Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1979



Aml Một tiếng vang thật to, Hạ Liên Cảnh rời khỏi phòng tiếp tân với bàn tay bị thương. Hứa Yến Uyển một mình ngồi trong phòng làm việc, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh biếc ban ngày ngoài cửa sổ, những lời Hàn Thanh nói trước đó tựa như mũi tên xuyên qua lồng ngực cô ta, đến giờ trong lòng vẫn đau đớn, vẫn chưa nguôi ngoai.

Cô ta đưa tay chạm vào vào lồng ngực đang rung rung, nước mắt từng giọt một rơi xuống.

Là cô ta làm sai sao!

Hoặc có thể Hạ Liên Cảnh nói đúng, nếu ngày hôm qua cô ta phải…

Không, tại sao cô ta lại nghĩ như vậy? Hứa Yến Uyển lắc đầu, cắn chặt môi dưới, cô là cô chủ của nhà họ Hứa, cho dù nhà họ Hứa không còn nữa, cho dù cả nhà họ Hứa chỉ có mình cô, cô vẫn nhất quyết nói chuyện này. Dù chỉ còn một ngày cô làm con gái nhà họ Hứa, cô sẽ không làm chuyện điên rô như vậy. Cô phải bình tĩnh, bình tĩnh. Hứa Yến Uyển nhìn kĩ xung quanh, cuối cùng cầm lấy cốc nước lạnh bên cạnh uống cạn, có lẽ trong lòng còn bực bội nên tay cầm cốc nước có chút run rẩy.

Không biết Hứa Yến Uyển mất bao lâu mới bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, sau đó ngả xuống ghế phía sau nhắm mắt lại.

Kể từ khi sự việc lần trước xảy ra gần ngày cưới, Tiểu Nhan không đi đâu, cô ở nhà cả ngày, chắc do đang mang thai nên chứng vọng tưởng rất nghiêm trọng. Cô rất sợ gặp Hứa Yến Uyển khi đi ra ngoài, dù sao đối với một người phụ nữ phát điên là điều vô cùng đáng sợ.

Vì lý do này, La Tuệ Mỹ đã đặc biệt nói với Tiểu Nhan một phen: “Không phải kết hôn xong là lười biếng sao? Đến nỗi ngày nào cũng ở nhà, biết là con đã kết hôn không thì còn tưởng con đang ở cữ đấy”

La Tuệ Mỹ vẫn không biết về chuyện Tiểu Nhan mang thai, thuận miệng vừa nói vừa tâm sự nỗi lòng.

Tiểu Nhan tranh luận qua điện thoại: “Mẹ, ai ở cữ chứ? Gần đây con hay buồn ngủ nên hơi uể oải một chút. Hơn nữa con sắp kết hôn rồi. Con sẽ không nghỉ ngời ở nhà lâu đâu, đợi cho đến khi con kết hôn. Sẽ không muộn để đi đến quán mì đâu mẹ”

“Bây giờ con còn nói muốn nghỉ ngơi. Lúc con mở quán mì, con từng nói để cho bố mẹ nghỉ ngơi nhiều hơn, bây giờ thì sao, vẫn còn có thời gian đây, vậy mà con liền rụt lại như rùa đen rụt cổ hả”

“Mẹ, không thể nói như vậy à. Con chỉ nghỉ ngơi một thời gan, sau khi kết hôn con sẽ về.”

La Tuệ Mỹ không thèm trách cô nghỉ ngơi, con gái muốn nghỉ ngơi phải lập gia đình, đợi cô đồng ý lấy được người chồng tốt, bà chỉ là không nhịn được muốn trêu ghẹo con gái. Nhưng La Tuệ Mỹ luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, bà nhận ra điều gì đó liền hỏi thẳng: “Con vừa nói rằng gần đây con hay buồn ngủ sao?”

Nghe vậy, trái tim của Tiểu Nhan rung lên một hồi, không xong rồi, mẹ sẽ không vạch trần cái gì chứ!

“À, có lẽ là do bận quá nên buồn ngủ, hoặc là do mùa đông nên muốn ngủ đông ấy mà”

“Con đang nói cái gì vậy? Tại sao trước đây con không như thế hả? Nói thật với mẹ, con có phải là có thai không?”

“Con không có!” Tiểu Nhan nhanh chóng phủ nhận.

“Làm sao có thể mang thai? Con còn chưa có kết hôn, mẹ đừng có nói nhảm nha. Phủ nhận cũng chính là khẳng định con đã không thừa nhận bao nhiều lần rồi, Nhan Nhan. Con là điển hình là giấu đầu hở đuôi đấy nhá”

Tiểu Nhan cảm thấy nếu mình nói thêm gì nữa, thực sự sẽ bị phát hiện, vì vậy cô vội vàng nói: “Trời ơi, con không thèm nói với mẹ nữa. Hôm nay con có việc gấp. Con cúp máy trước đây.

Hôm khác gặp mẹ ở quán”

Cô cúp điện thoại nhanh như vậy, La Tuệ Mỹ nghe thấy tiếng ‘tút tút’ từ điện thoại, không khỏi nói: “Đứa nhỏ này, vừa hỏi đến chuyện mang thai, liền thần thần bí bí như vậy. Có thai thì bảo có thai. Mẹ là mẹ của con đó. Chuyện này cũng không dám nói cho mẹ biết, đứa nhỏ xấu xa”

Bà vừa chửi mát vừa đặt điện thoại xuống.

Biệt thự Hải Giang.

“Hai ngày nữa là đám cưới của dì Tiểu Nhan và chú con. Đồ đạc của con đã chuẩn bị xong chưa? Với cả đã nói với giáo viên xin phép nghỉ học chưa?”

“Mẹ à, mọi việc đã xong rồi ạ, Đậu Nành lo mọi việc rồi, mẹ vấn còn lo ư?”

“Vậy được. Không phải trước đây con từng hy vọng dì Tiểu Nhan sẽ là dì của con sao? Giờ đây, mọi thứ đã thành hiện thực, con không vui à?”

Đậu Nành khit mũi: “Dì Tiểu Nhan kết hôn với chú, sau này sẽ không đoái hoài gì đến con nữa”