Tổng Giám Đốc Lên Giường Đi

Chương 17



Trước khi về nhà, cô vàMộ Bạch ghé vào siêu thị.

Sau khi về đến nhà, cô lấy tạp dề đeo vào người rồi đi vào nhà bếp, sau đó thìbắt đầu làm cơm.

Mộ Bạch dựa vào cửa phòng bếp, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Ly Ly đang bậnrộn, anh biết rõ, cô đang không vui, mặc dù không có biểu hiện trên mặt, nhưngtừ khi anh bước vào cửa, không khí trong nhà có vẻ ngột ngạt.

Anh và cô từ lúc nào lại hiểu nhau như vậy? Cô không nói, anh cũng biết tâm tưcủa cô, hay là nói, Ly Ly làm thư kí của anh lâu như vậy, thì cái sự hiểu biết,ăn ý thế này cũng sẽ tồn tại? Anh cũng không biết tình cảm mà anh đối với Ly Lylà gì? Từ đêm hôm đó, mọi chuyện đã thay đổi...

Anh thích cô sao? Mộ Bạch mơ hồ.

Rung động là có, bị kích động cũng có, cùng Ly Ly ở một chỗ quả thực rất yênbình, mỗi ngày nhìn thấy cô, anh đều có một cảm giác thỏa mãn. Thậm chí anhcũng biết, Ly Ly chính là đang dung nhập vào thế giới của anh, vô luận trongcông việc hay trong cuộc sống.

Loại cảm giác này khiến cho anh rất không quen, cho nên đó là lí do khiến anhkhông dám thừa nhận một số chuyện, cho dù bọn họ đã xảy ra chuyện gì, anh cũngkhông quan tâm. Cứ như bây giờ có gì không tốt, anh biết rõ, vô luận anh đi xacỡ nào, khi quay đầu lại, Ly Ly sẽ đứng sau mình.

Nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy có cái gì đó bất thường?

Ly Ly bưng đĩa thịt kho tàu quay đầu lại, liền phát hiện Mộ Bạch đang đứngkhoanh tay, nhìn mình, ánh mắt không có tập trung, vừa nhìn vừa suy nghĩ chuyệngì đó.

Cô lén lút đi đến trước mặt anh, thổi một hơi, mùi thức ăn lan tỏa, khiến choMộ Bạch thu hồi suy nghĩ, nhìn bộ dáng hưng phấn của cô, lại cúi đầu nhìn thấytay cô đang cầm đĩa thịt kho tàu, anh liền nói:

“Thoạt nhìn coi như không tệ.”

Ly Ly nghe anh nói vậy, trong lòng rất vui vẻ, hơn nữa cô còn phát giác ra mộtchuyện, gần đây Mộ Bạch cười nhiều hơn, cũng không biết đây có phải công laocủa cô hay không? Trong lòng cô hoan hỉ, nói chuyện cũng hờn dỗi.

Đôi mắt nhìn lướt qua, hừ lạnh;

“Cái gì là thoạt nhìn coi như không tệ? Thử hương vị của nó xem coi đượckhông?”

Mộ Bạch cũng không nhìn Ly Ly, hai tay anh đặt trên lưng Ly Ly, một tấc, mộttấc giật khóa kéo sau lưng cô, “Ba” thoáng cái ngón tay anh đã cởi áo nịt ngựccủa cô.

Ly Ly đầu tiên là cả kinh, tiếp theo là vội vã lui về phía sau: “Mộ Bạch, trêntay em vẫn còn đĩa đồ ăn...”

“Em hợp với khẩu vị của tôi hơn...” – Mộ Bạch giơ tay giật lấy đĩa thịt rồi đặtlên tủ, sau đó nóng bỏng mà hôn lên miệng của Ly Ly, anh giống như một kẻ thamăn, lại vô cùng dịu dàng mà hôn môi của cô.

Cái loại ăn ý giữa hai người lan ra, cho dù không nói một tiếng yêu, thì côcũng cam tâm tình nguyện. Tuy nói rằng, đây là lần thứ hai Mộ Bạch chủ động hôncô, cô không những không tránh mà còn khoác tay lên choàng cổ của anh, chủ độngđem cái lưỡi của mình tiến vào trong miệng anh. Cô trêu chọc dục vọng của MộBạch, bàn tay nhỏ bé của cô đi vào trong ống quần anh, quả nhiên, chỗ đó đangdựng đứng như cái cột buồm. Cô bỗng nhiên che miệng nở nụ cười.

Mộ Bạch thấy Ly ly dừng lại, rất là không vui, liền cắn ở cổ cô một cái, hơithở vẫn còn chưa ổn định, thở hổn hển nói: “Có chuyện gì tốt mà cười”

Ly Ly cảm thấy trên cổ mình đau nhói một hồi, lần này Mộ Bạch đúng là đủ ngoan,không cần nhìn cô cũng có thể đoán được, trên cổ cô đã in lại một dấu răng bịanh cắn.

Tay của cô liền cởi áo sơ mi của Mộ Bạch, từ từ mà vuốt ve trước ngực anh: “Emchỉ là đột nhiên nhớ tới, lần trước anh hôn em, anh nói anh đối với em không cómột chút hứng thú...”

Bàn tay của Mộ Bạch đang bóp ngực Ly Ly bỗng dưng dừng lại.

Bị cô nhắc tới như vậy, anh mới nhớ tới lúc đó, anh đã bị dằn vặt, khổ sở rấtnhiều... “Đúng là tiểu yêu tinh hành hạ người.”

Mộ Bạch một phen ôm lấy Ly Ly đặt lên bàn, cái váy của cô cũng bị anh kéo xuốngđến mắt cá chân, anh ngồi chổm xuống, cái lưỡi anh ướt át, liền từ từ liếm dọctheo bắp đùi của cô. Anh cảm nhận được Ly Ly đang run rẩy...

Tay của Ly Ly luống cuống bắt lấy tay anh, trong miệng phát ra một tiếng rênrỉ: “A... Mộ Bạch!”

Đầu lưỡi của Mộ Bạch linh hoạt như rắn đang tung hoành trên làn da của cô.

Trong phòng bếp truyền đến âm thanh rên rỉ, ngón tay anh xé bỏ đi đôi tất chânvướng bận, nhụy hoa của Ly Ly đã ẩm ướt, anh dùng sức hít hơi, mùi thơm mát củanhụy hoa lan tỏa trong mùi thức ăn, lại càng thêm mê người.

Ly Ly ngửa đầu, hai tay nắm chặt mép bàn, miệng lưỡi khô khan, cả người xụi lơ,thật giống như một vũng nước...

Bỗng nhiên, không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng chuông, nghe âm thanhrất là quen thuộc.

Mộ Bạch khẽ nguyền rủa một tiếng, một tay lục lọi cầm lấy điện thoại, cúi đầuliếc nhìn màn ảnh, liền ngẩn người. Anh liếc nhìn Ly Ly một cái, sau đó chậmrãi đứng lên, hướng về phía cửa bếp, chạy ra ngoài.

Ly Ly thấy được cái ánh mắt kia của Mộ Bạch, rất phức tạp, anh cứ nhiên muốn rangoài nghe điện thoại, như vậy chứng tỏ anh có việc muốn gạt cô.

Lòng của cô bỗng nhiên hồi hộp. chẳng lẽ là kiều Vi?

Bên này, Ly Ly đang suy nghĩ, thì Mộ Bạch đã nghe xong điện thoại. Anh nhìnthấy vẻ mặt ngây người của cô, liền vỗ vỗ mặt của cô: “Như thế nào lại ngâyngười ra như thế?”

Ánh mắt cô lơ đãng nhìn điện thoại di động của anh, trong lòng rất phức tạp,nhưng lại giả bộ vui vẻ: “Chúng ta ra ăn cơm đi.”

Mộ Bạch bị điện thoại quấy rấy, nhất thời cũng mất đi hứng thú, tâm tư của anhvẫn còn đang để ý đến thông báo kia.

Anh đã sớm bắt đầu đi thăm dò một số chuyện, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ nhưthế này... Tim anh đột nhiên rõ ràng, ngay cả trong ánh mắt khi nhìn Ly Ly cũngkhông có một chút ôn nhu.

Mộ Bạch nhẹ nhàng đi đến sau lưng Ly Ly, hai tay đặt lên hông của cô, cúi đầuhôn lên vành tai của cô: “Chờ đến khi kết thúc dự án hợp tác với tập đoàn Trầnthị, chúng ta sẽ đi du lịch.”

Ly Ly chỉ im lặng gật đầu, lặng lẽ thở dài.

Mộ Bạch không nói về nội dung của cuộc điện thoại kia, cô cũng không cần hỏi,tựa như cô chưa bao giờ hỏi, tình cảm mà anh đồi với cô như thế nào? Loại cảmgiác này khiến cho tâm của cô bị giày vò, cũng chịu đựng được những vất vả này.

Dĩ nhiên, Ly Ly không biết rằng, phía sau cô lúc này có một ánh mắt đầy lưuluyến của một người đàn ông.