Tới, Trốn Trong Lòng Anh

Chương 4: Học tra



Lâm Điệu nhìn chằm chằm nụ cười xán lạn trên mặt Giang Duyên ba giây, sau đó cô chọn cách cúi đầu vô cảm, làm bộ không quen biết người này.

Tuy rằng bọn họ thật sự cũng mới gặp qua vài lần.

Giang Duyên không để ý lắm đến phản ứng của Lâm Điệu, thu hồi nụ cười của mình, đi thẳng đến chỗ ngồi, từ trong túi áo lấy ra một cây bút.

Cây bút thoạt nhìn rất bình thường, bình thường đến mức nắp bút cũng không có, từ lớp vỏ trong suốt có thể thấy rõ ràng bên trong chỉ còn lại một chút mực đen.

Rất cực kỳ phù hợp với khí chất lão đại.

Khi Từ Nhất Xuyên tới nhét cho cậu một tờ giấy trắng, nhìn thấy cây bút của cậu, rất bất lực: "Anh, anh tính dựa vào một cây bút như vậy để đánh bại thiên hạ chúng ta sao?"

Giang Duyên lười biếng dựa vào lưng ghế, duỗi tay lấy ra từ túi áo đồng phục một cây bút màu đen đặt lên trên trên bàn: "Cậu cho rằng tôi ngốc giống cậu chắc?"

"......"

Lão đại chính là lão đại, làm việc không giống người thường.

Còn mười phút nữa là bắt đầu kỳ thi, nhưng chủ nhiệm giáo dục Lý Khôn phụ trách giám thị vẫn chưa tới, người trong phòng thi lại bắt đầu tán gẫu.

"Sao người da đen còn chưa tới?"

"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

......

"Ài, nghỉ hè này cậu tính đi đâu chơi?"

"Còn đi đâu chơi được nữa, mẹ tớ nói lần này nếu tớ lại đứng nhất từ dưới đếm lên, sẽ tìm gia sư để tớ học ở nhà hai tháng."

"Không phải chứ."

Lâm Điệu ngồi có chút nhàm chán, nữ sinh ngày hôm qua ngồi phía sau cô lại chọc chọc cô: "Lâm Điệu, kỳ thi hôm nay cậu lại giúp tớ nhé."

Sau khi về nhà vào đêm qua, Lâm Điệu thông qua lời mời kết bạn của nữ sinh, hai người đã giao lưu đơn giản một chút trên QQ.

Biết nữ sinh tên Đào Gia, học lớp 16 trên lầu.

"Cậu tin tưởng tớ đến vậy sao?" Lâm Điệu nghiêng người quay đầu nhìn cô: "Hai ta ở cùng một phòng thi, mà người đứng nhất từ dưới đếm lên của tất cả các lớp toàn khu năm nhất đều ở trong phòng thi này đấy"

Đào Gia ăn kẹo trong miệng: "Tớ đã nghe qua tên của cậu, cậu nổi danh trong lớp chúng tớ, học kỳ này cậu chỉ dựa vào một môn ngữ văn trong kỳ thi giữa kỳ, còn làm nên sự tích Trạng Nguyên một môn, giáo viên ngữ văn của chúng tớ đã nói vài lần trong lớp."

"......"

Lâm Điệu cảm thấy giữa kỳ chỉ thi một môn cũng không phải là một chuyện gì đó đáng tự hào.

Đào Gia có chút tò mò, ngữ khí còn có chút hâm mộ: "Lúc ấy vì sao cậu lại không đi thi? Ba mẹ cậu mặc kệ cậu sao?"

Lâm Điệu còn đang suy nghĩ phải trả lời vấn đề này của cô như thế nào, thì ngoài cửa có một giáo viên không quen biết vội vàng ôm bài thi chạy vào phòng học: "Các bạn học, chủ nhiệm giáo dục của các em tạm thời có việc, cho nên tôi sẽ giám thị môn thi này. Các em cất hết sách vở liên quan đến bài thi, tôi sẽ không nói nhiều về quy định trong phòng thi, trong lòng các em đã biết."

Ngay khi mọi người vừa mới hoan hô vì biết rằng người da đen không giám thị, thì thầy giám thị mới cầm lấy viên phấn viết trên bảng đen một chữ Z tiếng Anh cực lớn.

Đây cái gì?

Quy định mới của phòng thi sao?

Thầy giám thị mới nhanh chóng giải đáp nghi vấn của mọi người: "Các em hãy xếp chỗ ngồi theo hình dạng của chữ cái này."

"......"

Trong phòng học tức khắc ồn lên: "Thầy ơi chúng ta đi vẫn luôn ngồi hình chữ S, có phải thầy có hiểu lầm gì đối với việc xếp chỗ ngồi hay không?"

"Hai phút nữa bắt đầu phát đề, nếu tôi nhìn thấy ai ngồi sai vị trí, trực tiếp đi ra ngoài." Thầy giám thị mới mặt vô biểu cảm nhìn các thí sinh lớp này: "Còn 1 phút 50 giây."

Giọng nói nhỏ xuống, người trong phòng học đồng loạt đứng lên.

Bước chân đan xen nhau, Lâm Điệu nghe thấy có người phàn nàn: "Giáo viên này dạy lớp nào thế, sao lúc trước chưa từng gặp qua, còn giám thị như người da đen."

"Ngày của tôi, lão tử không muốn thi nữa." Người nói chính là Từ Nhất Xuyên vốn ngồi ở hàng phía sau, bây giờ lại ngồi ở hàng hai.

Lâm Điệu không để ý, dựa theo số báo danh của mình tìm được vị trí, mới vừa ngồi xuống chưa đến ba giây, Giang Duyên từ phía sau đã đi tới, ngồi xuống chỗ trống bên phải cô.

"......"

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Lâm Điệu sợ cậu lại lộ ra nụ cười tám cái răng, nên nhìn qua chỗ khác trước.

"Này." Giang Duyên gọi cô.

Lâm Điệu không quan tâm.

Thầy giám thị cũng không cho bọn họ thời gian ôn chuyện, ngay sau khi ngồi xuống, ông liền bắt đầu phát đề, sau khi phát xong, việc công xử theo phép công: "Bắt đầu làm bài."

Thành tích thi lý tổng lần này sẽ liên quan đến việc chia lớp khoa tự nhiên của học kỳ sau, Lâm Điệu không dám lơi lỏng, cũng giống như mọi khi, cô chọn bỏ qua môn vật lý, làm hai môn còn lại trước.

Chờ khi làm xong, thời gian vừa mới quá nửa.

Cô xoa xoa cổ tay, tầm mắt lơ đãng liếc nhìn Giang Duyên ngồi một bên, người này không biết từ lúc nào đã đặt mắt kính lên trên mũi, thoạt nhìn giống một người tử tế.

Qua vài lần quan sát, Lâm Điệu nhận thấy thời gian cậu ngừng bút rất ngắn ngủi, cơ hồ là đọc xong đề bài liền bắt đầu động bút, giấy nháp đặt một bên căn bản không động qua.

Công bằng mà nói, nhan sắc của Giang Duyên vẫn có giá trị, nhìn toàn bộ Thập Trung, có thể coi là cấp bậc giáo thảo.

Nhưng thông qua vài lần tiếp xúc này, Lâm Điệu cảm thấy nhan sắc có giá trị thôi cũng chưa đủ, còn phải có đầu óc.

Thời gian làm bài trôi qua rất mau, Lâm Điệu không phân tâm nữa, nhưng cô mới nhấc bút lên không bao lâu, Giang Duyên bên cạnh đã buông bút xuống.

Thuận tiện tháo mắt kính, cả người hoàn toàn thoát ly khỏi trạng thái học thần vừa rồi, thoạt nhìn lười biếng, giống như học tra chưa tỉnh ngủ.

Giang Duyên chống hai tay ra sau đầu, ánh mắt có chút chùng xuống, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thầy giám thị đi tới chỗ cậu, tầm mắt quét qua tờ đáp án của cậu vài lần, nuốt lời muốn nói trở về, chỉ gõ nhẹ xuống mặt bàn cậu.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Lâm Điệu mắc kẹt ở câu hỏi hỏi vật lý lớn cuối cùng, tính hết một mặt giấy nháp, chỉ tính ra một đáp án cho một câu hỏi nhỏ trong đó.

Cô chống đầu xem lại đề, vẫn không nghĩ ra được gì, trong lúc lơ đãng hướng mắt nhìn qua bên phải, vừa lúc đối diện với ánh mắt nhìn qua của Giang Duyên.

Còn chưa kịp tự hỏi, Giang Duyên đột nhiên giơ tay kéo tờ đáp án của mình qua bên kia, còn cố ý để đề thi đè ở trên, vì sợ Lâm Điệu nhìn thấy đáp án của mình.

"......"

Tôi con mẹ nó cũng muốn có thể nhìn tới.

-

Kết thúc kỳ thi, có người vui mừng có người lo lắng.

Lâm Điệu rất tức giận với hành vi của Giang Duyên trong kỳ thi, chuẩn bị thi xong tiếng Anh sẽ giải quyết hết với cậu.

Không nghĩ tới chính là, Giang Duyên trực tiếp bỏ qua kỳ thi tiếng Anh buổi chiều, căn bản không tới phòng thi, ngay cả ba tuỳ tùng nhỏ của cậu cũng không tới.

Lâm Điệu rất tức giận.

Đến kỳ nghỉ hè khi nói chuyện phiếm cùng Mạnh Hân, nhắc tới chuyện này, vẫn cứ canh cánh trong lòng: "Bây giờ chỉ cần nghĩ đến cậu ta, cả người tớ như muốn nổ tung."

Ở đầu bên kia, Mạnh Hân lại lướt Tieba của ở trường học, lướt tới những câu chuyện bát quái của Giang Duyên.

- Thật là đáng sợ! Lão đại Giang Duyên thế nhưng lại làm ra việc bất nhã như thế đối với một nữ sinh ở ngay trước mặt mọi người!

- Khóc! Lão đại cư nhiên thích con gái! Không phải đã nói sẽ gay đến thiên hoang địa lão(*) sao......

(*) thời gian dài đăng đẳng; lâu như trời đất

......

Những bài viết như thế này vẫn luôn được đăng trên Tieba Thập Trung kể từ ngày thi xong lý tổng đến bây giờ, chẳng qua Lâm Điệu không quá thích dạo Tieba linh tinh, trên cơ bản đều là Mạnh Hân chụp cho cô coi mấy cái bình luận.

"Cậu xem cái này." Khi nói chuyện, Mạnh Hân lại cho cô coi một cái: "Ha ha ha ha ha thế nhưng lại có người nói cậu bỏ thi giữa kỳ, là vì đi chỉnh răng cùng Giang Duyên."

"......"

"Mạch não của học sinh bây giờ sợ là chạy đến hàng tỉ năm sau rồi." Mạnh Hân vẫn luôn cười: "Nhưng mà lúc trước cậu cũng thật là lợi hại, đạp xe còn có thể ngã xuống mương, ngã xuống mương còn chưa đủ, cậu còn ngã đến mức chấn động não, tớ không phục cậu không được."

"......"

Lâm Điệu cũng rất bất lực, cô từ nhỏ đã giữ cân bằng kém, học đạp xe hơn nửa năm, thậm chí còn không đạp nổi 1 mét.

Khi học sơ trung, con gái nhỏ người ta đạp xe cùng bạn trai nhỏ đi trên con đường râm mát năm tháng tươi đẹp, cô chỉ có thể ngồi sau xe máy của ba Lâm cảm thụ gió lạnh thổi vào mặt.

Thật mẹ nó thanh xuân đau đớn.

Mạnh Hân ở bên kia không nhịn được cười.

Trong một khoảnh khắc Lâm Điệu thật sự muốn bò qua đường truyền internet đánh cô ấy một trận, chờ Mạnh Hân dừng lại, cô khẽ cắn môi: "Tớ đã quyết định."

"Quyết định cái gì?"

"Ta phải học được cách lái xe đạp trong kỳ nghỉ hè này!"

"Thôi đi, còn sống không phải tốt hơn sao?"

"......"

Lâm Điệu trực tiếp cúp video call.

Mạnh Hân kiên trì không ngừng gửi tin nhắn cho cô: "Vậy cậu nhớ mua thêm nhiều bảo hiểm, không thì hãy mua bảo hiểm xe cho xe của cậu đi, nó không chịu nổi từng cú ngã của cậu đâu!!!"

"Nó yếu ớt lắm!"

"Vậy nên, sao cậu không suy xét học lái xe bốn bánh?"

"Như vậy ít nhất lúc bị đâm, cậu còn có cái túi khí an toàn chắn một chút."

Lâm Điệu trực tiếp chặn cô.

-

Lâm Điệu là người nói được thì làm được, sáng sớm ngày hôm sau liền cầm chìa khóa đi xuống hầm xe phía dưới đẩy chiếc xe hai bánh của mình ra.

Nghiêng ngả lảo đảo một buổi sáng, chỉ biết quay quanh tại chỗ.

Buổi tối khi ba Lâm trở về, Lâm Điệu đề ra chuyện này với ba Lâm: "Ba, cuối tuần ba không bận vậy ba có thể dạy con lái xe đạp không?"

"Hả?" Ba Lâm mở tờ báo trong tay ra: "Đạp xe cái gì, ngồi xe buýt là tốt rồi, an toàn lại thoải mái, đông ấm hạ mát."

"......"

Lâm Điệu từ bỏ tìm kiếm sự trợ giúp, buổi sáng ngày hôm sau vẫn một mình mò mẫm ở quảng trường dưới lầu.

Mò mẫm hơn nửa tháng, các bạn nhỏ cùng trường với cô đều đã học được cách lái xe ô tô, cô thì chỉ biết dẫm hai chân mà đi lên phía trước.

Lâm Điệu vẫn không từ bỏ, cuối cùng mấy ngày trước lúc kết thúc kỳ nghỉ hè cũng học cách đạp xe xong, tuy rằng chỉ có thể đạp được hơn 1 mét một chút, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là có trưởng thành.

Tới buổi tối, cô gọi Mạnh Hân ra ngoài, cho cô ấy xem thành quả học tập của mình ở quảng trường.

Mạnh Hân: "......"

Cô thật sự không muốn thừa nhận người bạn nhỏ này là học sinh ưu tú trường các cô.

"Hành trình ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân, tớ cảm thấy tớ có thể đạp xe đi học." Lâm Điệu ngồi trên xe đạp, hai chân dẫm bàn đạp, đạp từ từ hai lần.

Bánh xe chậm rãi lăn về phía trước, Mạnh Hân đứng một bên đi theo cô.

Đi ngang qua bãi cỏ, một chú chó đột nhiên từ bên cạnh vụt ra, Lâm Điệu tránh không kịp, giẫm dưới chân một cái, xe đạp bay ra ngoài, cả người cô mất cân bằng từ trên xe té xuống.

"Lâm Điệu!" Mạnh Hân chạy nhanh tới, nâng cô từ trên mặt đất dậy: "Không sao chứ?"

"Cánh tay -- đau." Lâm Điệu khóc không ra nước mắt.

Cô kiên trì học lái xe đạp hơn một tháng, tuy không học được, nhưng cô vinh quang làm gãy cánh tay phải.

Thật đáng mừng:)

-

Lâm Điệu ở bệnh viện một tuần, ngày xuất viện chính là ngày khai giảng, vì cùng ngày hôm đó phải đi nhận lớp được phân đến, sau khi cô xuất viện, ba Lâm trực tiếp lái xe đưa cô đến trường học.

Học kỳ mới bắt đầu, khuôn viên trường náo nhiệt sôi động.

Lâm Điệu tìm được lớp của mình trên bảng tin ở quảng trường, lớp 18 năm 2, lớp mới, phòng học cũng đổi sang khu dạy học mới.

Khi đi ngang qua sân thể dục, có học sinh mới năm nhất đang huấn luyện quân sự, cô cảm giác cả người đều sống lại.

Lâm Điệu tới có chút trễ, đợi khi tìm được phòng học chủ nhiệm lớp mới đã ở trong phòng học sắp xếp công việc, cô đứng ở cửa gõ gõ: "Báo cáo."

Người trong phòng học đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa trước, có nữ sinh nhận ra Lâm Điệu, vẻ mặt bát quái.

Chủ nhiệm lớp mới nhìn thấy cánh tay cô bó thạch cao, vẻ mặt lo lắng, "Mau vào đi, cánh tay em sao lại thế này?"

Lâm Điệu không có mặt mũi nói mình học lái xe đạp nên ngã, tùy tiện đưa ra một lý do: "Không cẩn thận té ngã."

Chủ nhiệm lớp mới cũng không hỏi nhiều: "Vậy em nhanh tìm --"

Lời còn chưa nói xong, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng: "Báo cáo."

Mọi người trong phòng học lại ngẩng đầu nhìn qua cửa trước, vừa thấy, toàn bộ phòng học đều cười.

Lâm Điệu không rõ nguyên do, quay đầu lại.

Giang Duyên mặc chiếc áo hình chữ T màu trắng, một cái quần đùi màu đen, để lộ bắp chân, đường cong cơ bắp vừa phải, cậu cõng ánh sáng, đứng ở cửa, tay phải xách cặp sách.

Tay trái bó thạch cao giống cô.

"......"

Thời điểm Lâm Điệu nhìn thấy Giang Duyên, cảm thấy mình vừa mới sống lại.

Lại chết lần nữa.