theo giọng nói nhìn về bên đây, cũng lớn tiếng phất tay đáp lại cô: “Này, Ảnh Tử!”

Có điều sau khi thấy Thịnh Hàn Ngọc đi phía sau cô, khuôn mặt tươi cười của anh ấy đã lập tức biến mất, gục đầu xuống.

Thời Du Huyên vui vẻ đi qua đó: “Nghi Ninh, tôi gửi tin nhắn trên QQ cho anh, vì sao không trả lời lại tôi?”

“Không muốn trả lời.”

Giản Nghi Ninh cúi đầu đá cục đá dưới chân.



Thời Du Huyên không tim không phổi lấy chuyện Thịnh Hàn Ngọc đề nghị yêu đương ba tháng ra làm trò cười kể cho Giản Nghi Ninh, rồi lại còn kể những chuyện nhỏ trong cuộc sống của hai người cho anh ấy, còn nói Thịnh Hàn Ngọc không lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài...

Cô là hoàn toàn coi Giản Nghi Ninh là anh em, là bạn thân khác giới.

Nhưng cô không biết là mỗi một chữ cô nói đều giống như đâm vào trong lòng Giản Nghi Ninh, rất đau.

Không có người đàn ông nào sẽ muốn nghe người phụ nữ mình yêu liên tục nhắc đến một người đàn ông khác khi nói chuyện với mình cả!

“Vì sao chứ?” Thời Du Huyên trợn tròn đôi mắt.

“Không vì gì cả.”

Lúc trước Thịnh Hàn Ngọc không truy cứu chuyện cổ giấu giếm thân phận, Thời Vũ Thành cũng không hỏi đến việc cô giả ngốc nhiều năm cộng thêm giấu giếm thân phận. Vì thế cô quyết định không cần truy hỏi kỹ càng sự phải để cho người khác chút không gian riêng tư.

“Được, anh không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi, sau này tôi còn có thể tìm anh nói chuyện không? Anh còn muốn làm bạn tốt của tôi nữa không?” Thời Du Huyên chớp đôi mắt to, vẻ mặt phúc hậu và vô hại.

“Đương nhiên, tôi đã từng từ chối yêu cầu nào của cô chưa?” Giản Nghi Ninh kiên định nói.

“Duyệt.”

Thời Du Huyên rất vui vẻ, thậm chí còn muốn đến thăm biệt thự Giản Nghi Ninh, dù sao đã sống ở đây lâu như vậy, vẫn có cảm giác nhớ nhung.

“Cô nên quay về đi.” Phía sau vang lên giọng nói lạnh như băng, Thịnh Hàn Ngọc đang nhắc nhở cô về nhà.

Thời Du Huyền từ chối: “Anh đi về trước đi, đã mấy ngày tôi không gặp Nghi Ninh, chúng tôi còn có chuyện muốn nói, nói xong tôi sẽ trở về.”