Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 32



Phủ Nhị hoàng tử. Chỗ sâu trong viện.

Một ông lão râu bạc vuốt râu thở dài, nói với người đối diện: "Điện hạ biết mình đang nói gì không?"

Ánh mắt Yến Minh Phong u ám, "Bổn điện tự biết rõ ràng."

"Vậy điện hạ nói xem, lão đạo nên tin bao nhiêu phần những lời ngài nói?"

"Không tin chút nào."

"Vậy cũng không phải." Ông lão chậm rì rì uống một ngụm trà, nói: "Thế gian đúng thật là có một phương thế giới khác chúng ta."

Yến Minh Phong nắm chặt tay, "Xin nói rõ?"

"Khi ta còn niên thiếu sư phụ có nói, ngoài nơi này của chúng ta còn tồn tại một thế giới khác, không, có lẽ không chỉ là một thế giới, chúng nó có phép tắc vận hành riêng, có lẽ điện hạ đã trùng hợp đi đến một thế giới trong đó."

"Bổn điện không có hứng thú với những thứ này." Yến Minh Phong híp mắt, "Bổn điện chỉ muốn biết, làm cách nào có thể trở lại thế giới ta đã đến trước đó."

"Cái này....." Ông lão buông chén trà, mặt lộ vẻ khó xử, "Xé rách thời không đi đến mấy trăm năm sau, chuyện này ta thật sự chưa từng nghe nói đến."

Nghe được câu trả lời như vậy, Yến Minh Phong vẫn chưa nhụt chí, hắn vuốt ve nhẫn trên ngón tay, nhẹ giọng nói: "Nghe nói.... Phụ thân ngươi là biến mất vô cớ? Đến nay chưa từng tìm được thi thể?"

Thân thể ông lão cứng đờ, "Điện hạ nghe lầm, gia phụ là chết bệnh, thi cốt sớm đã hạ táng rồi."

"Vậy sao?" Yến Minh Phong hơi mỉm cười: "Vậy ngươi nói xem, giờ ta phái người đi tìm phần mộ của phụ thân ngươi, có phải là có thể tìm được ngay không?"

Ông lão thay đổi sắc mặt, "Điện hạ!"

Yến Minh Phong ngẩng đầu, khuôn mặt bình tĩnh, chỉ là biểu tình càng thêm sắc bén.

Qua hồi lâu, ông lão bại trận, gian nan nói: "Gia phụ quả thật là đã đi nơi khác, chỉ là.... Pháp thuật này cực kỳ hung hiểm, chỉ cần có bất cứ sai lầm gì đều sẽ không thể trở về được, thỉnh điện hạ..... Thận trọng!"

Yến Minh Phong hoãn thần sắc, khóe miệng lộ ra một mạt cười mềm mại: "Không thử sao biết được?"

Sân bay Thượng Hải.

"Đây đây."

"Chị em chuẩn bị tốt! Nhất định phải cho Tiểu Đường nhà chúng ta khí thế!"

"Thiệu Đường! Ma ma yêu con!!"

"Bảo bối nhìn em với!!!"

......

Thiệu Đường vừa xuống máy bay, đã bị fan sớm chờ từ trước vây quanh chật như nêm cối.

Gần đây, phim của cậu và tổng nghệ liên tiếp chiếu, nhân khí Thiệu Đường cũng nước lên thì thuyền lên, fan trên weibo sắp đột phá 10 triệu, cũng coi như là minh tinh tuyến 2 3.

Fan đông đúc, fangroup có, có đội hình đến sân bay đón cũng là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng suy nghĩ của Thiệu Đường còn dừng ở việc mình là minh tinh tuyến 18, chợt thấy nhiều fan đến đón mình như vậy, cậu theo bản năng lùi về sau một bước, kéo khẩu trang cao lên nói: "Lưu ca, sao lại thế này?"

Từ khi Yến Minh Phong đi làm giáo viên, bên cạnh Thiệu Đường lại không có ai, Lưu Triệt cũng dứt khoát ném mấy tiểu minh tinh không lên thân lại thích lăn lộn kia đi, hết sức chuyên chú đi theo cậu.

Nghe được cậu hỏi chuyện, trên mặt Lưu Triệt cười thành một đóa hoa, vui tươi hớn hở vẫy vẫy tay với fan bên cạnh, quay đầu nói: "Này có nghĩa là nhân khí cậu cao đó, là chuyện tốt! Mau, cười cười."

Thiệu Đường bị đám người bao phủ, nhìn không được đường phía trước, cậu đè thấp mũ, nói: "Chúng ta vẫn là ra ngoài trước đi, kẻo ảnh hưởng đến trật tự bình thường của sân bay."

"Không sao." Lưu Triệt vẫy vẫy tay, chỉ vào một chỗ nói: "Nhìn thấy phóng viên bên đó không, để họ chụp được nhiều chút rồi chúng ta đi."

Thiệu Đường nhìn theo phương hướng hắn chỉ, cả người phút chốc sửng sốt, vội vội vàng vàng đẩy người vây quanh phía trước ra, không quan tâm muốn chạy tới bên kia.

Lưu Triệt giữ chặt cậu, "Thiệu Đường, cậu làm gì?!"

Thiệu Đường ngoảnh mặt làm ngơ, dùng sức tránh tay hắn muốn đến bên kia.

—— đó là Yến Minh Phong, cậu sẽ không nhìn lầm, bên kia chính là Yến Minh Phong!

"Thiệu Đường!" Lưu Triệt lớn tiếng nói: "Cậu đột nhiên phát điên cái gì vậy!"

Fan đã chú ý tới dị thường bên này, thậm chí còn có không ít người cầm điện thoại chụp ảnh, Thiệu Đường cứ tiếp tục hành vi mất trí như vậy, ngày mai cậu sẽ lên đầu đề!

Thiệu Đường cắn chặt đầu lưỡi, đau đớn giúp cậu gọi về một phần lý trí, cậu thầm thở ra một hơi, hạ giọng nói: "Lưu ca, mau chóng ra khỏi nơi này, làm ơn!"

Trong sách viết, theo việc hoàng đế ngày càng coi trọng Nhị hoàng tử cùng với sau đó Yến Vương đột nhiên trúng độc tê liệt trên giường, Yến Minh Phong qua trải qua một khoảng thời gian an ổn rất dài, cho đến cuối cùng thời điểm đoạt đích hắn mới bị Giang Ly đâm một kiếm sau lưng, trong lúc này hắn vẫn luôn ở trong phủ không ra ngoài, cho nên dù cậu có vẽ như thế nào, hắn cũng không thể tới đây mới phải.

Nhưng hiện tại hắn lại xuất hiện!

Tuy rằng khoảng cách có chút xa, thân hình cũng khó thấy, nhưng Thiệu Đường sớm chiều ở chung với hắn sao có thể nhận sai, người đó chính là Yến Minh Phong không thể sai được!

Chuyện này đối với Thiệu Đường hơn một tháng nhớ mong mà nói chẳng khác gì trời giáng cam lộ.

Lưu Triệt hiếm khi nhìn thấy thần sắc nôn nóng như vậy trong mắt Thiệu Đường, hắn gật gật đầu, gọi bảo vệ làm fan tách ra một con đường, hộ tống Thiệu Đường nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của fan và phóng viên Thiệu Đường kéo áo ngoài, cuống quít nói: "Em muốn đi tìm một người, Lưu ca, anh đổi áo khoác với em đi."

Lưu Triệt vừa cởi áo khoác vùa hỏi: "Là người làm cậu thay đổi thần sắc vừa nãy?"

"Đúng vậy." Thiệu Đường nhanh chóng mặc xong quần áo, vội vàng chạy về sân bay, "Lưu ca về trước đi, em tìm được người xong sẽ về nhà luôn."

Thiệu Đường theo đường vừa nãy tìm được nơi đó, nhưng nơi đó chỉ còn mấy phóng viên đang thảo luận ảnh chụp, không có người cậu ngày đêm thương nhớ kia.

Thiệu Đường ép mình trấn định, cậu đeo khẩu trang cẩn thận lại, khom lưng hỏi: "Xin hỏi chỗ này có phải vừa có một người đàn ông cao lớn vô cùng tuấn mỹ không?"

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, "Chưa từng gặp qua, là vị minh tinh nào sao?"

Thiệu Đường khó nén thất vọng trong mắt, nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Là bạn của tôi, cảm ơn."

Cậu chưa từ bỏ ý định lại tìm thêm mấy vòng ở sân bay, đến khi trời tối rốt cuộc cậu mới từ bỏ.

Bóng người thoáng nhìn thấy kia có lẽ là do mình nhớ nhung quá nhiều mà sinh ra ảo giác đi.

Cùng lúc đó. Phủ Nhị hoàng tử.

"Phốc——"

Yến Minh Phong không chịu được phun ra một búng máu.

"Điện hạ!" Nam Trúc cuống quít tiến lên, sốt ruột hỏi: "Điện hạ ngài có sao không?"

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ông lão bên cạnh, gương mặt luôn không có lực sát thương gì bỗng mang lên vẻ lạnh băng khiến người ta sợ hãi, "Nếu công tử nhà ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ngươi chết không có chỗ chôn!"

Ông lão thần sắc không đổi, chậm rì rì nói: "Trước khi thí nghiệm lão đạo đã nói với chủ tử nhà ngươi, pháp này cực kỳ hung hiểm, ngươi nên cảm thấy may mắn chủ tử ngươi chỉ bị thương nhẹ, dù gì cũng trở lại được."

"Ngươi——"

"Nam Trúc, không được vô lễ."

Yến Minh Phong chống tay ngồi dậy, khẽ ho hai tiếng, lau vết máu trên khóe miệng, giơ tay làm một lễ với ông lão, "Lúc trước là bổn điện vô lễ, mong đạo trưởng thứ lỗi."

Động tác sờ râu của ông lão khựng lại, gật đầu cười nói: "Điện hạ là người thông minh."

Yến Minh Phong thu tay lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía ông, "Tại sao ta chỉ dừng lại thời gian một chén trà ngắn ngủi?"

"Lão đạo sớm đã nói rõ, sử dụng thuật pháp này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, không thể đảm bảo hoàn toàn truyền tống điện hạ qua đó."

Yến Minh Phong áp xuống huyết khí cuồn cuộn trong lòng, "Thử lại đi!"

"Không thể." Ông lão vẻ mặt nghiêm túc, "Xé rách thời không vốn chính là nghịch thiên mà làm, lần này điện hạ có thể trở về đã là quá may mắn rồi, thật sự không thể thử lại lần hai!"

"Cái gì không thể! Bổn điện bảo ngươi làm thì làm, bổn điện đảm bảo, không có người nào dám hỏi trách ngươi."

Ông lão kiên trì nói: "Điện hạ vừa mới trở về, bây giờ thử lại lần hai chắc chắn là thất bại, điện hạ nói có thể bảo đảm an nguy của lão đạo, nhưng nếu như điện hạ xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào, sợ rằng lão đạo cũng không thể thoái thác tội mình!"

"Công tử!" Nam Trúc vội quỳ xuống, thần sắc nôn nóng: "Thuộc hạ có thể đoán được ngài muốn đến thế giới kia là muốn gặp nam tử trong bức họa, nhưng ngài ngẫm lại xem, nếu bây giờ ngài thử lại, xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ không còn cơ hội đi gặp người đó đâu công tử! Mong ngài suy nghĩ lại!"

Nam Trúc đúng là thông minh, hắn biết lúc này dù có nói gì công tử nhà hắn cũng không nghe vào, chỉ có thể nhắc đến nam tử trong bức họa kia mới có thể có đường cứu vãn.

Quả nhiên, công tử nhà hắn do dự, nói: "Ít nhất cần nghỉ ngơi trong bao lâu?"

Ông lão nhẹ nhàng thở ra, "Ít nhất một tháng."

Yến Minh Phong trầm tư trong chớp mắt, cuối cùng vẫn nói: "Vậy một tháng sau thử lại."

"Cộp cộp."

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng, Trương quản gia thấp giọng nói: "Điện hạ, người trong cung tới."

Ông lão liếc nhìn Yến Minh Phong, chắp tay lui xuống.

Nam Trúc đi ra mở cửa, theo sau Trương quản gia là một lão thái giám tươi cười đầy mặt, thuận giọng nói: "Nhị điện hạ, bệ hạ gọi ngài vào cung."

Nam Trúc từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Điện hạ nhà ta cần thay y phục, ông chờ một chút."

Lão thái giám liên tục đồng ý, cụp mi rũ mắt đứng tại chỗ chờ, biểu tình cung kính, không dám có chút bất mãn nào.

Gần đây không biết hoàng thượng có hứng thú từ đâu, ngày càng coi trọng vị Nhị hoàng tử không có cảm giác tồn tại này, không chỉ thường xuyên triệu hắn vào cung, còn hoãn hết công việc phong vương đã chuẩn bị từ trước lại, không nhắc lại nữa.

Hơn nữa Yến hoàng hậu đột nhiên trúng độc ngất, đến nay vẫn chưa tỉnh, Hoàng thượng đột nhiên lại có thái độ như vậy với nhị điện hạ, triều đình đã bắt đầu rung chuyển bất an.

Bầu trời quốc gia này, sợ là có thay đổi.

Bệnh viện Thượng Hải, bác sĩ gỡ ống nghe bệnh, ngữ khí bình tĩnh nói: "Cậu cũng không có dị thường gì."

Hứa Tiêu nhẹ nhàng thở ra, cười nói với bác sĩ: "Cảm ơn bác sĩ." Sau đó kéo Thiệu Đường muốn rời đi.

Thiệu Đường ngồi không nhúc nhích, mắt lộ ra nghi hoặc: "Cho nên vẫn là bởi vì tôi xuất hiện ảo giác đúng không?"

Bác sĩ lộ ra biểu tình không nỡ nhìn thẳng, "Loại hành vi này của cậu không thuộc về phạm trù y học, nó có một danh từ chuyên nghiệp hơn."

"Cái gì?"

"Bệnh tương tư."

Thiệu Đường: "....."

Hứa Tiêu nhìn không nổi, túm Thiệu Đường dậy, nói cảm ơn với bác sĩ rồi đẩy người ra khỏi bệnh viện.

Ngồi trên xe, Hứa Tiêu nhìn bộ dáng ngốc lăng của Thiệu Đường, không nhịn được lớn tiếng nói: "Này, hoàn hồn! Còn nghĩ đến tên đàn ông chó kia?"

Thiệu Đường quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại vặn về nhìn cửa sổ, "Tôi cảm thấy không phải ảo giác, tôi không thể nhận sai được."

"Phi!"

Hứa Tiêu dứt khoát dừng xe ở ven đường, hận sắt không thành thép chọc chọc trán cậu, "Tên tra nam kia mất tích một tháng không có chút tin tức gì, không tin nhắn không điện thoại không video, còn giống đang yêu đương với cậu sao?! Cậu còn nhớ hắn thì thôi đi, giờ còn bắt đầu tin mình có ảo giác!"

Thiệu Đường mím môi, rũ mắt không nói.

Hồi lâu, cậu nói: "Cậu có tin xuyên không không?"