Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Chương 3: Bình nước nóng trong hầm rượu



Tiểu Quân có cảm giác mình giống nhưbình rượu nho cao cấp bị xếp xuống hầm rượu trong những ngày đông lạnh giátháng Chạp. Bản thân là loại rượu vang đắt tiền nhưng những thứ đó thì ích gìchứ? Cô chỉ muốn một bình nước nóng có thể cầm trong tay giữ ấm, một bình đầynước nóng, chỉ là một bình nước nóng mà thôi.

1.

Câu hỏi của Chí Hào khiến cho Tiểu Quân trở nên ngốcnghếch. Mãi sau, cô mới nghĩ ra, hóa ra người anh nói tới chính là Khởi Trung.Sực tỉnh lại, cô càng thêm tức giận. Chuyện này thì làm sao chứ? Điều cô muốnlà câu trả lời, câu trả lời đã làm cô đau khổ suốt hai năm qua. Nhưng câu hỏicủa Chí Hào lại hoang đường như vậy.

Người đàn ông đó là ai? Giọng anhnhư thể bắt được người ta ở trên giường vậy. Đây không phải là xã hội phongkiến. Một người đàn ông đưa cô về nhà thì sao chứ? Họ cũng có nắm tay hay hônnhau đâu? Nếu có một người đàn ông đưa cô về nhà mà cũng bị coi là tội lỗi tàytrời thì hai năm nay, anh có hôn ước mà vẫn qua lại với cô đến giờ chẳng phảilà tội lỗi không thể tha thứ được sao?

Cứ nghĩ đến hai chữ "hônước" là Tiểu Quân lại thấy tim mình nhói đau. Cô chẳng muốn nói gì mà vùngtay khỏi tay Chí Hào rồi bỏ đi.

Khi bàn tay trống không, anh mớisực tỉnh. Ẩn chứa sau vẻ ngoài dịu dàng của Tiểu Quân là một tính cách cứngrắn, có lúc ương bướng cố chấp vô cùng. Nếu không phải như vậy thì anh cũng sẽkhông vội vàng chạy đến xoa dịu cô nhưng đúng là cảnh đó đã nằm ngoài suy nghĩcủa anh. Hai năm qua, ngoài anh ra bên cạnh Tiểu Quân không hề có người đàn ôngthứ hai. Anh đã quen với việc độc chiếm cả thế giới của cô. Vậy mà trong nháymắt lại có một cú sốc như vậy. Anh nói ra câu đó hoàn toàn theo bản năng. Bâygiờ thấy cô phản ứng như vậy, anh biết mình đã hiểu nhầm, liền lập tức thấy hốihận.

- Tiểu Quân, anh xin lỗi. Anhkhông có ý đó. – Anh giơ tay kéo cô lại.

Cô bỗng xoay người nhìn anh, môimấp máy. Anh không để cho cô có cơ hội nói điều gì mà đã nhẹ nhàng nói thêm mộtcâu nữa:

- Có chuyện gì để sau rồi nói,được không em?

Cô im lặng, đứng yên tại chỗ. Anhkhông dám kéo cô quá mạnh. Cúi đầu xuống, anh chỉ thấy dưới ánh trăng môi cômím chặt và hơi run run.

Đã lâu lắm rồi, anh không nhìnthấy dáng vẻ ấm ức như thế này. Niềm xót thương dâng lên trong lòng, không kìmđược anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô:

- Anh xin lỗi, Tiểu Quân, mấyngày hôm nay anh rất nhớ em.

Anh nói xin lỗi, lại còn nói rấtnhớ cô. Cô nghe xong mà sống mũi cay cay. Cô chưa mở miệng ra nói gì mà khóemắt đã mọng đỏ rồi.

Sau khi lên xe, Chí Hào liền nổmáy. Tiểu Quân vẫn đang nghĩ rốt cuộc mình muốn nói gì. Trong nháy mắt, chiếcxe đã ra khỏi con hẻm nhỏ. Cô vừa định mở miệng ra nói gì đó thì phía sau gáybỗng thấy ấm ấm, là anh giơ tay ra, đặt bàn tay lên gáy cô rồi liếc sang nhìncô với ánh mắt dịu dàng.

Cô bỗng nhiên quên sạch nhữngđiều định nói lúc nãy. Cô thở dài, chìa tay ra nắm lấy tay anh. Hai bàn tay nắmlấy nhau, cô có cảm giác như tất cả đều rơi vào quên lãng, chỉ cần như thế làđủ rồi.

Thực ra, như vậy vẫn chưa đủ.

Trong lòng cô vẫn còn một âmthanh khác vang lên, lạnh lùng vô cùng. Không có hôn nhân, tất cả những niềmvui này chỉ như một ảo ảnh hư vô mà thôi. Nó có thể tan biến đi bất cứ lúc nào.Thời gian hai năm đã là quá đủ rồi. Cô không muốn tiếp tục đợi nữa. Cô cần anhmột cách quang minh chính đại, một cách hoàn chỉnh chứ không phải là mãi mãilẫn trốn trong bóng tối, không thấy ban ngày, càng không phải là cảnh đợi chờkhông biết đến bao giờ.

Chiếc xe xuyên qua ngõ nhỏ,chuyển sang con đường lớn thoáng rộng ở phố Đông, rồi lại đi vào một khu phốyên tĩnh, sau đó dừng dưới khu chung cư quen thuộc. Tiểu Quân im lặng suốt cảđường đi. Cửa xe mở rồi, cô cũng không hề nhúc nhích mà chỉ nhìn anh lắc đầu.

Khu chung cư nằm bên bờ sông yêntĩnh, không có người qua lại, càng không ai chú ý đến dáng vẻ buồn bã của cô. Đâylà nơi cô quen thuộc nhất, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy rõ mái tòa chungcư màu đỏ tươi với những chiếc ban công thoáng rộng.

Đây là căn hộ riêng đầu tiên màChí Hào mua ở Thượng Hải. Lần đầu tiên đặt chân đến đây, anh đứng giữa phòngkhách rộng lớn, ôm lấy cô cười và nói:

- Tiểu Quân, em tùy chọn đồ đạc chonó nhé. Em chính là nữ chủ nhân của nó.

Lúc đó, cô đã vui mừng khôn xiết.Một người đàn ông đã nguyện vì bạn mà chuẩn bị một không gian riêng tư cho bạnvà người đó thì nghĩa là gì? Đó là yêu.

Nhưng thời gian hai năm loáng mộtcái đã rời xa. Nỗi xúc động lúc đó đã bị thay thế bằng nỗi tuyệt vọng vô cùng. Côthà bỏ đi tất cả, chỉ cần anh là của mình cô, không có gì phải nghi ngờ, chỉ làcủa một mình cô thôi.

Anh thấy cô không nhúc nhích thìgiơ tay kéo cô. Người bảo vệ đi đi lại lại, nhìn thấy họ, anh ta cười chào họ:

- Hai người quay về rồi ư? Lâurồi không gặp.

Hai năm qua, chỉ cần Chí Hào ởThượng Hải thì chắc chắn Hà Tiểu Quân cũng ở đây, giống như là ngôi nhà thứ haicủa cô vậy. Cô làm ở phòng Kế hoạch của công ty nên cũng thường xuyên đi côngtác. Công ty còn có chi nhánh ở Tô Châu, cô cũng thường xuyên đến đó. Mỗi lầnđi là đi tới hai tuần liền. Ở nhà chật hẹp nên từ khi bắt đầu vào đại học, côđã chuyển vào ký túc xá ở, mỗi tuần về nhà một lần. Bố mẹ cô cũng đã quen vớiviệc con gái thường xuyên vắng nhà nên họ cũng không hề để ý đến chuyện này. Cònnhân viên bảo vệ ở đây tất nhiên là rất quen với họ rồi. Anh vui vẻ chào hỏi,cười nói.

Có người thứ ba xuất hiện, TiểuQuân có điều gì phiền muộn nói cũng không thể nói ra, hơn nữa Chí Hào lại nắmchặt lấy tay cô nên nhất thời cô đành phải bước xuống xe đi lên nhà.

Thang máy dừng ở tầng trên cùng. ChíHào vẫn cứ nắm chặt tay cô. Mở cửa ra là một phòng khách trống trải. Có lẽ lâulắm rồi không có người đến khiến cho căn phòng trở nên lạnh lẽo.

Anh không kìm nén nổi. Cửa vừađóng lại là anh đã làm việc mình luôn muốn làm. Không bật đèn, anh xoay ngườiôm lấy cô, dùng hai bàn tay nâng khuôn mặt cô lên, luồn những ngón tay qua kẽtóc, cúi xuống hôn cô, hơi thở nóng hổi, thân thể hai người dính chặt lại vớinhau. Tiểu Quân mất cảnh giác, lùi lại phía sau nhưng lưng cô đã chạm vào cánhcửa, một tiếng động vang lên.

Mấy tuần không gặp, anh nhớ côkhủng khiếp, nhớ nụ cười của cô, nhớ dáng cô nói chuyện, nhớ giọng nói của côvà nhớ cả cơ thể cô nữa.

Bị ôm chặt trong lòng khiến côtrở nên mềm yếu. Tiểu Quân vùng vẫy nhưng làm sao có thể thoát ra được. Trongnháy mắt, người cô đã dịu lại. Ánh trăng rọi vào phòng khách, chiếu lên cơ thểhai người. Loáng một cái, cô đã nằm bên dưới cơ thể anh, bàn tay đặt lên ngựcanh, lòng bàn tay nóng hổi, còn cả tim anh đập mạnh nữa, người đàn ông mạnh mẽnhư có thể rời núi lấp biển.

Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu thìthầm bên tai cô:

- Tiểu Quân, anh không có ngườikhác. Anh chỉcó mình em thôi.

Cô không trả lời mà chỉ khóc nức nở, hai tay chống lấyngực anh như thể mất hết sức lực vì bị rút hết gân cốt.

2.

Chí Hào thành thực. Ít nhất anh cũng không nói dối.

Dục vọng bị kìm nén mấy tuần liền thoát ra, anh và côhòa vào nhau rất lâu. Từ phòng khách đến giường ngủ, sức của hai người khácnhau rõ rệt. Cuối cùng, Tiểu Quân hoàn toàn kiệt sức, chỉ còn lại tiếng thở hổnhển trên người anh.

Anh cũng không nói gì, để cô trườn lên ngực, tóc côxõa ra, rối bời trên bờ vai và cả trên người anh nữa. Anh nhìn rất lâu, cuốicùng, nhẹ nhàng dùng những ngón tay chải mượt chúng.

Cô lật người nhìn anh. Trong ánh sáng lờ lờ ở phòngngủ, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, nét mặt không hề thay đổi. Anh chỉ nói mộtcâu:

- Tiểu Quân, anh yêu em.

Cô chau mày, tim nhói đau như thể nước mắt sắp tuôntrào nhưng lại không muốn để anh nhìn thấy nên đành vòng tay ra ôm lấy cổ vàgục đầu vào vai anh buồn bã đáp lại một câu:

- Anh biết là em cũng yêu anh mà. – Nói xong mà lòngcô càng thêm cô đơn.

Cô vốn không phải là người phụ nữ đa cảm nhưng bây giờlại rất muốn khóc. Tình yêu là gì? Tình yêu là con dao cùn cứ thế nhay đi nhaylại niềm kiêu hãnh và những nguyên tắc của cô. Chỉ ba chữ này đã khiến cho côrạp mình xuống đất, cả đời không thể nào ngẩng lên được.

Đây là người đàn ông của cô. Phút giây này, cô có thểchắc chắn anh là người đàn ông của cô nhưng phút giây sau thì sao? Ngày mai thìsao? Tương lai không thể biết trước được sao?

Anh nói tiếp:

- Anh biết thế nên em không cần phải lo lắng. Chúng tasẽ ở bên nhau, sẽ luôn ở bên nhau.

Cô cắn răng giống như muốn giữ chặt lồng ngực mìnhnhưng không tài nào kìm nén được nỗi đau. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh:

- Ở bên nhau thế nào? Như thế này sao? Còn hôn ước củaanh thì sao?

Anh nhìn ánh mắt của cô, một trái tim lạnh giá. Hainăm rồi, tuổi tác của anh và Văn Tâm cũng tăng dần. Làm sao có thể kéo dàichuyện hôn sự dài vô hạn chứ? Trong lòng anh hiểu rõ, ngay cả Tiểu Quân cũngbiết, dù cô có chống đối thế nào, dù sự thực có khó tiếp nhận đến mấy nhưng đaungắn còn hơn khổ dài. Có những chuyện, cô luôn phải hiểu rõ.

Nghĩ đến đây, cuối cùng anh cũng nói, lúc bắt đầu cóchút khó khăn, nhưng sau đó đều trôi chảy.

- Tiểu Quân, việc gì em cứ phải để ý đến tờ giấy hônước đó? Chúng ta có khác gì vợ chồng đâu? Có rất nhiều người phụ nữ, sau khikết hôn một năm, chắc gì người ta đã thèm nhìn mặt chồng mình lấy một cái. Hônước của anh và Văn Tâm chỉ giống như một bản hợp đồng. Mọi người thực hiện hợpđồng, bề ngoài là vậy, em nên gặp cô ấy một lần. Gặp cô ấy rồi thì em sẽ biết,cho dù anh có kết hôn thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng tahiện nay. Phải rồi. Anh sẽ chuyển giấy tờ căn hộ này sang tên em, sau này emmuốn làm việc cũng tốt mà không muốn làm việc cũng được, anh hoàn toàn ủng hộnhững chuyện em muốn làm.

Cô nghe xong không hề phản kháng gì vì trong nháy mắt,cô như muốn ngạt thở, ngạt thở đến mức quên cả việc mình còn có giọng nói màchỉ im lặng. Cuối cùng, cô ngồi dậy gạt tay anh ra, kéo ga giường quấn người đira ngoài.

Trước đó, khi hai người giằng xéo, quần áo của cô đềuở ngoài phòng khách. Đêm xuân ở Thượng Hải, nhiệt độ cũng không thấp lắm nhưngcô vẫn cảm thấy lạnh, cảm giác như đang ngâm mình trong nước lạnh. Cô cảm giácnếu không cố gắng bước tiếp thì trong nháy mắt sẽ cứng đơ như đá không còn sứcđể bước tiếp.

Anh nắm lấy vai cô thật chặt từ phía sau:

- Tiểu Quân, em đừng như vậy nữa. Em biết là anh cũngbất đắc dĩ mà.

Cô hít một hơi thật sâu. Cô cảm giác như có một vậtsắc nhọn lạ thường đang đâm vào cơ thể mình. Cơn đau nhói đó làm cô vô cùng khóchịu, nó phá vỡ sự im lặng trong cô, ép cô phải thét lên:

- Bất đắc dĩ ư? Bất đắc dĩ điều gì? Bất đắc dĩ phảicưới một cô gái thấu tình đạt lý hay bất đắc dĩ phải giữ em, người bạn gái màanh luôn miệng nói là yêu nhưng lại không thể lấy?

Tính tình của Tiểu Quân rất tốt, cũng có cố chấp nhưngchưa bao giờ bất thường thế này. Anh nhất thời không thể tin rằng, mình lạiphải dựng lông mày vì phản ứng đó của cô.

Chí Hào xuất thân trong một gia đình giàu có, cả đờiăn sung mặc sướng, cũng không phải là anh chưa tức giận bao giờ nhưng hôm naythật sự là nó đã đi quá sức chịu đụng. Cuối cùng, anh không nhẫn nại được nữavà cũng to tiếng một chút:

- Vậy em muốn thế nào?

- Anh không biết sao? Chẳng lẽ anh không biết là emmuốn gì sao? – Tay cô vẫngiữ lấy tấm ga giường, khi nói thái dương như rung lên.

- Anh biết, em muốn kết quả, em muốnkết hôn. –Anh chau mày. – Kết hôn thì sao? Anh thật không hiểu, rốt cuộc kếthôn thì có ý nghĩa gì chứ?

Anh nắm lấy tay cô, ấn mạnh tay cô lên ngực mình:

- Chẳng phải anh đang ở đây sao? Có tờ giấy đó haykhông thì anh cũng ở đây, rốt cuộc em muốn gì nữa? Em muốntờ giấy đó sao?

Cô giằng mạnh tay mình lại, mắt mờ đi, cơn giận nổilên:

- Đókhông phải chỉ là một tờ giấy. Đó là lời hứa, lời hứa rằng anh sẽ ở bên em trọnđời. Cứ thế này chúng ta có thể ở bên nhau được bao lâu? Bao lâu?

- Anhvẫn luôn ở đây. Em phải tin anh.

- Anhcó thể luôn ở đây thế nào? – Cô gần như hét lên. – Anh sẽ lấy vợ, anh sẽ cócon, anh sẽ có gia đình riêng của mình, anh sẽ có rất nhiều nghĩa vụ với giađình. Thế giới này, không phải tình yêu có thể giữ được mọi thứ. Sẽ có ngày emgià đi, sẽ có ngày anh bỏ đi, không có hôn nhân thì sẽ không có bền lâu. Anh cóhiểu không hả?

- Cóhôn nhân thì sẽ có bền lâu sao? – Anh hỏi lại. – Em sợ điều gì? Sợ anh bỏ đisao? Anh đã nói là anh sẽ luôn ở đây. Ngoài hôn nhân ra, em muốn gì cũng được.Em sẽ không phải lo ăn lo mặc. Em sẽ có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Em chỉ cầnchăm sóc tốt cho bản thân. Thậm chí, em không cần phải có nghĩa vụ gì. Như vậyvẫn chưa đủ sao?

- Chưađủ. – Cô giận phát run lên, những ngón tay của cô bấm chặt vào tấm ga giườngnhư thể nó là một phần con người cô. – Anh biết hôn nhân là gì không? Hôn nhânmới có thể giữ chúng ta ở bên nhau suốt đời. Không có hôn nhân, em sẽ mãi mãikhông có cảm giác an toàn. Em không có cảm giác an toàn.

- Cảmgiác an toàn ư? Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn. Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ làmcho em cảm thấy an toàn sao? – Lông mày của anh dựng ngược.

Cô cũngnhìn anh, cô cắn răng, mỗi từ đều lạnh như băng:

- Khôngđủ. Không có hôn nhân thì mãi mãi vẫn không đủ.

Câu nóinày thốt ra, hai người khó có thể tiếp tục, không gian yên lặng, vài giây sau,Tiểu Quân bỗng quay người, túm lấy ga giường đi ra ngoài. Cửa phòng ngủ đóngrầm lại, một âm thanh nặng trịch.

3.

KhiTiểu Quân về đến nhà thì đã nửa đêm. Lúc xuống xe, cô rút ví da ra quẹt thẻtaxi. Chí Hào sống ở khu làng quốc tế bên bờ sông, một khu khá tốt nhưng xa. Đểvề nhà thì cô sẽ phải đi qua sông và phải trả phí giới nghiêm ban đêm. Trênđường đi, nhìn những con số nhảy liên tục, rốt cuộc là tiền của mình thì có sótkhông? Quẹt thẻ xong, cô có cảm giác như trái tim mình đang nhỏ máu.

Bốn bềyên tĩnh, đã quá muộn rồi. May mà cô không phải chào bố mẹ nếu không thì khôngbiết họ sẽ lo lắng đến thế nào? Cô bước vào trong ngõ hẻm và bắt đầu loay hoaylần tìm chìa khóa. Một tiếng keng rất nhỏ vang lên.

Hai bênngõ là những ngôi nhà cổ xây theo kiến trúc của thế kỷ trước. Chúng hoàn toànkhông thiết kế vị trí đỗ xe. Đến đêm, tất cả xe ô tô đều đỗ ở bên đường mentheo con phố dài. Sau khi tìm thấy chìa khóa, cô mới ngẩng đầu lên. Ánh trăngtrong đêm sáng như gương nhưng cô chỉ nhìn thấy màu bạc lấp lánh trên nóc nhữngchiếc xe ô tô.

Cô bỗngnhớ đến lúc cô và Chí Hào mới quen nhau, mỗi lần đi về, anh đều đưa cô về tậncửa nhà. Anh cứ thế lái xe qua ngõ hẻm vào tận chân khu nhà cô ở. Khi anh đưacô về, hầu hết đều là lúc đêm khuya, hai bên đường đỗ đầy xe nhưng anh không hềthấy ngại mà lần nào cũng phải lùi xe ra khỏi ngõ. Tay lái củaanh khá tốt, tốc độ cũng nhanh, chỉ có mình cô lo đến thót tim. Mỗi lần xe củaanh biến mất khỏi ngõ hẻm, cô mới xoay người bước lên nhà. Đến cả vệt sáng ánhtrăng chiếu lên xe của anh, cô cũng không thể nào quên được.

Trướcđây, sau mỗi trận cãi nhau như vậy, sau khi cô rời khỏi căn hộ chung cư củaanh, mỗi phút đều thúc giục mình đừng để mất mặt trước người lái xe. Tóm lạichẳng ai muốn nửa đêm lái xe đưa một khách nữ đến nơi này. Khó khăn lắm, cô mớitỉnh táo đến tận lúc xuống xe. Cứ nghĩ mình đã bình tĩnh lại nào ngờ đêm khuyayên tĩnh, một mình đi được vào phút, cô không thể kìm nén được nữa, sống mũicay cay, nước mắt cứ thế trào ra.

Tâmtrạng không vui, khi lên nhà, bước chân Tiểu Quân nặng trịch. Từng bước, từngbước, cô lên tầng hai. Khu nhà xây theo kiến trúc cổ, cầu thang lên chỉ có ánhđèn lờ mờ. Cô không bật đèn mà lần mò bước lên. Khi bước đến bậc cuối cùng,trước mắt cô là cả một mảng tối đen sì.

Bỗng"uỳnh" một tiếng, cánh cửa nhà cô ở cuối dãy bật mở, ánh đèn chiếura. Vừa rồi chỗ đó vẫn còn là một mảng tối đen sì mà. Quá bất ngờ, theo phảnxạ, Tiểu Quân giơ tay lên che mắt, lí nhí gọi:

- Mẹ!

Bà Hàkéo con gái vào trong nhà, thái độ của bà khá vui, giọng cũng vui vui, bà hỏi:

- TiểuQuân, buổi hẹn hôm nay thế nào?

Buổihẹn nào? Tiểu Quân bàng hoàng.

Khôngđể ý đến tâm trạng con gái, bà Hà tiếp tục hào hứng nói. Mấy năm nay, Tiểu Quânvà Chí Hào hẹn hò nhau bên ngoài, anh thường đưa cô về nhà vào lúc nửa đêm. Lúcđó, hai ông bà đều đã đi ngủ từ sớm. Họ chưa bao giờ gặp mà cô cũng không hềnói nên bà không hề biết con gái mình lại có một đối tượng hẹn hò như vậy. Hômnay, thật trùng hợp, khi thấy con gái bước lên xe, bà đang định gọi thì chiếcxe đó đã đi rồi. Bà Hà không quen với các loại xe lắm nhưng bà vẫn nhận ra đólà chiếc BMW nổi tiếng. Vì quá vui nên mãi bà vẫn không ngủ được mà cứ đợi congái về nhà để hỏi cho rõ.

- Mẹnhìn thấy cả rồi. Con giấu giỏi thật đấy! Có bạn trai mà cũng không nói với bốmẹ một tiếng. Người ta lái xe đến tận nhà đón con, còn nữa, hôm nay con ăn mặcrất khác! Rất đẹp!

Đẹp thìcó ích gì chứ? Người ta cũng có lấy cô đâu. Tiểu Quân buồn bã mà lại không thểkhông giải thích. Cô buông túi xách xuống lắc đầu:

- Mẹ,mẹ nhầm rồi. Hôm nay, con ăn mặc thế này là để giúp Mỹ Mỹ.

- Conđừng đổi chủ đề. Giúp bạn gì mà giúp đến tận canh ba nửa đêm? Người đàn ông láixe đó là ai? Mẹ có nhìn thấy Mỹ Mỹ ở trong xe đâu.

TiểuQuân nghẹn lời, ấp a ấp úng:

- Ngườiđó là… là….

Ánh mắtbà Hà chăm chú nhìn cô. Tiểu Quân rất đau lòng! Cuối cùng, cô cắn răng nói mộtcâu:

- Làbạn của con, một người bạn bình thường. – Nói xong, cô hoàn toàn kiệt sức. Côxoay người bước vào phòng để lại mẹ đứng một mình ở lối vào nhỏ hẹp, mặt đầythất vọng.

4.

Ở cănhộ cũ, phòng ngủ của Tiểu Quân là một phòng thò ra ngoài, bức tường ngăn mỏng.Trong bóng tối, cô nghe tiếng mẹ mình than thở bước vào, còn cả tiếng bố mẹ cônói chuyện với nhau nữa, tiếng ấm ức, cuối cùng là yên lặng. Tất cả đều imlặng.

Khôngmuốn nghe giọng Chí Hào nữa nên ngay ở trên taxi, cô đã tắt điện thoại. Nhưnglúc này, cô không thể nào chợp mắt được, Tiểu Quân thấy buồn, nghĩ đi nghĩ lại,cuối cùng cô gọi điện cho Mỹ Mỹ.

Bạnthân của Tiểu Quân không nhiều. Người cô có thể làm phiền bất cứ lúc nào chỉ cóMỹ Mỹ, hơn nữa đến giờ cũng chỉ có một mình Mỹ Mỹ biết chuyện giữa cô và ChíHào. Muốn trút bầu tâm sự cho ai đó thì người ta cũng phải biết một chút ngọnnguồn chứ. Thế nên gọi điện cho Mỹ Mỹ chính là sự lựa chọn duy nhất của TiểuQuân.

Nhưngmuộn như vậy rồi, hôm nay Mỹ Mỹ lại còn có hẹn nữa. Tiểu Quân vừa ấn nút gọithì liền thấy hối hận. Cô định ấn nút ngắt thì đầu bên kia đã nghe máy rồi.

GiọngMỹ Mỹ rất vui. Trong không gian yên lặng, Tiểu Quân thì thầm xin lỗi:

- MỹMỹ, tớ có làm phiền cậu không? Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi nhé.

- Làmgì có chuyện đó? – Mỹ Mỹ cười hì hì và còn nói thêm. – Tớ cũng mới về nhà khônglâu. Anh ấy cũng vừa gọi điện tới. Cậu vẫn chưa ngủ sao?

- Anhấy ư? Là anh chàng hôm nay hả? Thuậnlợi thế sao? Chúc mừng cậu nhé. – Mỹ Mỹ đi xem mặt vô số lần nhưng chưa bao giờcô lại nhiệt tình và ưng ý như lần đi xem mặt hôm nay. Tâm trạng của Tiểu Quâncó tệ hơn nữa thì cũng phải có một câu chúc mừng chứ.

- Ừ,Tiểu Quân à, hôm nay may mà có cậu đấy. Lần sau, tớ mời cậu đi ăn nhé. Cậu sẽchọn chỗ. Phải rồi. Sau đó, hai người thế nào?

- Aicơ?

- KhởiTrung ấy. Không phải anh ấy đưa cậu về nhà sao? Cậu không biết Thái Quân sùngbái anh ấy thế nào đâu? Khi ăn cơm, anh ấy toàn nhắc tới trưởng nhóm của mình.Anh chàng đó cũng được đấy. Cậu thấy thế nào?

- Tớkhông để ý…

- Cũngphải. Cậu có Phùng Chí Hào rồi mà. Cậu đâu thèm để ý đến người khác nữa chứ.

Mỹ Mỹkhông nhắc đến ba chữ "Phùng Chí Hào" thì thôi. Vừa nhắc đến là ngọnlửa trong lòng Tiểu Quân lại bùng lên, oán giân tích tụ lâu ngày"bùm" một cái tuôn trào ra, cô nhảy phắt ra khỏi giường. Trong điệnthoại, cô hỏi Mỹ Mỹ có thể ra ngoài không, cô ấy thấy tâm trạng của cô có vẻkhông ổn nên lập tức đồng ý ngay. Đúng là bạn tốt, gác điện thoại xong là rangoài luôn.

Bây giờlà lúc nào rồi chứ? Cuối cùng, hai cô chỉ có thể gặp nhau ở quán rượu, nơi sôiđộng của cuộc sống ban đêm. Đương nhiên trong quán rượu rất ồn ào. Hai cô ngồiở góc quầy rượu. Âm thanh ồn ào bên cạnh là cái cớ tốt nhất cho Tiểu Quân trútbầu tâm sự. Cô cầm ly rượu uống liên tục, càng nói càng kích động.

- Cậunói xem sao anh ta có thể như vậy chứ? Ba năm rồi. Anh ta luôn miệng bảo tớ choanh ta thời gian. Cuối cùng thì sao? Cuối cùng là một câu bất đắc dĩ. Anh ta coi tớ là gì chứ? Bù nhìn sao? Anh ta muốn lừa dối thế nào thìlừa dối sao?

Tiểu Quân đang bị kích động, Mỹ Mỹ ngồi bên mà không dám xen vào. Ngheđến hết, cuối cùng cô ấy mới hỏi một câu quan trọng:

- Tiểu Quân, anh ta nói không lấy cậu sao?

Tiểu Quân im lặng. Lúc này như có hàng vạn mũi tên đâm vào trái tim cô. Nướcmắt cứ thế ứ lên và trào ra theo những tiếng nức nở nghẹn ngào.

Im lặng tức là thừa nhận. Nghĩ đến những ngày mà Tiểu Quân đã trải quatrong hai năm nay, Mỹ Mỹ không kìm được tiếng thở dài:

- Tiểu Quân, cậu muốn kết hôn với anh ta đến vậy ư? Chí Hào có điều kiệntốt, anh ta lại yêu cậu. Gia đình anh ta như vậy, cậu bước vào cũng chẳng dễchịu gì đâu. Dù kết hôn cũng chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ.

- Tớ biết. Dù kết hôn cũng chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ. Nhưng khôngkết hôn, chắc chắn tớ sẽ không có cuộc sống vui vẻ. –Tiểu Quân oán hận. – Kếthôn chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ, vậy cậu không muốn kết hôn sao?

- Vớ vẩn! Tất nhiên là tớ muốn rồi. Nếu không thì tớ đi xem mặt làm gìchứ? Nhưng hoàn cảnh của tớ và cậu không giống nhau. Nếu tớ có được một ngườigiàu có như Chí Hào để ý đến, dù anh ta chỉ có thể yêu tớ được mấy năm thìtrước tiên hãy hưởng thụ đi rồi hẵng tính. Phải rồi. Hai năm rồi mà cậu cũngkhông biết đòi hỏi anh ta gì sao? Nếu cuối cùng mà không thành, chẳng phải làcậu trắng tay sao?

Mỹ Mỹ nói không phải là không có lý. Bao năm nay, sau khi chinh chiếntrên tình trường, nói đến chuyện tình chẳng còn chút mơ mộng nào nữa. Tiểu Quânđờ người vì câu nói của cô ấy. Khi trả lời, giọng cô cứ ú ớ:

- Cho dù cậu có tin hay không nhưng thứ tớ để ý đến không phải là tiền củaanh ta.

- Tớ biết. Nhưng người ta lại không nghĩ như vậy. Biết đâu người ta lạinghĩ cậu muốn kết hôn như vậy là vì tiền thì sao? Sau này ly hôn, danh chínhngôn thuận có thể được chia một nửa tài sản. Lấy gì để bảo đảm chứ? – Hai nămnay, Mỹ Mỹ cũng không phải là lần đầu tiên canh ba nửa đêm ra ngoài nghe bạnthân trút bầu tâm sự. Nói đi nói lại thì cũng chỉ là mấy câu đó thôi. Nhẫn nạicũng có giới hạn. Thấy Tiểu Quân quá tội nghiệp, Mỹ Mỹ đành cắn răng nói thật.

- Tớ đã sớm nói anh ta có thể đi làm chứng minh tài sản. Tớ không cầnmột đồng nào của nhà anh ta. – Tiểu Quân không hiểu điều này. Vì muốn loại bỏkhả năng để mất Chí Hào, cô còn nói với anh cả chuyện này nhưng khi đó anhkhông hứa hẹn gì. Bây giờ nghĩ lại, người ta đâu có ý muốn lấy cô.

Mất hai năm để chứng minh tình yêu của mình là vô cùng ngốc nghếch. Côđã thất bại. Thật không ngờ, ngay cả người bạn thân nhất cũng nghi ngờ tình cảmcủa cô. Lúc này, mặt Tiểu Quân lạnh như băng.

Biết mình nói hơi quá đáng, Mỹ Mỹ an ủi cô:

- Tớ chỉ nói cách nghĩ của người khác thôi. Tớ biết cậu không phải vìtiền. Nếu cậu thật sự vì tình yêu thì chỉ cần có thể ở bên nhau là tốt rồi. Việcgì phải lo chuyện có kết hôn hay không? Cậu nghĩ mà xem. Dù sao người anh tayêu là cậu. Có thêm hàng trăm người phụ nữ khác thì trái tim anh ta cũng chỉ dànhcho cậu thôi. Cậu cứ nghĩ như vậy không được sao?

- Tớ muốn anh ta là của một mình tớ, chỉ là của một mình tớ thôi. Kếthôn là gì? Kết hôn là cả thế giới của người đàn ông này thừa nhận cậu là một nửacủa anh ta. Ý nghĩ pháp luật, ý nghĩ hiện thực, thể xác, tâm hồn, tinh thần,vật chất, tất cả đều hòa với cậu. Cho dù anh ta có cách xa tớ mười vạn támnghìn dặm, dù anh ta có chạy đến đầu bên kia trái đất, dù tớ không biết máy bayanh ta bị rơi thì người đầu tiên được thông báo vẫn là tớ.

Hai mắt Tiểu Quân đỏ hoe, hai tay nắm chặt vào nhau, cô nhìn Mỹ Mỹ nóitừng từ, từng từ lạnh lùng cương quyết khiến cho Mỹ Mỹ không thể nói được gì màchỉ có thể ngẩn người nhìn cô bạn thân nhất của mình.

Tiểu Quân nói xong liền quay đầu đi không nhìn cô ấy nữa. Cô tiếp tụcuống rượu. Uống hết một ly, bên tai cô truyền đến tiếng của Mỹ Mỹ đang ngậpngừng gọi:

- Tiểu Quân

- Hử? – Cô cảm giác mình đã uống quá nhiều, khi quay đầu lại thì khôngcòn nhìn thấy rõ biểu hiện trên mặt của Mỹ Mỹ nữa hoặc là không hiểu cô ấy muốnnói gì.

Tiểu Quân không hiểu biểu hiện đó là nỗi xót thương.

Tiểu Quân sinh ra đã xinh đẹp, công việc thuận lợi, lại có người bạntrai giàu có, đẹp trai. Tuy quan hệ giữa Mỹ Mỹ và cô khá tốt nhưng sâu thẳmtrong lòng cũng có chút ghen tị. Chỉ là làm bạn với nhau bao nhiêu năm nay, côấy biết Tiểu Quân là một người bạn tốt thật sự. Nhiều lúc, cô ấy cũng không thểkhông xúc động nên tình bạn của hai người mới kéo dài được đến tận ngày hômnay.

Hôm nay, thấy bộ dạng tuyệt vọng của cô như vậy, bỗng nhiên Mỹ Mỹ cảmthấy sự đố kị trước đây của mình thất đáng xấu hổ, cô ấy đồng cảm đến nỗi nướcmắt cũng trào ra. Cô ấy không kìm được lòng mình, nắm lấy tay Tiểu Quân, thậtlòng khuyên cô một câu.

- Tiểu Quân, bỏ đi. Đau khổ như vậy thì thà không có còn hơn.

5.

Đau khổ như vậy thì thà không có còn hơn.

Vài ngày sau, Tiểu Quân cứ luôn nghĩ đến câu nói đó của Mỹ Mỹ. Mỗi lầnnghĩ đến, cô lại càng cứng rắn hơn. Cô hạ quyết tâm, dù Chí Hào có gọi điện haynhắn tin thì cô cũng mặc kệ. Lần này, cô khá quyết tâm.

Những điều cô cần nói thì cũng đã nói rồi. những điều cô có thể làm thìcũng đã làm rồi. Huyệt sinh tử của người phụ nữ không phải là tình yêu mà làtuổi trẻ. Cô không muốn và cũng không thể tiếp tục lãng phí tuổi trẻ của mìnhnhư vậy nữa. không phải Chí Hào đã nói rồi sao? Không thể kết hôn. Không thểkết hôn, vậy thì mời anh ra khỏi cuộc sống của cô. Tốt nhất là đừng xuất hiệntrước mặt cô nữa để tránh cho cô khỏi phải đau lòng, khổ sở mỗi khi nhìn thấy.

Mỹ Mỹ còn tốt hơn nhiều. Cô ấy đã làm sống lại một Tiểu Quân hoàn toànmới, đầy nhiệt huyết.

Di truyền là một thứ vô cùng kì diệu. Thực ra tính cách của Mỹ Mỹ rấtgiống bố mẹ cô ấy, họ đều là những người có nghị lực. Trước đây, cảm thấy cuộcsống của Tiểu Quân thật tốt, còn bản thân mình thì như rơi vào nước sôi lửabỏng nhưng cô ấy không thể ngờ rằng cũng có lúc mình phải suy nghĩ cho vấn đềtình yêu của bạn mình. Bây giờ bỗng nhiên tình thế lại thay đổi hoàn toàn. Côtìm được một đối tượng ưng ý, còn Tiểu Quân lại rơi vào vực sâu thất bại. Tìnhbạn bao nhiêu năm qua đã biến thành động lực làm khơi dậy lòng nhiệt tình củacô. Cả ngày, cô nghĩ làm sao để có thể nhanh chóng loại bỏ hình bóng của ChíHào ra khỏi suy nghĩ của Tiểu Quân.

Để làm cho một người con gái nhanh chóng quên đi chuyện thất tình củamình thì cách tốt nhất là mang đến cho người con gái đó một tình yêu mới, ítnhất là một đối tượng mới. Trước mắt chỉ có một người, đó là Khởi Trung.

Thực ra, người thật sự hào hứng lúc này chỉ có Mỹ Mỹ. Tiểu Quân vừa gặpphải cú sốc như vậy nên lúc này bảo cô đi tìm một người đàn ông khác thì e làcô ấy không thể làm được. Hơn nữa, tình yêu cần phải hai bên tâm đầu ý hợp.ngay cả một cái tát thì ít nhất cũng phải có một người chủ động mới được. Nghĩđi nghĩ lại, Mỹ Mỹ đi tìm Thái Quân, bạn trai của mình để bàn bạc.

Thái Quân không đồng ý bởi cậu có ấn tượng không tốt về Tiểu Quân. Đốivới họ, một cô gái mang đầy đồ xa xỉ trên người như vậy là không thiết thực. Kiếmtiền tất nhiên là để tiêu tiền nhưng kiểu tiêu tiền đó tuyệt đối không phải làcách tiêu tiền của những người sống bằng đồng lương của họ.

Vì vậy, cậu vẫn còn thấy kì lạ! Khi dắt tay Mỹ Mỹ đi, cậu vẫn không thểnào hiểu nổi:

- Mỹ Mỹ, sao em lại có kiểu bạn như vậy? Em và cô ấy hoàn toàn khácnhau. Em đáng yêu hơn cô ấy rất nhiều.

Mỹ Mỹ vội vàng thanh minh:

- Tiểu Quân có điểm nào không đáng yêu chứ? Đồ xa xỉ thì sao? Cậu ấy cókhả năng kiếm tiền mà. Anh không hiểu cậu ấy đâu. Hơn nữa, có phải là giớithiệu cho anh đâu. Chỉ cần Khởi Trung thấy cậu ấy được là ổn rồi. Anh nghĩ làmgì chứ?

Một lời của bạn gái khiến thái độ của Thái Quân thay đổi ngay lập tức. Tuycậu và Mỹ Mỹ mới đi lại được một hai tháng nhưng tình cảm của họ rất tốt. Cậuta đang định tiến tới mục đích cuối cùng nên không muốn vì chuyện cỏn con nàymà tranh cãi với cô ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại nói:

- Từ sau hôm đó, anh cũng không nghe trưởng nhóm nhắc gì đến cô ấy. Embảo anh phải hỏi anh ấy thế nào đây?

- Hỏi gì chứ? Chúng ta rủ mấy người cùng đi. Mọi người cùng tạo cơ hộicho họ. nhiều lần như vậy có khi lại thành công ấy chứ. Mỹ Mỹ đã nghĩ kĩ rồi.

Rốt cuộc Thái Quân vẫn là một người đàn ông, không ngờ cô ấy lại nghĩđơn giản như vậy, cậu lắc đầu:

- Anh thấy khó đấy. Em cũng biết rõ là chưa chắc trưởng nhóm của anh đãvui vẻ ra ngoài đâu.

- Anh không hỏi thì làm sao biết được? – Mỹ Mỹ trợn tròn mắt nhìn anhta, khuôn mặt khổ sở, hai tay nắm vào vai bạn trai lắc lắc. Thái Quân đángthương chưa từng nếm mùi tuyệt chiêu của các cô gái nên cậu mềm lòng và đồng ýngay lập tức.

- Tìm được cơ hội tốt. Bữa ăn cơm trưa hôm thứ Hai, cậu mới ngần ngừ hỏiý kiến Khởi Trung. Cũng không trách Thái Quân lại lo lắng như vậy. Bởi sau lầnhẹn hò bốn người, cậu luôn cảm thấy có lỗi với Khởi Trung.

Vì đi cùng cậu mà trưởng nhóm đã mất đi ngày nghỉhiếm hoi. Cuối cùng,lại còn phải bất đắc dĩ đi cùng Tiểu Quân. Nếu Tiểu Quân là một cô gái tốt thìcòn được nhưng cô ấy và họ lại không cùng một thế giới, vậy mà bạn gái cậu lạicứ muốn ghép họ với nhau, cậu không biết nên nói chuyện với trưởng nhóm thế nàođây?

Câu trả lời của Khởi Trung lại nằm ngoài dự tính của Thái Quân. NgheThái Quân đề nghị xong, suy nghĩ một lát rồi anh nói đúng một từ:

- Được.

Câu trả lời rất vui vẻ khiến cho Thái Quân vô cùng bàng hoàng.

Mỹ Mỹ nhận được tin mừng thì tự nhiên trở nên vui vẻ vô cùng. Cô ấy lậptức gọi điện cho Tiểu Quân hẹn cô cuối tuần đi hát.

Khi nhận được điện thoại, Tiểu Quân đang chiến đấu với một núi việc ởvăn phòng. Gần đây, công ty đang chuẩn bị một buổi giới thiệu công nghệ cao quymô lớn. Cả phòng Kế hoạch đều bận rộn và cô cũng không phải là ngoại lệ. Khinhận điện thoại, cô còn đang bận sắp xếp tài liệu. Nghe Mỹ Mỹ nói xong, cô cũngkhông suy nghĩ gì mà từ chối luôn.

- Không được đâu. Tuần này tớ bận lắm. Hơn nữa, bây giờ tớ làm gì có tâmtrạng nào mà hát với hò. Cậu rủ Thái Quân đi đi. Thế giới hai người tuyệt lắmmà!

Đầu bên này, Mỹ Mỹ chau mày. Xem ra, hai năm nay Tiểu Quân chỉ biết đếnChí Hào. Còn một nguyên nhân rất lớn nữa là vì cô ấy luôn vùi đầu vào côngviệc.

Chí Hào không thường xuyên ở bên cô. Không sao. Tiểu Quân quá bận rộnnên cũng không để ý nhiều lắm. Chí Hào ít có cơ hội hẹn hò cô. Không sao. TiểuQuân làm việc từ sáng tới tối nên cũng chẳng có thời gian tìm bạn trai. Nếukhông, với điều kiện của cô thì chẳng lẽ hai năm qua lại không có ai theo đuổi,tranh giành sao?

Mỹ Mỹ không biết một trong những thói quen giải tỏa của Tiểu Quân chínhlà biến tức giận thành sức mạnh. Cảm giác thất bại với Chí Hào càng lớn thì côcàng lao vào công việc mà không hề kêu than. Cuối cùng, kết quả là càng bận rộnthì càng cô đơn. Đến nỗi mà cả công ty đều biết Tiểu Quân ở phòng Kế hoạch làmột người ham việc đến phát cuồng. Ngoài giám đốc ra, chẳng có mấy người đànông nói chuyện với cô.

Nhưng mà cũng không uổng làm bạn bao năm nay, Mỹ Mỹ đã dự tính khả năngTiểu Quân từ chối từ trước. Cô ấy lập tức ngăn cô gác máy và nói tiếp:

- Tớ cũng muốn nhưng hai người đi thì buồn lắm. Mọi người cùng đi mớivui. Anh ấy cũng muốn tớ làm quen với mấy đồng nghiệp và bạn bè của anh ấy. Tớthấy cũng rất hay. Củng cố quan hệ mà.

- Anh ấy muốn giới thiệu cậu với bạn bè của anh ấy ư? Vậy thì tốt quá! –Tiểu Quân nghe mà thấy chua xót. Chí Hào chưa bao giờ đưa cô đi gặp bạn bè củaanh. Không phải vì bạn bè anh đều ở nước ngoài mà là anh chỉ muốn cô và anh ởmột thế giới riêng. Khi nói chuyện, anh cũng chỉ muốn nhìn thấy cô thôi. Đúnglà lấy cớ. Anh vốn không hề muốn cô bước sâu vào thế giới của mình. Thừa nhậnlà gì chứ? Miệng nói thừa nhận thì ích gì? Một người đàn ông thật sự muốn thừanhận bạn là một phần cuộc sống của anh ta thì anh ta nên tự hào giới thiệu bạnvới những người anh ta quen chứ.

- Cậu đồng ý nhé. Vậy thì tốt rồi. Cuối tuần này, không gặp không vềnhé. – Mỹ Mỹ coi sự im lặng của cô là đồng ý và kết luận luôn.

- Này, ai nói là tớ đồng ý chứ? – Tiểu Quân vội nhắc, mắt nhìn trưởngphòng Kế hoạch. Ông ta đang nhìn qua cách tường trong suốt ra ngoài, cô lập tứchạ thấp giọng – Cậu đi là được rồi, việc gì phải lôi cả tớ đi chứ?

Mỹ Mỹ cũng hạ thấp giọng. Cô ấy khẩn khoản cầu xin trong điện thoại:

- Cậu là người bạn thân nhất của tớ. Cậu nể mặt tớ,đi đi mà. Tớ xin cậuđấy.

Việc gì quan trọng mà phải cầu xin cô như vậy chứ? Tiểu Quân không hiểu.Bỗng nhiên, cô nghĩ đến buổi gặp lần trước, giọng cô lập tức trở nên đau khổ:

- Không phải chứ? Cậu lại bắt tớ ăn mặc như thế ư?

- Không đâu. Không đâu. Lần này không cần đâu. Cậu mặc thế nào cũngđược. Chỉ cần cậu đến là được rồi. – Mỹ Mỹ liến thoắng.

Tiểu Quân bị cô ấy làm cho phì cười:

- Cậu phiền phức quá đấy! Tớ biết rồi.