Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 54



Sáng hôm sau, Trần Phi Dự cùng Du Bạch tìm bừa một cửa tiệm vào ăn sáng, dạo vòng vòng quanh thành phố Trường Xuân một lúc, mới lên đường đến sông Tùng Giang.

Bữa sáng của phương bắc khác xa với phương nam, sữa đậu nành ở đây không bỏ đường, cháo ăn kèm với dưa muối, tào phớ thì mặn, một cái bánh bao ở đây to gấp hai lần ở phương nam cộng lại.

Du Bạch lẫn Trần Phi Dự ăn đến khó khăn.

Lúc ra tới ga tàu hỏa, khéo làm sau lại hứng nguyên cơn mưa to tầm tã đầu hạ.

Lúc này chạng vạng 5 giờ, sắc trời lại tối đen như mực, một tia chớp xoẹt qua, lưu lại một đường màu tím cuối chân trời.

Trạm ga tàu cũ kĩ thắp đèn lên, ánh sáng chiếu loang lổ lên góc tường. Nước mưa rơi tí tách trên mái che, giống như hạt ngọc bị đứt đoạn, toàn bộ rơi hết xuống đường ray.

"Mưa lớn thật!"

Gió to hắt nước mưa vào lối đi bộ, hất hết vào mặt hai người.

Tiếng gió gào thét, tiếng mưa rơi lộp bộp, vang vọng cả đường ray, nếu giọng quá nhỏ sẽ bị tiếng mưa át đi ngay. Đám người nháo nhào khắp nơi, Du Bạch lo Trần Phi Dự đi lạc, bèn bắt lấy cổ tay cậu: "Cậu mang theo dù không?"

Du Bạch gân cổ lên, giọng vô cùng lớn.

Trần Phi Dự cũng ở trong màn mưa đáp lại cậu: "Có, nhưng để trong vali rồi, lúc này cũng không lấy ra được, ra trạm trước đã."

"Ừ." Du Bạch một tay kéo Trần Phi Dự, một tay kéo vali đi theo dòng người hối hả, từng bước một ra khỏi ga tàu hỏa. Trên đường gặp không ít đoàn du lịch tới núi Trường Bạch, ra trạm mới phát hiện, bên ngoài có vài hướng dẫn viên đang giơ bảng kêu gọi khách du lịch lại.

"Du lịch vòng quanh trái đất bên này, cờ màu xanh lục là của chúng ta, mọi người đừng đi nhầm nhé!"

"Cửu Giang ở đây! Cửu Giang bên này!"

" Cờ màu lam là Trung Thanh, xe buýt Trung Thanh bên này, mọi người mau chóng lên xe nhé! Chờ lên tới hết đoàn chúng ta sẽ điểm danh sau!"

Mưa rất lớn, hướng dẫn viên đứng ở trước xe buýt, cũng không bung dù, chỉ trùm áo mưa, lớn giọng tập trung mọi người lại, du lịch gia đình chiếm phần lớn, có gia đình dẫn theo người già, lúc này đều đang chật vật tìm người trong đám đông hỗn loạn.

Du Bạch nắm chặt cánh tay Trần Phi Dự, không dám buông lỏng ra, sợ vừa buông ra bọn họ liền lạc mất nhau.

Trần Phi Dự nói lớn: "Bên kia có bán áo mưa, mua tạm hai cái mặc đỡ đã."

Mưa quá lớn, ga tàu hỏa lại ồn, Trần Phi Dự nói hai lần, Du Bạch mới nghe thấy.

Hai người một trước một sau đi ngược dòng người, mua hai cái áo mưa ở cổng ga Đông Bắc.

"Mười tệ một cái mười tệ một cái đây, anh đẹp trai muốn mua mấy cái?"

Du Bạch gật đầu: "Lấy hai cái."

Người bán áo mưa đưa sang hai cái, sau đó thuần thục đưa mã quét ra trước mặt Du Bạch: "Anh quét đây giúp em."

Du Bạch đem áo mưa cho Trần Phi Dự, sau đó mới lấy ra di động ra: "Cảm ơn."

Trần Phi Dự tự mình mặc áo mưa vào xong, sau đó xé bỏ bao gói bên ngoài cho Du Bạch, chờ Du Bạch trả tiền xong, thì trực tiếp trùm lên người cậu: "Cậu ở đây trông hành lí nhé, tôi đi xem thử bên ngoài có xe không đã."

Trần Phi Dự đưa vali cho Du Bạch, chạy vào trong màn mưa.

Gần ga tàu hỏa có không ít xe taxi, Trần Phi Dự nhanh chóng bắt một chiếc, tài xế cũng rất nhiệt tình, che ô giúp cả hai đem hành lí lên xe.

Nhét hành lý vào cốp xe xong, cả hai mới cởi áo mưa ngồi vào trong xe, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Hai người nhìn nhau phì cười.

Tài xế ở phía trước cũng cười: "Các cháu vừa tới đã gặp mưa, thật không khéo mà."

Trần Phi Dự hỏi tài xế: "Mưa lớn thế này, có khi nào mai sẽ chặn đường vào núi không ạ?"

Tài xế chu môi: "Không đến mức đó đâu, mưa mùa hạ đều là mưa đối lưu, tới nhanh đi cũng nhanh, qua tiếng nữa sẽ tạnh thôi, không ảnh hưởng đến đường lên núi đâu cháu. Mùa này thời tiết trên núi khá mát mẻ. Các cháu lên núi ngắm hồ Thiên Trì nhớ mặc nhiều một chút, đừng mặc áo ngắn tay nhé, một lúc sẽ lạnh lắm."

Du Bạch nghe thấy lời này đã run bắn trong lòng, cậu sợ lạnh, vô cùng sợ, sợ đến mức mùa này đến Đông Bắc du lịch, còn mang theo quần mùa thu cùng áo phao giữ ấm.

Trần Phi Dự cùng tài xế nói chuyện phiếm dọc đường, bên ngoài trời cũng dần tối đen, cảnh ngoài cửa sổ cũng mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy nước mưa hắt vào cửa sổ xe.

"Hai cháu là sinh viên đến đây du lịch à?"

Bản lĩnh nói dối của Trần Phi Dự đạt tới trình độ thượng thừa luôn rồi, mặt không đỏ tim không đập đáp: "Vâng, chúng cháu đều là người phương nam, từ bé đến lớn chưa từng thấy tuyết bao giờ nên muốn đến phương bắc cảm thụ cảm giác tuyết rơi là thế nào ạ"

Tài xế nói: "Lúc này vẫn chưa có tuyết đâu cháu, nếu muốn xem tuyết, phải đặt vé trước tháng tư mới thấy được. Các cháu học ở đâu?"

Trần Phi Dự tự biên tự diễn vô cùng điêu luyện: "Trường sư phạm thành phố Nhạc ạ."

"Ai u, học sư phạm à, thầy giáo tương lai à nha, giỏi quá."

Trần Phi Dự cười nói: "Chúng cháu mới lên năm nhất thôi ạ, còn chưa nghĩ tới chuyện tốt nghiệp đâu chú."

"Tuổi trẻ tốt thật đấy." Bác tài bắt đầu kể về thời trẻ của mình, Trần Phi Dự rất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn chêm vào hai câu, ngồi xe một tiếng mà cứ ngỡ hai người sắp thành bạn già luôn rồi.

Trần Phi Dự đặt khách sạn do tập đoàn bất động sản trong nước đổ vốn tu sửa lại, làng du lịch tu sửa thành trấn nhỏ dưới chân núi Trường Bạch, tiêu chuẩn khách sạn xếp hạng sao có khác, phố mua sắm, tiệm cơm, suối nước nóng, đường trượt tuyết, công viên nước...... Cái gì cần có đều có.

Bác tài trực tiếp chạy xe đến bên ngoài sảnh khách sạn, trước cửa có phục vụ hỗ trợ cầm hành lý, phòng khách sạn đã đặt từ trước, Trần Phi Dự cùng Du Bạch cầm chứng minh thư vào làm thủ tục xong, trực tiếp đi thang máy nội bộ lên thẳng phòng.

Phòng khách sạn cấp sao so với nhà nghỉ ven được của Trường Xuân đầy đủ tiện nghi hơn hẳn, có phòng khách, phòng bếp còn có quầy bar. Phòng ngủ ở phía khác, cửa đóng lại.

Trần Phi Dự cất thẻ phòng, Du Bạch đi vào để hành lý trước. Lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, Du Bạch sửng sốt một lúc, mãi một lúc lâu không dám đi vào, đến khi Trần Phi Dự đi tới, hỏi cậu: "Sao vậy?"

Du Bạch quay đầu nhìn về phía Trần Phi Dự: "Một giường?"

"Một giường?"

Trần Phi Dự cũng làm bộ kinh ngạc-- Du Bạch kỳ thật không rõ Trần Phi Dự ngạc nhiên thật hay đang giả vờ, một Trần Phi Dự bình tĩnh nói mình là sinh viên năm nhất trường sư phạm thành phố Nhạc cũng là dáng vẻ y chang thế này.

Thật ra cả hai đều là nam, giường lớn thế này, ngủ cùng cũng không thành vấn đề, cũng không phải chưa từng ngủ cùng bao giờ.

Nhưng trong lòng Du Bạch có quỷ.

Trong lòng có quỷ, cũng không dám ngủ chung một giường với Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự hỏi Du Bạch: "Muốn thêm giường sao? Tôi gọi cho tiếp tân nhé."

Du Bạch chần chừ một lúc, cậu nên gật đầu hay lắc đầu đây?

Cuối cùng Du Bạch vẫn nói: "Cậu hỏi thử xem sao."

Trần Phi Dự tựa hồ có chút thất vọng, nhưng vẫn nhấc điện thoại lên.

Du Bạch không đành lòng khi thấy Trần Phi Dự buồn, cậu đi đến phòng khách kéo rèm ra, mưa bên ngoài đã tạnh, đối diện là sườn núi khá thấp của thị trấn, đèn sáng rỡ, phía trên có cáp treo, mùa đông có thể trượt tuyết.

"Vâng, xin chào quý khách ạ, xin hỏi phòng B702 có vấn đề gì sao ạ?"

"Ngại quá, xin hỏi có thể thêm giường không ạ?"

"Vâng, được, cảm ơn chị."

Trần Phi Dự tắt điện thoại, Du Bạch kéo rèm xong, xoay người nhìn cậu.

Trần Phi Dự tựa hồ có chút khó xử: "Gần đây đúng dịp đắt khách, hiện không có dư thừa phòng để đổi "

Du Bạch gật đầu, không biết nói gì nên kiếm lời để hỏi: "Mùa hè cũng đắt khách à?".

"Nghỉ mát, giống như mùa đông khách đổ về đảo Hải Nam du lịch ấy." Trần Phi Dự giải thích với Du Bạch.

Du Bạch ừ một tiếng, cũng không biết phải phản ứng thế nào.

Trần Phi Dự thở dài, đi tới trước hai bước, tới gần Du Bạch, hỏi: "Không vui sao?"

Du Bạch lập tức lắc đầu, không phải cậu không vui, một chút cũng không có, chỉ là không được tự nhiên. Cậu rất sợ Trần Phi Dự nghĩ nhiều, chỉ nghĩ thế thôi đã khiến cậu đau trong lòng.

"Đi tắm rồi thay quần áo đi, áo mưa mỏng quá, mưa xối ướt hết rồi này." Trần Phi Dự nhìn cả đầu cả vai Du Bạch đều ướt đẫm, dưới ánh đèn, như nhìn xuyên thấu qua da thịt được vậy.

" Tôi đói bụng." Du Bạch đi được hai bước, bỗng nhiên nói, "Không phải không vui, chỉ là hơi đói."

Cậu tìm cho mình một lí do vô cùng hoàn hảo, Du Bạch nghĩ thế.

Trần Phi Dự cười, gật đầu: "Tôi đi xem thử có gì ăn không"

Chờ Du Bạch vào phòng tắm, Trần Phi Dự cầm thẻ phòng ra cửa, trấn nhỏ rất lớn, cậu dạo một vòng trên đường, mua một phần sủi cảo cá thu, một phần thịt kho xắt sẵn.

Trần Phi Dự ghé siêu thị mua một vài gia vị đơn giản cùng rau dưa, thêm trứng gà, mì sợi cùng trái cây, mua xong tất thảy mới trở lại khách sạn.

Du Bạch đã tắm xong, ngồi xếp bằng trên tấm thảm bên trong phòng khách, ôm tập tranh vẽ. Đèn trong khách sạn đều mở hết lên, TV đang bật phim kháng chiến, âm lượng rất lớn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Du Bạch ngẩng đầu lên, sau khi thấy là Trần Phi Dự, lập tức mỉm cười: "Về rồi à?"

Trần Phi Dự thoáng chốc liền có cảm giác trong lòng như bị thứ gì đó đánh phải, phỏng hết cả người.

"Mua chút đồ ăn, chờ tôi chút nhé." Trần Phi Dự đi đến phòng bếp.

Du Bạch buông tập tranh xuống, cũng theo lại đây, vô cùng chủ động: " Tôi rửa đồ cho!"

Phòng bếp theo phong cách mở, Trần Phi Dự đưa một nửa kệ bếp cho Du Bạch: "Cậu rửa sơ qua trước đi."

Du Bạch vui vẻ bắt tay vào làm, Trần Phi Dự nấu mì trước, bên trong thêm rau xanh cùng trứng ốp la, một nửa sủi cảo cá thu chiên qua dầu, sáng nay Du Bạch có nói muốn ăn sủi cảo chiên, tối Trần Phi Dự đã nghĩ cách làm cho cậu. Cuối cùng lại hâm chút thịt kho, cũng coi như được một bữa tối phong phú rồi.

Du Bạch xung phong cắt trái cây, thay Trần Phi Dự bày đũa muỗng, đặt lên bàn nhỏ trong phòng khách.

Sủi cảo cá thu được chiên vàng óng, mì sợi tuy thanh đạm, nhưng màu sắc rất đẹp, thịt kho thơm phức, còn có đĩa trái cây cắt tỉa bắt mắt, Du Bạch nghiêm khắc bày biện trật tự món ăn theo bố cục mỹ thuật, xong xuôi lại lấy điện thoại đăng trạng thái mới lên vòng bạn bè.

Trần Phi Dự nhìn cậu tìm góc độ chụp ảnh, cũng không vội, cười nói: "Không phải nói đói bụng sao, còn không ăn nữa, mì sẽ nở ra luôn đấy."

Du Bạch chụp hai tấm xong thì vừa lòng, kéo Trần Phi Dự ngồi xuống thảm: "Ăn!"

Ăn uống no say, Du Bạch tiếp tục vẽ tranh của mình, còn Trần Phi Dự thì đi tắm rửa.

Trần Phi Dự nghĩ, có vài lời, đến lúc phải nói với Du Bạch rồi.

Cậu đang thăm dò phản ứng của Du Bạch, nhưng lúc thích một ai đó, bản thân không cách nào dùng lý tính phán đoán ra kết luận được.

Tất cả cảm xúc giống như bị đem lên chảo dầu lăn qua lăn lại, thích hay không thích, vốn không cách nào phân ra được nữa, chỉ là phán đoán mang tính chủ quan của bản thân vật chủ thôi.

Lòng người chính là phức tạp như vậy.