Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 19



Yến Minh Phong kéo người lên, "Còn muốn tiếp tục sao?"

"Không được không được, về nhà thôi." Thiệu Đường đeo mũ và khẩu trang cho hắn, nhỏ giọng nói: "Không thể cho người khác nhìn thấy."

Cậu vừa nhìn thấy một cô gái nhỏ muốn đi về phía này.

Cũng không biết đối phương nói chữ nào hài lòng hắn, Yến Minh Phong muộn thanh nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Ừm."

Nơi này cách căn hộ Thiệu Đường ở không xa, hai người dứt khoát đi bộ về nhà.

"Ngày mai tôi đi tìm Lưu ca, hỏi anh ấy có thể để anh tạm thời làm trợ lý của tôi hay không, chờ sau này anh quen thuộc với thế giới này, muốn làm gì tôi lại giúp anh tìm...."

Thiệu Đường lải nhải sắp xếp chuyện sau này, nhưng cậu nói nửa ngày cũng không thấy người bên cạnh đáp lại.

Người kia tuy rằng ít nói, nhưng vẫn thỉnh thoảng ừ một tiếng, lần này thời gian trầm mặc hình như dài hơn một chút.....

Thiệu Đường nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, bên cạnh trống rỗng làm sao còn có bóng dáng người đàn ông nào.

"Cái gì vậy, trước khi đi cũng không nói một tiếng....."

Thiệu Đường cũng không biết là mất mát hay bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, cúi đầu tự mình về nhà.

Yến Vương phủ.

Yến Minh Phong mở mắt ra, khi đối mặt với xà nhà quen thuộc, tay hắn theo bản năng sờ về phía tóc mình.

—— Là tóc dài.

Hắn kinh ngạc nhìn về phía trước, hồi lâu, thở dài một tiếng, không tiếng động nỉ non: "Nhanh như vậy....."

Nam Trúc ghé ở mép giường dụi dụi mắt, nhìn thấy hắn tỉnh lại kích động đứng lên: "Công tử rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi! Ô ô ô ngài đã ngủ 12 ngày rồi ô ô ô——"



Tuy rằng Yến Minh Phong nói hắn sau khi ngất xỉu sẽ tự mình tỉnh lại, không cần lo lắng, nhưng lần này hắn nằm gần nửa tháng, Nam Trúc thiếu chút nữa đem Tiết thần y núi sâu rừng già về đây.

Yến Minh Phong ngồi dậy, "Ngươi nói ta ngủ bao lâu?"

Nam Trúc nắm chặt tay: "12 ngày!"

Yến Minh Phong sửng sốt một chút, nhưng rõ ràng hắn chỉ ở thế giới kia 2 ngày....

Lúc trước không có chú ý tới chi tiết dâng lên trong lòng, lần trước Nam Trúc nói hắn mê man sáu canh giờ, nhưng hắn nhiều nhất ở nơi đó một canh giờ, lần này lại nói hắn ngủ 12 ngày.... Thời gian trôi qua giữa hai thế giới không giống nhau.

*1 canh giờ = 2 tiếng

Nếu không có gì bất ngờ, nó nhanh hơn 6 lần so với thế giới kia.

Nam Trúc thấy chủ tử nhà mình trầm mặc không biết đang suy nghĩ cái gì, nóng nảy, lớn tiếng nói: "Chủ tử, người không thể tiếp tục như vậy, làm sao có thể coi như chuyện nhỏ chứ, Tiết thần y không tốt thuộc hạ lại cho người đi tìm đại phu tốt hơn, nhất định phải chữa khỏi di chứng này mới được!"

Yến Minh Phong nhìn lướt qua hắn một cái, ánh mắt hơi lạnh.

Nam Trúc vội vàng che miệng không dám nói chuyện, nhưng vẫn lo âu nhìn hắn, ý đồ dùng ánh mắt khuyên bảo công tử nhà mình chữa bệnh.

"Không ai chữa khỏi." Bởi vì đã lâu không mở miệng nói chuyện, thanh âm của Yến Minh Phong có chút khàn khàn, hắn xốc chăn lên, vẻ mặt có một khắc hoảng hốt, "Ta cũng sẽ không trị."

Hắn dừng lại, giọng điệu bình tĩnh: "Việc này đừng nhắc lại."

Đi theo Yến Minh Phong nhiều năm, Nam Trúc tất nhiên có thể nhìn ra công tử nhà mình tức giận, nếu hắn nói thêm một câu, công tử nhất định không để hắn đi theo bên người nữa.

Hắn run rẩy một cái, không dám nghĩ gì nữa, vội vàng nói: "Vâng, công tử."

Yến Minh Phong khoác một bộ áo khoác, ngồi trước bàn, thấp giọng phân phó: "Đi lấy ít giấy vẽ."

Nam Trúc vâng dạ, đi vào kho lấy một đống giấy vẽ, trên đường về nhìn thấy Yến Ngọc Thăng đang đi về phía này, hắn ôm giấy vẽ chắn trước mặt đối phương, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ: "Tham kiến thế tử."

Yến Ngọc Thăng khẽ gật đầu với hắn: "Nam Trúc sao, ngươi chịu ra cửa, xem ra Minh Phong đã tỉnh, vậy bản thế tử yên tâm rồi."

Nam Trúc trong lòng thầm mắng đối phương dối trá, nhưng trên mặt vẫn cung kính, "Đúng vậy, công tử vừa tỉnh."

Yến Ngọc Thăng hơi trầm tư một chút, nói: "Bản thế tử đi thăm hắn."

Nam Trúc nghĩ thầm công tử nhìn thấy ngươi sợ là sẽ ghê tởm ngất đi, ngoài miệng lại nói: "Công tử nhà ta vừa tỉnh, còn rất mệt mỏi, sợ rằng không thể tiếp đãi thế tử, kính xin thế tử thứ lỗi."

Yến Ngọc Thăng vốn không phải thật lòng muốn đi, nghe được lời hắn nói như vậy, gã dừng bước, lộ ra biểu tình tiếc nuối, "Đã như thế, bản thế tử đành để qua mấy ngày nữa lại đến thăm hắn."

Nam Trúc trong lòng trợn trắng mắt, cung thuận nói: "Đa tạ thế tử quan tâm, nô tài cáo lui trước."

"Đi đi." Yến Ngọc Thăng che đi ánh sáng lạnh trong mắt, mỉm cười.

Nam Trúc ôm giấy vẽ vội vàng chạy về viện của Yến Minh Phong, vừa đem giấy vẽ trải trên bàn vừa nhỏ giọng cáo trạng: "Công tử, thế tử muốn đến thăm ngài bị ta ngăn cản. Ngài nói vì sao gã lại cố tình gây khó dễ với ngài chứ, công tử ngài lại không cướp vị trí thế tử của gã...."

"Bút."

"A...." Nam Trúc cầm bút vẽ tới, tiếp tục lải nhải: "Công tử ngài vì sao không phản kích chứ, thuộc hạ có thể cho hắn một giáo huấn mà không bị phát hiện, hoặc là công tử người muốn như thế nào——"

"Câm miệng." Yến Minh Phong bị hắn làm ầm ĩ thấy phiền, "Đi ra ngoài chờ."



"A....." Nam Trúc ủ rũ canh giữ ở cửa.

Đợi đến khi sắc trời dần tối, hắn mới nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng: "Dùng bữa đi."

Nam Trúc chạy chậm vào phòng, đập vào mắt là bức tranh đầy bàn, hắn nhìn kỹ, phát hiện trong tranh đều là một người—— là một nam tử mặt mày tuấn tú.

Nam Trúc mở to hai mắt, hắn biết nam tử này.

Bức tranh lúc trước công tử vẽ còn đang cất gọn đi.

Hắn nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi: "Công tử, đây là....."

Yến Minh Phong nhắm mắt lại: "Cất đi, không cần hỏi nhiều."

Hắn chỉ muốn vẽ những gì đã xảy ra trong thế giới đó, nhưng khi vẽ xong nhìn lại thấy người trong bức tranh hoặc giận hoặc cười, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Hắn không biết mất mát trong lòng này là vì sao, nhưng chậm rãi dừng bút lại.

—©—

Thiệu Đường ở nhà không ra khỏi cửa ba ngày.

Cậu cũng không biết vì cái gì, rõ ràng người đàn ông kia chỉ ở lại hai ngày mà thôi, cậu lại cảm thấy trong căn phòng này khắp nơi đều là hình bóng của hắn, làm cái gì cũng không có hứng thú.

Hôm nay, cậu ôm máy tính xem lại "W-Hai thế giới", Hứa Tiêu xong vào phòng ngủ của cậu, vừa mở miệng chính là: "Tức chết mất!"

Thiệu Đường cho rằng hắn vì chuyện lần trước mà tức giận, buồn bã nói: "Xin lỗi."

"Cậu xin lỗi cái búa! Tống Giác chết tiệt, lại dám làm cậu như vậy, là cảm thấy sau lưng Tiểu Đường nhà chúng ta không có chỗ dựa sao?!"

Thiệu Đường: "???"

Sao lại liên quan đến Tống Giác rồi?

Cậu cất máy tính bảng, ngồi dậy hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra với anh ta?"

Hứa Tiêu hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn cậu một cái, lấy điện thoại di động ra mở một video đưa cho cậu, tức giận nói: "Tự mình xem đi."

Thiệu Đường nghi hoặc cúi đầu xem video.

Video là một cuộc phỏng vấn về Tống Giác.

Người dẫn chương trình hỏi: "Nghe nói Tống tiên sinh đối với một ngôi sao nhỏ trong đoàn làm phim có nhiều chăm sóc, là có nguyên nhân gì đặc biệt sao?"

Câu hỏi này có thể nói là rất mập mờ và sắc bén.

Chương trình bình thường sẽ không sắp xếp vấn đề như vậy, nhưng người dẫn chương trình này từ trước đến nay mang danh lấy danh nghĩa phát biểu mà to gan, tất nhiên là không sợ những thứ này.

Tống Giác hiển nhiên cũng sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ một tiếng, nói: "Tôi cũng không biết lời đồn từ đâu tới, Tiểu Đường là một đứa trẻ rất tốt, cũng rất vui, ừm, tôn kính tôi, nhưng tôi chỉ có thể nói với cậu ấy một câu, xin lỗi. Có thể là tôi không thể đáp lại cậu ấy, cho nên vì áy náy mới chiếu cố cậu ấy nhiều hơn đi."

Mặc dù hôn nhân đồng giới đã được thông qua ở Trung Quốc nhiều năm, nhưng mọi người vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận - đặc biệt là đối với các ngôi sao, có thể tưởng tượng được những lời này của Tống Giác sẽ gây ra bao nhiêu cuộc thảo luận nóng trên mạng.

Thiệu Đường xem xong video: "....."



Xin hỏi anh có tật xấu gì không???

"Tên này còn cố ý ăn nói hàm hồ, cư dân mạng não bao nhiêu tuổi chứ, lập tức bổ sung cho cậu một hình tượng không biết xấu hôt quấn lấy đàn ông không buông." Hứa Tiêu tức giận mắng thẳng những lời thô tục, "Tiểu Đường yên tâm, tôi lập tức để Lục ca nhà tôi đến thu thập anh ta."

Thiệu Đường nhướng mày, "Hiện tại cũng không phải là thằng khốn nữa, biến thành Lục ca nhà tôi."

"Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?" Hứa Tiêu trừng mắt nhìn cậu: "Hai ngày nay cậu xem ít weibo lại cho tôi, chờ sự tình giải quyết xong tôi bắt anh ta đến xin lỗi cậu."

Chuyện này không giống xào CP, fan của Hứa Tiêu tuy rằng phản cảm Thiệu Đường cùng anh trai nhà họ xào CP, nhưng có fan của Thiệu Đường cùng fan CP cùng nhau cãi, thậm chí có đôi khi Hứa Tiêu sẽ tự mình xuống sân xào, người qua đường phần lớn đều coi như náo nhiệt mà xem, không nhấc nổi bọt nước gì.

Nhưng Tống Giác thành danh đã lâu, quốc độ rất cao, fan trải rộng khắp mọi lứa tuổi, hơn nữa trong miêu tả của y là Thiệu Đường đơn phương quấn lấy y, đã tạo thành không ít phiền toái cho mình, đương nhiên sẽ khiến cho mọi người tức giận, hiện tại toàn bộ netizen đều đang kêu gào bảo Thiệu Đường cút khỏi giới giải trí.

Còn có không ít tài khoản tiếp thị nhân cơ hội đục nước béo cò gửi rất nhiều bản thảo, nói Thiệu Đường đã sớm được bao dưỡng, thậm chí nói bóng nói gió liệt kê ra cái gọi là "kim chủ" sau lưng cậu.

Thiệu Đường xem những bình luận phía dưới chỉ cảm thấy buồn cười, nếu cậu thật sự có kim chủ gì đó, còn có thể vô danh như bây giờ sao?

"Cậu đừng nhìn!" Hứa Tiêu đoạt lại điện thoại, "Nhìn đến lại phiền lòng."

Có một số bình luận ngay cả hắn nhìn cũng thấy khó chịu, Tiểu Đường làm sao chịu được?

Thiệu Đường cười cười, "Tôi không sao, cậu đừng lo lắng."

Cha mẹ cậu, Lưu ca, Hứa Tiêu, mỗi người bên cạnh cậu đều cảm thấy cậu giống như một bông hoa nuôi trong nhà kính, phải bảo vệ thật tốt mới được, kỳ thật cậu không yếu đuối như vậy, tuy rằng mấy ngày trước cô gái nhỏ ở dưới weibo gọi cậu là chồng hôm nay lại ở dưới video dùng hết từ ngữ vũ nhục để mắng cậu khiến cậu có chút thương tâm, nhưng cậu cần gì phải vì những lời nói của những người này mà làm cho người thật sự yêu cậu lo lắng?

Hứa Tiêu mới không tin, hắn nhíu mày, "Gần đây cậu ở nhà đừng ra ngoài, tôi sợ có paparazzi theo dõi cậu."

"Ai, cậu nói xem đây có phải là tôi biến tướng nổi danh hay không?"

"Cậu còn nói đùa!" Hứa Tiêu quả thực không có biện pháp với người này, hắn đặt mông ngồi trên giường, buồn bực nói: "Bọn họ căn bản không biết cậu tốt bao nhiêu, dựa vào cái gì nói cậu như vậy!"

Hắn tức Tống Giác đổi trắng thay đen, tức giận cư dân mạng theo gió nhục mạ, nhưng hắn càng tức giận chính là, mình đối với chuyện này không có biện pháp gì.

Tống Giác không phải người bình thường, còn có kinh chủ có bối cảnh thâm hậu nâng đỡ, cha mẹ hắn tuy rằng ở trong giới có chút địa vị, cũng rất thích Thiệu Đường, nhưng không có khả năng vì cậu đối đầu với Tống Giác, mấy ngày trước Lục Tu lại đi nước ngoài, nước xa không giải được cái khát ở gần, hắn trơ mắt nhìn sự tình dần dần lên men, lại chỉ có thể khô cằn sốt ruột.