Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 997



Không ngờ Kièu Trị có thể ngay lập tức nói trúng tim đen của mình, Đoan Mộc Tuyết thẫn thờ nhìn anh ta.

“Trước kia tôi từng thích cô, cô có biết không?”

Kièu Trị đột nhiên hỏi.

La Lo Li đứng cách đó không xa nghe được câu này, lập tức dựng tai lên hóng hớt, ôi trời ơi. Cô ấy còn tưởng chỉ là đến giúp đỡ, không ngờ… Kièu Trị cũng có một chuyện tình yêu và thù hận như thế?

Nghe thấy anh ta đột nhiên nói thích mình, Đoan Mộc Tuyết có cảm giác niềm hy vọng lại lớn dần lên, cô ta cũng không trả lời mà chỉ bảo: “Anh thích tôi, vậy anh giúp tôi với được không? Tôi thật sự không cố tình đâu, lúc đó tôi… đầu óc tôi rối bời, nên tôi…”

“À, không cố tình hả? Thế lần trước cô chuốc thuốc cho Uất Trì Thần thì sao? Cũng không cố tình đâu à?”

Đoan Mộc Tuyết: “…”

“Cô có biết trước đây tôi thích điều gì ở cô không?”

Kièu Trị hỏi cô ta, nhưng lại không để cho cô ta trả lời mà tự mình lên tiếng: “Thích sự chân thành, lương thiện và tài giỏi của cô.”

Nói đến đây, ánh mắt anh ta mờ đi, giọng nói cũng trầm xuống.

“Nhưng về sau tôi mới biết, thì ra những gì mắt tôi nhìn thấy không phải sự thật. Có còn nhớ cái ngày tôi đến nhà Đoan Mộc lần cuối cùng không? Những lời cô nói với người giúp việc, tôi đã nghe thấy hết cả.”

Câu nói cuối cùng ấy đã dập nát hoàn toàn niềm hy vọng của Đoan Mộc Tuyết.

Bàn tay túm lấy cánh tay Kièu Trị từ từ thả ra, cuối cùng bất lực buông thõng xuống.

Chẳng trách sao anh ta lại đột nhiên không theo đuổi cô ta nữa. Khi đó cô ta không bận tâm để ý, đến bây giờ mới biết…

“Thế nên, bây giờ chỉ cần nhớ lại những điều tôi thích ở cô lúc ban đầu là tôi cảm thấy rất châm biếm, nhưng…”

Kièu Trị mỉm cười: “Thật lòng cảm ơn ông trở đã cho tôi cơ hội này để có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của cô.”

Đoan Mộc Tuyết cảm thấy việc thở cũng trở nên khó khăn, vốn dĩ cô ta còn định gửi gắm ở Kièu Trị chút ít hy vọng nhỏ nhoi, như hiện tại cô ta chỉ có thể mong ngóng anh trai Đoan Mộc Trạch có thể đến thật nhanh.

“Lần này, tôi có thể tha cho cô.”

Kièu Trị bỗng nói.

“Anh nói gì? Thật không?”

Đoan Mộc Tuyết vừa sửng sốt nhìn anh ta.

“Phải, nhưng cô phải xin lỗi tôi vì những lời năm xưa cô đã nói về tôi, xin lỗi tấm lòng chân thành đã bị cô chà đạp dưới chân ngày ấy, nhận rằng cô đã sai rồi.”

Lúc này, yêu cầu cô ta nói lời xin lỗi với người mà mình coi khinh.

Nếu như là trước kia, có thể Đoan Mộc Tuyết sẽ vung tay giáng gngay một cú bạt tai, nhưng giờ thì sao? Cô ta đã làm sai, bị nhốt ở đây, chỉ cần Kièu Trị báo cảnh sát là cô ta có thể đi tù bất cứ lúc nào.

Nếu như xin lỗi có thể khiến anh ta buông tha cho mình thì bắt cô ta xin lỗi một lần có hề gì?

Đoan Mộc Tuyết buột miệng nói ngay: “Tôi xin lỗi!”

Nụ cười của Kièu Trị đông cứng trên môi, sững sờ nhìn cô ta.

Đoan Mộc Tuyết túm chặt cánh tay anh ta: “Tôi xin lỗi, là tôi đã sai, tôi không nên chà đạp tấm lòng chân thành của anh một cách tùy tiện. Tôi đã xin lỗi rồi, anh có thể tha cho tôi được không?”

Kièu Trị không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng mình phút giây này, quả thực lời xin lỗi của cô ta là điều mà anh ta mong muốn, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn cảm thấy khó chịu.

Một lúc sau, anh ta cười mỉa mai: “Được thôi, nhưng đây là lần cuối cùng, nếu như lần sau cô còn làm ra chuyện như thế này thì đích thân tôi sẽ tiễn cô vào trong đó.”

Rồi Kièu Trị đứng lên quay lưng đi thẳng.

Mọi người không ngờ sự việc kết thúc nhanh như thế, cũng không bắt giữ mà vào trong rồi lại đi ra.

La Lo Li đứng trong phòng nhìn Đoan Mộc Tuyết hồi lâu, bỗng quay người đuổi theo Kièu Trị: “Cứ thế là tha cho cô ta à? Lỡ sau này cô ta lại hại Minh Thư thì sao?”

Nghe thấy vậy, Kièu Trị khựng lại, dừng bước chân, La Lo Li tưởng đâu anh ta sẽ tỏ ra không hài lòng với lời nói của mình, không ngờ là Kièu Trị cứ nhìn đăm đăm về phía trước, La Lo Li dõi mắt theo ánh nhìn của anh ta.

Đoan Mộc Trạch từ hướng kia đi tới, anh ta sải bước rất dài, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Kièu Trị.

“Kièu Trị, con bé Tiểu Tuyết…”