Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 20



Thiệu Đường lo lắng trong lòng khẽ thở dài một tiếng, ôm hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, tôi không phải là đại minh tinh gì, qua khoảng thời gian này là được rồi."

Bây giờ cậu đang lo lắng về việc gia đình mình có biết chuyện này hay không.

Suy nghĩ này vừa mới nổi lên, điện thoại di động bên cạnh liền vang lên.

Thiệu Đường bất đắc dĩ buông tay ra, cầm điện thoại đi ra ban công.

Dùng thời gian rất lâu để nói với cha mẹ mình không sao, đây đều là chuyện bình thường trong giới giải trí, không sao, qua một thời gian là tốt rồi, thật vất vả mới lừa gạt chuyện này cho qua, Thiệu Đường lại nhận được điện thoại của Thiệu Khâm.

Anh trai cậu thì không dễ lừa gạt như vậy, em trai mình đang nâng trong lòng bàn tay bị chửi bới như vậy, Thiệu Khâm tức muốn nổ phổi. Nhưng ngành công nghiệp anh điều hành không liên quan đến làng giải trí, không có giải pháp tốt cho chuyện này.

Thiệu Đường thấy trong lời nói của anh trai đều là phải ra tòa kiện tất cả những người mắng cậu, liên tục trấn an, thật vất vả mới ổn định được anh trai, điện thoại của Lưu Triệt cũng gọi tới.

Tiếp theo, bạn bè bình thường có quan hệ không tệ với cậu đều gọi điện đến hỏi thăm, còn có không ít người muốn nhân cơ hội đào càng nhiều thông tin, Thiệu Đường dí dỏm hai câu đuổi bọn họ đi, sau đó trực tiếp tắt điện thoại.

Hứa Tiêu thấy vậy, cũng không dám làm phiền cậu nữa, dụi dụi mắt nói: "Vậy tôi về trước."

Hắn muốn trở về tìm xem còn có phương pháp nào tốt hay không.

Thiệu Đường ừ một tiếng, cả người chôn trong bóng tối thật lâu không nhúc nhích.

—©—

Màn đêm buông xuống.

Phồn vinh của thủ đô vừa mới bắt đầu.

Thiệu Đường đứng trước cửa sổ, nhìn bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tầng lầu rực rỡ, yên lặng trải một tờ giấy lên bàn.

Cậu thì thầm với hình ảnh trên điện thoại: "Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không buồn."

"Nhưng bọn họ sao có thể tổn thương gia đình tôi chứ...."

"Lúc trước người khăng khăng muốn gia nhập là tôi, bây giờ lại nháo ra loại chuyện phiền lòng này, cha mẹ tôi sẽ buồn biết bao...."

"Lúc ấy tôi nên nhẫn nhịn một chút mới đúng."



Thanh âm đã mang theo nghẹn ngào mơ hồ, mực trên giấy trắng cũng bị nước mắt nhỏ giọt chậm rãi nhòe ra.

Thiệu Đường dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi đổi một cái khác."

Cậu gấp tờ giấy đặt sang một bên, trải một mãnh giấy mới ra lần nữa.

Lần này cậu không nói gì nữa, chỉ tập trung vào việc vẽ.

Cậu không biết lần này người kia có thể đi ra hay không, nhưng hiện tại tựa hồ chỉ có vẽ tranh mới có thể làm cho tâm tư hỗn loạn của cậu bình tĩnh lại.

Nhưng may mắn thay, ngay sau khi cậu dừng bút lại, người đàn ông xuất hiện.

Thiệu Đường chớp chớp mắt, nhếch môi nở nụ cười.

"Anh tới rồi."

Yến Minh Phong cúi đầu nhìn cậu, giơ ngón tay lên chạm vào khóe mắt ửng đỏ của cậu, "Sao lại khóc?"

Thiệu Đường vẻ mặt vô tội: "Không có nha, đây là tự tôi xoa ra thôi."

Yến Minh Phong nửa ngồi xổm xuống, nhíu mày: "Nói thật."

"Thật không có." Thiệu Đường lộ ra một nụ cười: "Tôi sống vui vẻ, sao lại khóc được."

Yến Minh Phong còn muốn hỏi, Thiệu Đường la ó một tiếng, đầu nhẹ nhàng tựa vào người hắn, nhỏ giọng lảo đảo: "Tôi buồn ngủ quá, anh đừng hỏi nữa, để tôi nghỉ ngơi một lát được không."

Yến Minh Phong ngậm miệng lại, nghiêng đầu nhìn mái tóc đen mềm mại trước mắt, khắc chế rụt tay lại, đặt bên hông Thiệu Đường, lẳng lặng chờ.

Thiệu Đường hẳn là thật sự mệt mỏi, chỉ chốc lát sau hô hấp vững vàng ngủ.

Yến Minh Phong do dự một chút, sau đó ôm người lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

Đắp chăn xong, lại nhùn chằm chằm trong chốc lát, hắn đi về phòng khách, mở điện thoại di động của Thiệu Đường ra, tìm được người ghi chú là Hứa Tiêu, gọi qua.

Hứa Tiêu đang dùng một trăm acc nhỏ của mình chiến đấu trên mạng, nghe thấy điện thoại vang lên vội vàng nhận lấy: "Này, Tiểu Đường, làm sao vậy? Có ai chụp lén cậu sao?"

Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ: ".... Tại sao lại có người quay lén cậu ấy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Hứa Tiêu trừng mắt nhìn điện thoại, thanh âm trong nháy mắt cao lên một độ: "Anh là ai! Vì sao điện thoại của Thiệu Đường lại ở trong tay anh?!"

"Thiệu Đường ngủ thiếp đi, ta là——" Nhớ tới những lời Thiệu Đường đã nói trước khi biến mất lần trước, Yến Minh Phong nói: "Trợ lý của cậu ấy."

"Trợ lý??" Hứa Tiêu hai mắt trợn tròn lớn hơn, giận dữ nói: "Đánh rắm, Tiệu Đường mới tuyển trợ lý sao tôi không biết! Còn nữa, nếu anh thật sự là trợ lý, làm sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì!"

"Hứa Tiêu." Yến Minh Phong gọi tên hắn, giọng nói hơi trầm: "Bây giờ ta ở nhà cậu ấy, cậu ấy vừa mới khóc, ta chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi hiểu không?"

Hứa Tiêu im lặng trong chốc lát, nói: "Tôi nói hay không nói anh lên mạng tra một chút là biết, Tống Giác tên điên kia nói Tiểu Đường đơn phương dây dưa với anh ta, anh tự mình lên weibo xem đi."

Nói xong hắn liền muốn cúp điện thoại, kết quả nghe được người bên kia hỏi: "Weibo là cái gì?"

Hứa Tiêu nghẹn một hơi trong cổ họng, tức giận nói: "Đại ca, anh đừng đùa nữa, Sina Weibo không biết sao?"

Yến Minh Phong nhìn thoáng qua khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Thiệu Đường, thấp giọng nói: "Gặp mặt một lần đi. Bây giờ."

Hứa Tiêu: "???"

Hắn móc tai của mình, nghi ngờ rằng mình đã nghe sai, "Cái gì? Gặp mặt?"

Hơn nửa đêm người này phát điên cái gì.



"Cửa thư viện."

"Chờ một chút!" Hứa Tiêu nhìn người này đơn phương quyết định, không có biện pháp chỉ có thể sốt ruột bổ sung một câu: "Anh ra vào ngàn vạn lần đừng để người khác chụp được!"

Yến Minh Phong ừ một tiếng, cúp điện thoại.

Hắn đóng cửa phòng ngủ Thiệu Đường lại, không đi thang máy từ cửa chính xuống, mà trực tiếp mở cửa sổ.

Chỉ chốc lát sau, một thân ảnh liền biến mất trong bóng đêm.

—©—

Hứa Tiêu vừa mắng một câu có bệnh xong đã điên cuồng chạy tới muốn gặp mặt, một bên nhanh chóng thay quần áo ra cửa.

Hắn có thể nhận ra đối phương thật sự lo lắng cho Thiệu Đường, bằng không hắn mới sẽ không đồng ý ra ngoài gặp mặt.

Chờ khi hắn vội vàng chạy tới, người nọ đã ở cửa chờ, một thân đồ đen, mang theo mũ khẩu trang, thoạt nhìn còn che chắn nghiêm ngặt hơn cả minh tinh như hắn đây.

Hứa Tiêu đến gần, thăm dò hỏi một câu: "Trợ lý Thiệu Đường?"

Người nọ rũ mắt nhìn hắn một cái, "Xin chào, ta là Yến Minh Phong."

Cái tên này có chút giống với nhân vật mà Tống Giác thủ vai, nhưng Hứa Tiêu không nghĩ nhiều, người Hoa nhiều như vậy, cùng tên cùng họ nhiều hơn.

Nhưng ngược lại là đôi mắt sáng của người này làm cho hắn có cảm giác rất quen thuộc, có chút giống.... Hai trợ lý trước đó của Thiệu Đường xuất hiện không giải thích được.

Hứa Tiêu lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, đưa tay: "Xin chào, tôi là bạn của Thiệu Đường, Hứa Tiêu."

Yến Minh Phong chỉ nắm hờ tay hắn một chút liền thu tay lại, nói: "Có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Hứa Tiêu nhìn trái nhìn phải, tuy rằng bởi vì trời tối, nơi này không có bao nhiêu người, nhưng hai người đứng ở chỗ này nói chuyện cũng không tốt lắm, hắn kéo mũ, nói: "Đi quán cà phê bên cạnh nói chuyện đi."

".... Chuyện đại khái là như vậy, hiện tại cư dân mạng đều mắng cậu ấy, hơn nữa có người của Tống Giác ở sau lưng châm lửa, Tiểu Đường vốn cũng không quá nổi tiếng, cứ tiếp tục như vậy sợ là chỉ có thể lui vòng." Hứa Tiêu uống một ngụm trà sữa: "Tôi biết tên ngốc kia sẽ trốn đi lén lút khóc."

Yến Minh Phong nghĩ đến lúc trước Thiệu Đường cười nói với hắn, "Không có việc gì, anh ta nhiều lắm là tìm cho tôi chút phiền toái nhỏ, vấn đề không lớn". Ngón tay của hắn từ từ thắt chặt, "Có biện pháp giải quyết gì không."

Nếu không có..... Hắn sẽ mặc kệ mà trực tiếp giải quyết người kia luôn.

"Có chứ." Hứa Tiêu nói: "Hoặc là thế lực lớn hơn anh ta, mạnh mẽ đè chuyện này xuống ép anh ta xin lỗi, hoặc là ăn miếng trả miếng tìm ra bí mật lớn hơn trên người Tống Giác hấp dẫn sự chú ý của cư dân mạng."

"Nhưng mà...." Hứa Tiêu thở dài, "Bối cảnh của anh ta thâm hậu, chúng tôi không làm gì được anh ta, anh ta bảo vệ quyền riêng tư của mình rất tốt, tư liệu đen càng không lấy được."

Hắn vừa nói vừa cẩn thận quan sát người đàn ông đối diện, cũng không biết người này nhảy ra từ đâu, lên mạng không biết, weibo không biết, tất cả những thứ trong giới đều không biết.

May mắn một chút liền thông, hắn giải thích một lần liền hoàn toàn rõ ràng.

Nhưng một người ngay cả Tống Giác là ai cũng không biết có thể giúp được cái gì đây?

Hắn thật lâu không nói gì, nói vậy cũng là bó tay không có biện pháp chỉ có thể lo lắng suông thôi.

Hứa Tiêu lại thở dài, "Anh trở về ở cùng một chỗ——"

"Có thể giúp ta một việc được không?" Người đàn ông ngắt lời hắn.

"Ừ?"

Hứa Tiêu nghi hoặc nhìn hắn, sau đó nghe được người đàn ông nói: "Anh ta sẽ xin lỗi, ta cũng sẽ lấy được tư liệu đen của anh ta. Chỉ có một điều, video có thể giúp ta đăng lên mạng sau khi nhận được không?"

Hứa Tiêu há to miệng, ".... Điều này sao có thể?!"



Yến Minh Phong vẻ mặt lạnh như băng, "Anh ta nên cảm thấy may mắn mình sống ở thời đại này."

Nếu trong thế giới của mình, làm tổn thương người của hắn, chết một triệu lần cũng không đủ để dập tắt cơn thịnh nộ này.

Hứa Tiêu khép miệng lại, được, người này không chỉ bị ngốc, hắn tiếc hận vỗ vỗ vai đối phương: "Trở về đi, trong mộng cái gì cũng có."

Yến Minh Phong phảng phất không nghe ra sự trào phúng trong lời nói của hắn, ngước mắt lên hỏi: "Ngươi có biết người tên Tống Giác này hiện tại ở nơi nào không."

"Cái này dễ nói." Hứa Tiêu chậc chậc một tiếng, lấy điện thoại ra tra, "Đang quay phim ở trường X."

Ngôi sao lớn giống như vậy, hành trình của anh ta chỉ cần lên weibo trạm tỷ tìm là được.

"Trường X?"

Được rồi, người này sợ là không biết trường học nổi tiếng này ở đâu.

Hứa Tiêu xoay chìa khóa xe, "Tôi dẫn anh đi."

Trái phải vô sự, dẫn hắn đi xem một cái làm hắn hết hi vọng cũng tốt, loại người như Tống Giác làm sao có thể tiếp cận được.

"Đa tạ." Yến Minh Phong theo sau hắn lên xe.

Hứa Tiêu liếc người kia một cái, không nhịn được hỏi một câu: "Có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại luôn đeo khẩu trang không?"

Một con gà rán như hắn cũng không cẩn thận như vậy, từ đầu đến cuối đều che kín.

Không biết nghĩ tới cái gì, mặt mày người đàn ông giãn ra một chút, Hứa Tiêu nghe thấy hắn dùng giọng điệu hơi khoe khoang nói: "Thiệu Đường không thích người khác nhìn thấy ta."

Hứa Tiêu: "???????"

Hứa tiêu lái xe đến cổng X, ngón tay gõ vô lăng một chút, hai mắt nheo lại: "Thành thật nói đi, rốt cuộc anh là trợ lý của Thiệu Đường hay là người đàn ông của cậu ấy?"

Người đàn ông đang chuẩn bị mở cửa xuống xe dừng lại một chút, trả lời: ".... Trợ lý."

Hứa Tiêu chớp mắt mấy cái, sao hắn lại nghe ra chút ý tứ không tình nguyện trong đó?

Thấy người đàn ông không quay đầu lại muốn xông vào, Hứa Tiêu tốt tính nhắc nhở: "Nếu bị cảnh sát bắt vì đột nhập trái phép thì có thể gọi điện thoại cho tôi."

Người đàn ông không trả lời, chìm vào bóng tối rồi dần dần biến mất.