Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 254





CHƯƠNG 254

Nhưng mà lần này khác biệt, anh tự tay đưa mình vào tay của người đàn ông khác, đồng thời còn đi thẳng một mạch.

Nếu như nói một người đàn ông thật sự yêu một người phụ nữ, anh ta sẽ chỉ bảo vệ tốt cho người phụ nữ của mình, che mưa chắn gió cho cô ấy, mà không phải là chà đạp lòng tự tôn của cô ấy.

Lúc này, trong lòng của Đường Hoài An bình tĩnh giống như là một tấm gương sáng, bên trong phản chiếu sự kiêu ngạo của cô sau khi bị vỡ nát.

Cô ép buộc mình phải tỉnh táo, hơi cúi đầu xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Tư Quân, trong mắt chỉ là vẻ ảm đạm, khóe miệng nở một nụ cười tái nhợt, lại có vẻ hơi bất lực.

Thật lâu sau, cô nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình: “Được rồi, tất cả cứ chấm dứt tại đây đi, tôi đã đồng ý yêu cầu của anh, mà bây giờ chắc là anh cũng phải đưa ra lựa chọn trong hai yêu cầu của tôi.”

Lúc này, bầu không khí giữa hai người còn yên tĩnh hơn so với bất cứ lúc nào của trước kia, giống như là hai đối thủ đang ngã bài với nhau, lúc này chỉ xem xem ai có thể thắng đến cuối cùng.

Mạc Tư Quân nhìn Đường Hoài An, đôi môi khẽ mở: “Tôi đổi ý rồi, hai yêu cầu này của cô, tôi không chọn một cái nào hết.”

Có một âm thanh như ngọc thạch nhẹ nhàng vang lên ở bên tai Đường Hoài An, cô như là một người đang leo núi, dưới chân đột nhiên lại đạp hụt một cái, trên mặt là vẻ kinh ngạc khó có thể tin nổi: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói là tôi đổi ý rồi, những lời tôi nói trước đó đã hết hiệu lực.”

Giọng nói của Mạc Tư Quân rất bình tĩnh, nhưng mà trong đó lại ẩn chứa một loại khí thế làm cho người khác chỉ có thể nghe theo.

Tất cả cảm xúc của Đường Hoài An hoàn toàn bùng nổ: “Mạc Tư Quân, anh làm như vậy không phải là chơi xấu ư? Trước đó chúng ta đã nói rõ rồi, tôi đi gặp Đàm Tông Minh với anh, sau đó anh sẽ đồng ý ly hôn với tôi, hoặc là để cho từ chức ở Mạc thị. Bây giờ anh đột nhiên lại nói với tôi như vậy, anh không cảm thấy mình quá đáng hả?”

Mạc Tư Quân nở một nụ cười lạnh: “Đúng vậy, tôi đang chơi xấu đó, nếu như cô muốn lấy lại công đạo cho mình, cô có thể tìm tôi lý luận bất cứ lúc nào.”

Nói xong câu đó, Mạc Tư Quân quay người đi ra khỏi phòng.

Một mình Đường Hoài An ngây ngốc đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không hiểu chuyện vừa mới xảy ra, cho nên, trong lúc nhất thời cô chưa kịp phản ứng tại sao Mạc Tư Quân lại làm như vậy. Cô chỉ biết chắc một chuyện, đó chính là… Mạc Tư Quân đùa giỡn với mình.

Đường Hoài An nhanh chóng chạy ra ngoài, ngày hôm nay cô nhất định phải nói chuyện này thật rõ ràng với người đàn ông đó.

Mạc Tư Quân đi vào phòng nghỉ của ông cụ Mạc, cánh cửa mở ra, Đường Hoài An nhìn thấy bóng lưng của Mạc Tư Quân ngồi ở bên giường. Cô đang chuẩn bị quay người rời đi, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói già nua yếu ớt truyền ra từ trong phòng: “Là Hoài An hả?

Mau vào đây đi…”

Đường Hoài An hơi bất ngờ, cô nhìn thấy ông cụ nằm ở trên giường cố gắng nâng một cánh tay lên nhẹ nhàng ngoắc ngoắc với cô, trong lòng của cô chua xót. Lúc đầu, cô sợ làm phiền ông nội, nhưng mà bây giờ ông nội lại tự mình gọi cô vào.

Bóng lưng màu đen ở bên giường vẫn không quay đầu lại.

Đường Hoài An đứng ở cửa do dự một hồi, cuối cùng vẫn bước vào.

Cô đi đến bên giường, Mạc Tư Quân đang ngồi bên cạnh cô, vốn dĩ trong lòng của Đường Hoài An có rất nhiều lời muốn hỏi anh, nhưng mà bây giờ cô lại làm không được, dù sao thì bọn họ cũng không có khả năng cãi nhau ở trước mặt của ông nội.

“Hoài An… cháu cũng ngồi xuống đi.” Ông cụ Mạc chậm rãi mở miệng.

Đường Hoài An sửng sốt một hồi, nhưng mà vẫn nghe theo lời của ông nội, lấy một cái ghế ngồi xuống ở bên cạnh Mạc Tư Quân, chỉ là từ đầu đến cuối giữa hai người đều có một khoảng cách, giống như là khoảng cách về mặt tình cảm của hai người trong ngần ấy năm, thậm chí có thể nói là một vực sâu mà có lẽ là mãi mãi không thể vượt qua được.

“Cãi nhau rồi?”