Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 44: Cầu người! (3)



Nhìn thấu nỗi khổ sở trong lòng cô, mặc dù Tề Nhân Kiệt có chút không đành lòng, nhưng ngoài miệng vẫn tàn nhẫn mà nói: "Cha của cô, tôi không nói, bởi vì ông ta căn bản không xứng làm cha. Về phần em trai của cô, hôm nay trong nhà cũng đã như vậy, nó chẳng những không giúp cô chia sẻ một chút trách nhiệm, thậm chí ngay cả học phí của mình còn phải đè ở trên người của cô, tiếp tục làm đại thiếu gia của nó, cho nên ——"

"Cho nên cái gì?" Văn Hinh nhìn thấy nét cười lạnh trong mắt hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi .

"Cho nên, tôi sẽ không cho cô mượn một phân tiền nào!" Tề Nhân Kiệt nói xong đứng lên, chuẩn bị rời phòng khách, "Nếu như chính cô muốn dùng số tiền đó, tôi tuyệt đối sẽ không nói hai lời liền cho cô mượn, nhưng nếu như cô mượn là để cho người nhà cô, thật xin lỗi, tôi một phân tiền cũng sẽ không cho mượn!"

Bởi vì hắn biết rõ , bởi vì có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . . Chỉ có đoạn tuyệt hy vong của bọn họ ở trên người cô, bọn họ bị buộc cấp bách mới có thể tự mình nghĩ biện pháp, như vậy cô cũng sẽ sống được thoái mái một chút.

"Tề tiên sinh ——" Văn Hinh sốt ruột theo phía sau hắn, muốn van cầu hắn lần nữa, nhưng Tề Nhân Kiệt lại đi thẳng lên lầu, căn bản không nguyện nghe bất kỳ cầu khẩn nào của cô nữa.

Văn Hinh đứng ở đàng kia ngơ ngác đưa mắt nhìn bóng dáng Tề Nhân Kiệt đi vào gian phòng, cố nén nước mắt rốt cuộc không hề tiết chế chảy xuống.

Làm thế nào?

Bây giờ cô phải đi đâu tìm số tiền còn lại?

Nàng vốn cho là Tề Nhân Kiệt nhất định sẽ không chút do dự liền đưa cho nàng, cũng không nghĩ là sẽ trực tiếp từ chối cô. Lúc trước còn nói cái gì chỉ cần có cái gì khó khăn, cũng có thể tìm đến hắn, đó là đang đùa cô sao?

Trời mới biết cô là lấy biết bao dũng khí mới đến tìm hắn , từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ giống hôm nay bộ dáng cầu xin người, nhưng không nghĩ lần đầu tiên cầu người liền bị cự tuyệt.

Cô đứng một lát, rốt cuộc dứt khoát rời đi, vào lúc xoay người, bởi vì mới vừa rồi vội vã đuổi theo Tề Nhân Kiệt mà để rớt tờ giấy trong túi ra trên đất, nhưng cô lại không có nhìn thấy.

Tề Nhân Kiệt đứng ở cửa sổ lầu hai nhì xuống, nhìn bóng dáng Văn Hinh thất vọng rời đi, lông mày đen nhánh không khỏi nhíu lại, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia hối hận. Hắn làm như vậy, có phải hay không là quá đáng?

Nhìn bộ dáng của cô cũng không khó khăn đoán được cô là nhắm mắt tìm đến hắn vay tiền, mà hắn chẳng những không cho cô mượn tiền, còn muốn quở trách người nhà cô, nghĩ cũng biết, lúc này cô nhất định rất đau lòng, không biết còn có thể vì vậy đối với hắn ghi hận trong lòng.

Chỉ là một nhớ tới cha và em trai cô, trong lòng hắn vừa mới có chút hối hận liền lập tức bị một cỗ lửa giận cùng khinh thường thay thế.

Người như bọn họ cũng có thể sống, không thể không nói đúng là làm người ta bội phục.

Sauk hi chờ Văn Hinh đi khỏi, hắn mới đi xuống, đang lúc chuẩn bị ra cửa thì phát hiện một tờ giấy trên đất. Hắn tò mò nhặt lên nhìn một chút, sắc mặt lập tức lại thay đổi.

Cô gái này thế nhưng đi bán máu!

Xem ra trước khi đến tìm hắn thì cô đã đi bán máu, bởi vì tiền vẫn không đủ, cho nên mới đến tìm hắn. Hiện tại thế nào, có thể cô vì kiếm tiền nên lại đi bán máu nữa không.

Cô gái ngốc nghếch này, trên đời này tại sao lại có cô gái ngốc đến như vậy!

Sau đó, hắn nắm chặt tờ lệ phí thu tiền bán máu, nhanh chóng vọt ra khỏi cửa nhà.

Văn Hinh dọc theo đường đi thật sự không nghĩ ra gì cách nào khác, cuối cùng quyết định lại đi bán máu, vì vậy lại tới một bệnh viện khác. Đứng ở trước cửa bệnh viện, cô nhìn hàng người ra ra vào vào, tự định giá thật lâu, sau đó cắn răng một cái đi vào.