Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 156: Cô Ghét Tôi Như Vậy Sao?



Thật ra quản gia cũng không biết nên khuyên nhủ như thế nào, nhưng trước giờ bà ta chưa từng làm trái lời cậu chủ, vì thế đành quay lại.

“Cô chủ, cô và cậu chủ là vợ chồng, vợ chồng không thể cứ luôn miệng nói ly hôn như thế…”

Không chờ bà ta nói xong, câu chuyện đã bị Thời Du Huyên ngắt ngang: “Đi ra ngoài.”

Giọng nói của cô rất giống với Thịnh Hàn Ngọc, không phải học anh, mà là kiểu uy nghiêm vì đã làm lãnh đạo quá lâu.

Quản gia biết có nói bao nhiêu cũng vô dụng, nhưng vẫn không nhịn được muốn khuyên vài câu: “Tôi không khuyên cô chủ nữa, nhưng mà dù cô có giận dỗi cậu chủ thì cũng đâu thể không ăn cơm, không thể hành hạ bản thân được.”

“Không muốn ăn.”

Cô thật sự không muốn ăn cái gì cả.

Sao Thịnh Hàn Ngọc lại có thể làm như vậy chứ?

Làm ra chuyện cưỡng hôn cô cô ngay trước mặt người khác, anh coi cô là gì? Là đồ thuộc quyền sở hữu của Thịnh Hàn Ngọc anh sao?

Mấy người kia cũng không phải người khác, đều là bạn làm ăn, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, bảo cô làm sao mà nhìn bọn họ được đây?

Quản gia lại khuyên vài câu, nhưng không có tác dụng, sau đó lắc đầu thở dài đi ra ngoài.

Buổi tối Thịnh Hàn Ngọc vẫn đến đây, vốn dĩ anh không định đến, nhưng không quản được chân, trong lúc mơ hồ đã bước đến đây rồi

“Vì sao không ăn cơm?”

Là giọng điệu của bậc bề trên.



Thời Du Huyên không thích dáng vẻ này của anh, “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu ra ngoài cửa sổ, không để ý đến anh.

Lúc quản gia đưa đến là đồ ăn nóng hổi, nhưng qua một lúc đã sớm lạnh đi, Thịnh Hàn Ngọc tự tay cầm chén đũa đến cho cô, nói: “Đến đây ăn cơm.”

Nghe thì có nghe thấy, nhưng mà người thì không nhúc nhích.

Thịnh Hàn Ngọc đứng ở cạnh bàn, không nóng nảy cũng không bực bội: “Tôi đếm đến ba, nếu cô không tự tới thì tôi sẽ ôm cô đến.”

Ôm?

Thời Du Huyên lập tức nghĩ đến vụ cưỡng hôn ngày hôm qua, nếu như cô vẫn không qua đi, có phải chẳng khác nào ngầm đồng ý hay không?

Cô muốn đứng lên, nhưng vừa cử động thì phát hiện chân đã tê rần không đứng lên nổi, suýt thì té ngã.

Thịnh Hàn Ngọc có ý tốt đỡ lấy cô, nhưng cũng chỉ đỡ chứ không có ý gì khác.

Nhưng Thời Du Huyên hiểu lầm, cô khẩn trương lùi về sau, vì lùi quá nhanh mà đụng mạnh lên tường đau đến nhe răng há miệng.

“Cô ghét tôi như vậy sao?” Thịnh Hàn Ngọc nhíu mày.

Trước kia Thời Du Huyên cũng không muốn tiếp xúc với anh, trước kia anh còn có thể nghĩ là giấu giếm thân phận sợ anh phát hiện, bây giờ thân phận đã bại lộ, mà cô còn đề phòng và xa cách anh như thế, có phải là cô rất ghét anh hay không.

Bả vai của cô bị đụng rất đau, hơn nữa còn đang tức giận vì bị cưỡng hôn, nghe Thịnh Hàn Ngọc hỏi như vậy, vì thế nương theo ý của anh: “Đúng vậy, tôi ghét anh, cực kỳ ghét anh.”

Cô xoa bả vai, xoa nhẹ vài cái đã cảm thấy đỡ hơn, chân cũng hết tê, lúc chuẩn bị ăn cơm vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt như chim ưng của Thịnh Hàn Ngọc.