Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi

Quyển 2 - Chương 18: Kết thúc - Triệu Tâm Nguyệt mất 5



Sau khi đến Hàn Quốc, Cung Hình Dực lập tức đi tìm bác Uông. Ông vẫn ngồi cạnh cửa giống như lần trước anh tới đây. Dựa vào đó nhìn ra bên ngoài, hình như mỗi một lần anh đều thấy ông ngồi ở chỗ này, cũng không biết rốt cuộc ông đang nhìn cái gì.

Nhưng mà, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.

"Bác Uông!" Cung Hình Dực gọi một tiếng, ông mới ngẩng đầu lên.

"Mua khóa hay là mở khóa?" Uông Đạt cười nhạt, nhìn hai người bọn họ.

"Mở khóa!" Mỗi lần ông cũng đều hỏi câu hỏi giống nhau.

"Ở đâu?"

"Đi theo cháu!" Cung Hình Dực kéo Tống Tâm Dao và bác Uông, ba người tới cùng đến địa chỉ ghi trên giấy, bên ngoài là một một cánh cửa gỗ, không có gì đặc biệt khác thường.

Cung Hình Dực đi tới, mở cánh cửa đó ra.

"Chính là chỗ này." Anh chỉ vào ổ khóa.

Bác Uông nhìn một lát, cười nói: "Cái này khóa chính là tôi đánh ra mà!" Sau đó ông lấy dụng cụ của mình ra, nhìn ổ khóa phía trên. Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực liếc mắt nhìn nhau, không phải ông ấy cứ mở cửa như thế chứ. Nếu đúng như những gì đã nghe, chỉ cần một sai lầm nhỏ, nơi này sẽ bị hủy diệt.

"Được rồi!" Bác Uông thu dọn đồ đạc, cái khóa kia cũng kêu ‘cách’ một tiếng, rơi xuống trên đất.

Ông đẩy cánh cửa gió thổi không lọt này ra, tất cả mọi người ở bên trong đều lấy tay che hai mắt của mình lại, tay chân của bọn họ đều mang còng tay và xiềng chân.

"Nhiều người như vậy!" Nơi này giam giữ thật nhiều người khiến bọn họ chắc lưỡi hít hà. Hơn nữa, nơi này cũng không phải chỉ là một chỗ nho nhỏ giống như mọi người đã đoán. Thì ra là thiên ngoại hữu thiên (bên ngoài bầu trời còn có một bầu trời khác).

"Các người là ai?" Tất cả mọi người đều rúc vào trong góc, không biết rốt cuộc bọn họ là ai?

Trên người bọn họ đều bị thương, nhìn qua là biết, đều là bị đánh bằng roi.

"Mọi người đừng lo lắng, chúng tôi là tới cứu mọi người." Tống Tâm Dao thấy bọn họ hình như hơi sợ, vội mở miệng an ủi.

Lúc này bọn họ mới an tâm một chút. Nhìn hai người bọn họ, một người đàn ông trong đó đứng lên, đi về phía hai người, nhìn Cung Hình Dực chằm chằm một lúc lâu.

"Cậu là Cung Hình Dực?" Ông nói bằng tiếng Trung lưu loát.

"Anh biết tôi?" Anh không nhớ, mình có quen biết một người như vậy, trong này rất tối, hoàn toàn không thấy rõ gương mặt của anh ta. Nhưng mà rốt cuộc anh ta là ai? Tại sao lại biết anh?

Hay là khi anh ta chưa bị đưa đến nơi này đã từng gặp Cung Hình Dực, cho nên mới nhận ra anh.

"Ông biết bọn họ sao?" Một người ngẩng đầu nhìn bọn họ, chỉ cần có quen biết, bọn họ sẽ cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Người đàn ông đó quay đầu lại nhìn bọn họ, gật đầu.

"Các người không biết tôi, cũng không có gì lạ, dù sao hiện tại tôi cũng đã biến thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ, còn ai nhận ra tôi được chứ?" Anh ta thở dài, nhìn Cung Hình Dực.

"Nếu như anh biết tôi...,vậy anh tên gì?" Có lẽ, anh sẽ có một chút ấn tượng.

"Trong lễ đính hôn của anh với chị tôi, chúng ta đã từng gặp mặt nhau." Người này không phải ai khác, chính là em trai Cao Cầm Nhã —— Cao Kỳ Hữu.

"Anh là em trai Cao Cầm Nhã?" Anh ta gật đầu.

"Tại sao cậu lại ở chỗ này? Không phải cậu đi du học nước ngoài sao?" Rõ ràng cậu ta đang đi học ở nước ngoài, tại sao lại tới đây?

"Tôi bị bắt tới đây!" Nói đến chuyện này, có thể một ngày một đêm cũng không nói xong, nếu như không phải bị bắt tới đây, anh cũng không thể ở lại chỗ này.

"Bác Uông, bác mở khóa trên người bọn họ ra trước đã. Trên người các cậu đều bị thương, phải mau chóng điều trị." Vết thương trên người bọn họ không biết đã để bao lâu rồi, nếu như không để ý chữa trị sẽ bị thối nát mất.

Tất cả mọi người đều cảm tạ Cung Hình Dực, nếu như không có anh, không biết bọn họ còn phải ở lại đây bao lâu nữa.

Sauk hi nghê Cao Kỳ Hữu kể lại tất cả mọi chuyện, Cung Hình Dực chỉ có thể thở dài. Tại sao Thôi Sử Viễn làm nhiều chuyện xấu xa như vậy mà không có ai phát hiện ra.

Chuyện này có lẽ chính là kết quả của sự thỏa thuận với các quan chức cấp cao rồi!

*

"Ông xã, anh nhanh lên một chút!" Tống Tâm Dao mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, đội một chiếc nón cỏ thật to giống như vừa lấy ra khỏi tổ chim, đi xuyên qua dòng người.

Cung Hình Dực đi bên cạnh cô, cũng mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, cũng đội nón cỏ, hạnh phúc khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của vợ yêu. Anh cũng không biết, cô đã không vui vẻ như vậy bao lâu rồi, nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, anh cũng cảm thấy hạnh phúc. Nếu như có thể tiếp tục như vậy mãi mãi, anh nhất định sẽ rất vui vẻ.

"Cẩn thận một chút!" Nhiều người như vậy, không cẩn thận sẽ vấp ngã. Anh bước nhanh, đuổi theo bước chân của cô. Một vài người nhìn thấy cô vui vẻ chạy trốn còn anh chạy theo đuổi bắt, đều mỉm cười nhìn theo hai người bọn họ.

Bọn họ đi tới công viên đảo Cheju, mỗi một chỗ bọn họ đi qua, đều đứng lại chụp hình lưu niệm. Khi thấy kiến trúc điêu khắc trong công viên thì Tống Tâm Dao suýt chút nữa bị nghẹn chết, nơi này tại sao lại điêu khắc những hình như thế này, chẳng lẽ người Hàn Quốc đã phóng khoáng đến trình độ này rồi sao, có thể đem chuyện phòng the khoe khoang ra như vậy sao.

"Ông xã à, chúng ta đi thôi! Đi chỗ khác xem đi!" Nếu như cứ đứng ở chỗ này nhìn tiếp, mặt của cô nhất định sẽ xấu hổ đến nôi muốn tìm cái lỗ để chui vào .

"Tại sao? Còn có rất nhiều chỗ chưa đi mà!" Cung Hình Dực không hiểu, vì sao cô lại trở nên kỳ lạ nhanh như thế.

"Á. . . . . . Đi rồi! Nơi này chẳng có chỗ nào hay để chơi cả!" Đặc biệt sau khi nhìn thấy những hình điêu khắc kia, cô cảm thấy nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

Cung Hình Dực cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là vì cái gì khiến cô không muốn đi dạo ở đây nữa?

Nhìn xung quanh một lần, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên hình điêu khắc, cho nên anh lập tức hiểu ra cô tại sao lại như vậy.

"Bà xã. . . . . ."

"Làm sao?" Tại sao cô lại có cảm giác giọng nói của Cung Hình Dực còn mang theo một chút xấu bụng thế?

"Buổi tối chúng ta cũng thử tư thế này một chút xem sao, em cảm thấy thế nào?" Anh chỉ vào một hình điêu khắc, cười hỏi cô.

"Mới không cần!" Cô nhìn một cái, mặt lập tức đỏ lên.

"Vợ à, chúng ta kết hôn đã lâu như vậy rồi, em vẫn còn đỏ mặt sao?" Nhìn khuôn mặt Tống Tâm Dao ửng hồng, Cung Hình Dực cười mỉm, anh rất thích xem dáng vẻ đỏ mặt của cô.

"Thế nào? Không phải em cũng vừa mới suy nghĩ đến chuyện kia sao? Thử một chút đi!" Anh cảm thấy cũng không tệ lắm.

"Một mình anh cứ từ từ thử đi, em không cần!" Nhìn như thế này cô đã đỏ mặt, còn bảo cô làm thật, cô không cần!

"Thật không muốn sao?" Cung Hình Dực ghé sát lại, khẽ cắn lỗ tai cô.

"Đừng! Nơi này nhiều người như vậy, anh làm cái gì thế?" Cảm thấy đôi tay không thành thật sau lưng đang vuốt lưng mình, cô thật sự rất muốn đập chết anh.

"Vợ, chúng ta về khách sạn đi!" Hiện tại anh không có một chút tâm tình nào để chơi đùa, chỉ muốn về khách sạn lăn lộn cùng cô thôi.

"Đừng ồn ào, em còn muốn đi dạo thêm một lát nữa." Tại sao anh có thể phát tình khắp nơi như thế chư? Thật đúng là đồ quỷ sứ đáng ghét.

"Đừng đi dạo nữa, ngày mai trở lại chơi!" Nói xong, lập tức kéo tay Tống Tâm Dao đi.

"Này. . . . . ." Tống Tâm Dao vô cùng im lặng, tại sao anh nói muốn là muốn, hơn nữa còn kéo tay cô bỏ chạy.

Sau khi Cung Hình Dực kéo Tống Tâm Dao về khách sạn, lập tức khóa cửa phòng lại, thông báo cho nhân viên phục vụ, buổi chiều không được cho ai tới quấy rầy bọn họ, sau khi dặn dò xong hết mới an tâm đẩy Tống Tâm Dao lên trên giường.

"Đừng làm loạn!" Anh làm thật sao?!

"Không, anh muốn làm loạn, bắt đầu từ bây giờ sẽ làm loạn trên người em, đến sáng sớm ngày mai mới thôi." Nói xong lập tức cởi nón trên đầu cô xuống, hôn lên môi cô.

Tống Tâm Dao nhắm hai mắt lại, cảm thấy thời gian này quả thật đã lạnh nhạt với anh, hơn nữa , tính cả khoảng thời cô mang thai và sinh đứa bé, đã gần một năm anh không đụng vào cô rồi. Cô cũng muốn anh!

"A. . . . . ." Trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ thở dốc, cho đến khi vầng trăng sáng ngượng ngùng trốn vào trong mây, không dám nhìn bọn họ.

Âm thanh vang mãi cho đến khi chân trời lộ ra tia sáng, mới nghe được tiếng hít thở vững vàng truyền ra từ trong phòng.

Cung Hình Dực chống cằm, nhìn vợ yêu đang say ngủ.

Cả đời này, anh có được cô, thật tốt!

~~Hoàn~~