Tôi Thừa Kế Di Sản Của Người Chồng Đã Mất

Chương 25: "Chồng tôi không ngoại tình!"



"Em có thực sự yêu anh như lời em đã nói không?"

Ngay lập tức nụ cười trên mặt Úc Đóa cứng đờ, những lời này của Phó Tư Niên khiến tim cô đập như trống đánh, nhưng kỳ lạ là vào những lúc như này thường sẽ rất hoang mang, nhưng anh lại tỏ ra điềm tĩnh một cách lạ thường.

Cô thậm chí cảm thấy, từ lúc gả cho Phó Tư Niên cho đến bây giờ không có một khắc nào là ung dung bình tĩnh.

Phó Tư Niên rõ ràng đang nhìn cô chằm chằm, nhìn kỹ cô với ánh mắt hoài nghi, nhưng cô lại không hề sợ hãi chút nào, chống lại đôi mắt tĩnh lặng của Phó Tư Niên bằng ánh mắt trong trẻo.

"Chỉ cần em nói đúng, anh sẽ tin em."

Lời nói này cực kỳ êm tai, cũng cực kỳ khiến người ta an tâm.

Phó Tư Niên giữ chặt lòng bàn tay cô, một tư thế cực kỳ mập mờ, nhưng nhiệt độ da thịt sau khi tắm qua nước lạnh của anh lại thấp đi, nhiệt độ lạnh như băng từ lòng bàn tay truyền đến, Úc Đóa bất ngờ không kịp đề phòng rùng mình một cái.

Cơn ớn lạnh ùa từ lòng bàn tay lên đến não, trong đầu rối thành một dòng suy nghĩ, đột nhiên như mây lộ rõ mặt trời, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Vừa rồi cô thiếu chút nữa... Thiếu chút nữa đã bị ma xui quỷ khiến nói chữ đó ra.

Trong đáy lòng, Úc Đóa tự cười nhạo.

Chỉ nói về tiền bạc, không nói về tình yêu, đó là những gì cô ấy nói với chính mình ngay từ đầu và luôn ghi nhớ trong tâm trí.

Phó Tư Niên người này ẩn giấu nội tâm quá sâu, so với bề ngoài thì phức tạp hơn nhiều.

Chưa kể đến nhân vật phản diện như anh, bây giờ anh giở những thủ đoạn này, một khi bị vạch trần, kết cục nhất định rất thê lương.

Nói chuyện tình cảm với một người đàn ông trên lưỡi dao, thì quá nguy hiểm rồi.

Cô cười ngọt ngào, "Có chuyện gì với anh vậy? Tất nhiên là anh yêu em rồi."

Đôi mắt trong suốt ấy cho dù đã bị anh che khuất ánh đèn, vẫn sáng ngời linh động như cũ, đáy mắt lấp lánh tựa như sao phản chiếu đầy trời, khóe mắt hơi sáng một chút độ cong sung sướng, tựa như toàn bộ chân tình đều viết ở trong mắt, ánh mắt quá nhỏ, sự thật lòng lại quá nhiều, không chứa được nên tràn ra.

Nhìn vào đôi mắt của Úc Đóa, bàn tay của Phó Tư Niên đang nắm lấy lòng bàn tay của Úc Đóa cũng từ từ buông ra, lòng bàn tay lạnh lẽo đã nóng bỏng trở lại, lúc buông ra Úc Đóa giật mình, theo bản năng giơ tay muốn giữ chặt tay anh, nhưng chỉ nắm trúng không khí.

Phó Tư Niên nặng nề thở dài, vuốt ve đôi mắt của Úc Đóa, nằm bên cạnh cô.

"Ngủ đi."

Úc Đóa cảm thấy một loại ảo giác sợ hãi như thể cô sắp rơi xuống vực sâu, không bắt được cọng cỏ ở vách núi bên kia.

Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy buồn cười.

Phép ẩn dụ này thật vô lý, làm sao cô có thể nghĩ được như vậy?

Úc Đóa xoay người lại, nhìn dưới ánh đèn mờ ảo của Phó Tư Niên, dễ dàng nhìn thấy sống mũi cao thẳng, bàn tay dưới chăn lặng lẽ chạm lòng bàn tay của anh.

Không có động tĩnh gì.

Úc Đóa mạng dạn nắm lấy lòng bàn tay Phó Tư Niên, mười ngón tay đan chéo sát vào nhau.

Phó Tư Niên nhắm chặt hai mắt lại, bàn tay dưới chăn cuộn chặt, siết chặt tay Úc Đóa.

Thôi kệ đi.

Cứ như vậy đi, như vậy cũng rất tốt.

Cùng lúc đó, tòa nhà Tần thị đèn đuốc sáng trưng, cửa văn phòng tổng giám đốc bị đẩy ra, một trợ lý ăn mặc đẹp đẽ từ bên ngoài đi vào, "Tần tổng, luật sư Triệu tới."

"Để anh ta vào."

"Vâng."

Không bao lâu sau, một người đàn ông mặc âu phục đi vào, lịch sự nói với người đàn ông phía sau bàn làm việc: "Tần tổng."

Tần Thiệu xoay người, ngồi trên chiếc ghế chủ tịch rộng rãi, "Mọi chuyện như thế nào rồi?"

Triệu luật sư ngồi xuống trước bàn làm việc của Tần Thiệu, đưa một phần tài liệu đến trước mặt anh ta.

"Hôm nay tôi đến cục cảnh sát thăm cô Kiều, cô Kiều có chút lời, hy vọng tôi chuyển lời cho ngài."

"Lời gì vậy?"

"Kiều tiểu thư nói, Phó tiên sinh đã trở lại."

Chậm rãi tháo túi tài liệu, việc này so với việc Kiều Án đột nhiên mất tích, lại phát hiện cô bị cảnh sát mang đi điều tra hay chuyện làm giả di sản còn nằm ngoài dự tính của Tần Thiệu.

Anh ta cau mày lại, âm thanh không tự chủ được mà cao lên, ngữ khí mang theo lửa giận cùng khiếp sợ cố ý áp chế, "Anh nói cái gì?"

Triệu luật sư trầm giọng nói: "Phó Tư Niên đã trở lại."

"Anh ta chưa chết sao?" Tần Thiệu sửng sốt, nắm chặt tay, hơi nghiêng người lên trên, nhưng anh ta cố gắng nén lại.

Sao lại có thể?!

Lúc trước du thuyền nổ tung thành từng mảnh, nghe nói nhân viên cứu hộ ở trên mặt biển tìm kiếm vài km không ngừng nghỉ trong suốt ba ngày cũng không thể tìm được Phó Tư Niên, trong tình trạng đó Phó Tư Niên làm sao có khả năng sống sót?

"Tần tổng, chuyện Kiều tiểu thư giả mạo di sản, Phó Tư Niên đã đưa chứng cứ ra, trong phòng làm việc của mình lắp một camera bí mật, camera này Kiều tiểu thư không biết, đến nỗi hình ảnh Kiều tiểu thư đem di chúc giả bỏ vào két sắt phòng làm việc của Phó Tư Niên bị chụp lại, hiện tại đã trở thành bằng chứng thép, Kiều tiểu thư rất khó thoát tội."

Tần Thiệu thở dài một hơi, nghĩ lại cũng cảm thấy mình kinh ngạc quá mức.

Dựa vào kinh nghiệm giao tiếp của mấy năm nay giữa anh ta và Phó Tư Niên, xem ra Phó Tư Niên không phải là nhân vật đơn giản, nếu như một vụ nổ có thể làm cho anh dễ dàng chết đi, mấy năm nay anh ta cũng không cần hao hết tâm tư đối phó Phó Tư Niên.

"Hơn nữa cô Kiều còn nói. "Luật sư Triệu bất an nhìn Tần Thiệu, "Kiều tiểu thư hy vọng anh có thể giúp cô ấy thoát tội, nếu không..."

Luật sư Triệu không dám nói.

Tần Thiệu thản nhiên nhìn lướt qua anh một cái, "Nếu không sẽ kéo tôi xuống chung sao?"

Luật sư Triệu cười cười, không dám nói chuyện.

Tần Thiệu hừ lạnh một tiếng, dựa lưng về phía sau, giữa lông mày và mắt có sự kiêu ngạo độc đoán.

Không giống như Phó Tư Niên từ từ vương lên, Tần Thiệu đã mang chìa khóa vàng từ khi sinh ra, lớn lên tốt nghiệp thuận lợi tiến vào công ty, tiếp quản công ty, trước khi Phó Tư Niên xuất hiện, cuộc sống của anh ta thuận buồm xuôi gió, cho tới bây giờ cũng chưa từng có bất kỳ thất bại cùng gập ghềnh nào.

Trong mắt anh ta, Kiều Án chỉ là một công cụ chỉ để lợi dụng mà thôi, bây giờ công cụ vô dụng, đáng để anh ta dốc sức cứu về sao?

Huống chi anh ta và Phó Tư Niên là đối thủ nhiều năm, cho dù không xảy ra sự việc này, Phó Tư Niên trở về còn có thể cùng anh ta bắt tay đùa vui được sao?

Dám đe dọa anh ta?

Cũng không nhìn xem trên tay mình có lợi thế hay không.

"Nếu cô ấy đã nói như vậy, từ nay về sau, anh không cần quan tâm chuyện này nữa. Triệu luật sư, vất vả cho anh rồi."

Luật sư Triệu ở trong giới luật sư cũng coi như là nhân vật hàng đầu, mấy năm nay từng trải qua bao vụ kiện đã gặp qua vô số quỷ quái, loại người như Tần Thiệu, thật đúng là không hiếm thấy, không có quá mức kinh ngạc, cũng có thể đã đem nỗi khiếp sợ trên mặt đè xuống và che giấu rất tốt, cười nói: "Vâng, tôi hiểu rồi."

Đợi đến khi luật sư Triệu đi, Tần Thiệu lúc này mới đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ một bầu bóng đêm nồng đậm không tan ra, đáy mắt kiêng nghị thần sắc càng thêm nồng đậm.

Sáng sớm hôm sau, Úc Đóa tỉnh ngủ liền phát hiện Phó Tư Niên không ở bên cạnh, trong phòng rất tối, mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại di động nhìn, mười giờ.

Trong nháy mắt nhìn thấy đồng hồ, Úc Đóa bừng tỉnh, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Trong khoảng thời gian này thật là kỳ lạ, càng ngày càng ngủ nhiều hơn, còn luôn là bộ dáng ngủ dậy không tỉnh táo, rất mệt mỏi.

Nhưng rõ ràng cô không làm gì cả.

Có lẽ Phó Tư Niên trở về khiến tinh thần rất căng thẳng, đây chắc là nguyên nhân khiến cô mệt mỏi.

Xuống lầu, toàn bộ biệt thự trống rỗng, ngoại trừ mấy người giúp việc cắt tỉa cành hoa trong hoa viên, không thấy những người khác đâu.

"Phu nhân tỉnh rồi sao? Ngài muốn ăn gì, tôi sẽ làm."

Úc Đóa vừa ngồi xuống liền hỏi: "Tư Niên đâu?"

Dì Liên cười nói: "Lúc trời còn chưa sáng tiên sinh đã mang theo A Tề ra cửa rồi."

Úc Đóa gật đầu.

Trời chưa sáng đã ra ngoài, xem ra là có điều muốn che giấu người khác.

Dì Liên bưng cho cô một ly sữa và một ít bánh mì, chiên một quả trứng gà, Úc Đóa vừa thấy quả trứng kia thì liền cau mày, "Dì Liên, gần đây dì cũng đừng nên chiên trứng gà cho con nữa."

"Trước đây phu nhân không phải thích ăn sao? Sao..."

"Con không muốn ăn."

Ngay cả dì Liên cũng nhíu mày lại, đem ánh mắt của người mẹ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Úc Đóa, thở dài bưng trứng gà xuống.

"Đúng rồi phu nhân, tính ra thì kỳ kinh nguyệt hẳn là đã đến, hôm nay dì nấu cho con chút thuốc kia, tháng trước cơ thể khi đến kỳ thế nào? Có thấy khá hơn chưa?"

"Tháng trước..." Bàn tay Úc Đóa xé bánh mì chậm lại, tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, nuốt bánh mì xuống thì bị nghẹn, ôm ngực nói không nên lời.

"Phu nhân, có chuyện gì vậy? Uống chút sữa đi! " Dì Liên đem sữa ấm đưa cho cô, Úc Đóa ngửa đầu uống hơn phân nửa ly, lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút.

Úc Đóa không phải là người không quen uống sữa, nhưng kỳ lạ là hôm nay dì Liên bưng ly sữa cho cô, cô không hiểu sao ngửi được một mùi tanh, tanh đến chói mũi, gợi lên vị bánh mì với sữa vừa mới ăn trong dạ dày cô.

Cô liền bịt miệng lại, vội vàng đứng dậy, chạy về phía phòng tắm.

Băng ghế kêu kẽo kẹt một tiếng, ở trên mặt đất đá cẩm thạch tạo ra một tiếng chói tai.

Sau đó dì Liên nghe thấy hướng phòng vệ sinh phát ra tiếng nôn ọe của Úc Đóa.

"Phu nhân, cô làm sao vậy?"

Khóe mắt Úc Đóa rơi những giọt nước mắt khó chịu, phun hết bánh mì với sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, yếu đuối chống trên bồn rửa tay, sau khi rửa sạch sẽ thì hướng về phía dì Liên cười, "Dì Liên, con không sao."

Dì Liên lúc ấy liền nóng nảy "Không sao gì chứ? Sao lại không có gì được? Toàn nôn mửa như thế này, dì sẽ gọi bác sĩ đến tận nhà mà khám cho con."

"Đừng!" Úc Đóa vội vàng ngăn dì Liên lại, "Dì Liên, con thật sự không có việc gì, chỉ là... hôm nay sữa đặc biệt tanh, con uống không quen."

"Sữa tanh sao? Nhưng trước giờ con đều uống sữa này mà."

"Hôm qua con có thể là bị cảm lạnh chút, cho nên hơi mẫn cảm mùi." Úc Đóa vì trấn an dì Liên, thề rằng: "Thật sự không có việc gì, dì không cần lo lắng cho con."

Ánh mắt hoài nghi của dì Liên lưu luyến trên người cô, "Thật sao?"

"Đương nhiên," Úc Đóa mỉm cười nói: "Dì đi làm việc đi, có việc gì thì con gọi dì sau."

May mà dì Liên tin tưởng ở cô, không chút nghi ngờ liền vội vàng đi.

Úc Đóa lên lầu, tự nhốt mình trong phòng, lên mạng tra cứu triệu chứng ban đầu của thai kỳ.

Những triệu chứng nào sẽ xảy ra khi mới mang thai _Kinh nghiệm của Baidu.

Úc Đóa bấm vào trang này.

1. Ngừng kinh nguyệt

Tháng trước kỳ kinh nguyệt không tới, Úc Đóa sao lại để ở trong lòng, dù sao thời kỳ sinh lý trì hoãn là chuyện thường xuyên, nhưng bởi vì lúc đó xảy ra chuyện di chúc thật giả, cô không để tâm đến chuyện này cho lắm.

Bây giờ nghĩ lại, kỳ sinh lý cũng đã một tháng không tới rồi sao?

2. Mệt mỏi

...Úc Đóa cảm thấy như mình đã trúng một mũi tên.

Khi thức dậy vào buổi sáng, cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Cô tiếp tục nhìn xuống.

3. Tần suất đi vệ sinh tăng lên

4. Nôn mửa

5. Nôn mửa vào buổi sáng

6. Dễ xúc động và cáu kỉnh

7. Nhiệt độ cơ thể cao hơn

Đọc xong những dòng này, Úc Đóa càng nhìn càng cảm thấy tình trạng cơ thể hiện tại của mình đặc biệt giống với hai từ "mang thai".

...Không thể nào!

Điều này quá vô lý!

Sao có điều ngớ ngẩn như vậy được?

Sao cô có thể mang thai chứ?

Úc Đóa ném điện thoại di động xuống, cô cảm thấy nhất định là Baidu đang lừa cô, phải nghe dì Liên đi khám bác sĩ, chỉ xem Baidu thôi thì càng đọc càng thấy mình thật sự mang thai.

Cô sờ thịt trên bụng mình, nhéo nhéo cái eo, nếu như mang thai thì chắc phải tầm ba tháng rồi, người phụ nữ nào mang thai ba tháng mà bụng lại bằng phẳng như cô?

"Phu nhân." một tiếng gõ cửa vang lên, đang 'làm kẻ chột dạ' vội vàng dựng thẳng tai, nghe dì Liên nói: "Tiên sinh đã trở lại."

Trong tâm Úc Đóa liền hoảng loạn.

Sao Phó Tư Niên lại trở về lúc này.

Cô soi gương và miệt mài chải mái tóc rối bời của mình và đi xuống cầu thang.

Phó Tư Niên đang đi lên lầu, A Tề đi theo phía sau anh.

"Ông xã..."

"Tối nay có buổi yến hội, em đi chuẩn bị chút đi." Lúc đi ngang bên cạnh Úc Đóa, Phó Tư Niên thản nhiên nói một câu như vậy.

Úc Đóa gật đầu.

Trước kia Phó Tư Niên tham gia các loại yến hội, đều là Úc Đóa thay anh chuẩn bị các phụ kiện tây âu, yến hội chính quy đối với trang phục yêu cầu rất cao, trong chuyện ăn mặc cơ bản như vậy, không thể xảy ra một chút vấn đề nào.

Nếu Phó Tư Niên quyết định tham gia yến hội, như vậy yến hội lần này khẳng định rất quan trọng.

Úc Đóa trở về phòng, chuẩn bị quần áo và phụ kiện cho Phó Tư Niên.

Một bên phòng thay đồ treo đầy âu phục và áo sơ mi của Phó Tư Niên, trong ngăn kéo cũng chất đầy đồng hồ đeo tay, Úc Đóa chọn một bộ âu phục màu xanh đậm, thể hiện sự trưởng thành vững vàng, lại chọn cho anh một cái cà vạt sọc xanh đậm, áo sơ mi trắng, sự phối hợp kinh điển không dễ xảy ra sơ xuất.

Sau khi chọn đồng hồ đeo tay, Úc Đóa hài lòng gật đầu.

Chỉ là không biết yến hội đêm nay của Phó Tư Niên, ai sẽ là kẻ xui xẻo bị chọn làm bạn gái của anh, tham dự cùng anh.

Dù sao lúc trước cô cũng nghe nói, làm bạn gái của Phó Tư Niên bắt buộc phải uống rượu.

Dù sao văn hóa bàn rượu đi đã ăn sâu vào lòng người, trên bàn làm việc không nói được chuyện gì thì trên bàn rượu có thể nói tất cả.

Phó Tư Niên bước vào.

"Chọn xong chưa?"

Úc Đóa gật đầu, đưa áo sơ mi âu phục cùng với phụ kiện mình chọn cho Phó Tư Niên xem.

Phó Tư Niên chỉ nhìn thoáng qua liền chuyển ánh mắt đến trên người Úc Đóa, "Của em đâu?"

Úc Đóa nháy mắt, "Cái gì của em?"

"Tối nay em sẽ cùng anh tham gia yến hội, em không chọn lễ phục sao?"

"Em?" Cô là kẻ xui xẻo được chọn phải đi dự tiệc cùng anh sao?

Phó Tư Niên ung dung nhìn cô, "Em là vợ anh, không phải em thì còn ai nữa?"

Úc Đóa âm thầm liếc anh một cái.

Trước kia không phải Kiều Án làm bạn gái sao?

Bây giờ Kiều Án đi rồi, ngay lập tức nghĩ đến cô?

Mặc dù lòng không cam tâm tình nguyện, nhưng bề ngoài Úc Đóa vẫn cười một cách cam lòng, thậm chí vừa mừng vừa lo nói: "Được, em lập tức đi chọn!"

"Không cần chọn, cái kia rất thích hợp với em." Phó Tư Niên chỉ vào chiếc váy màu xanh lá cây mà Úc Đóa mặc trong bữa tiệc sinh nhật của Úc Quốc Huy.

Nó rất phù hợp với cô.

Nhưng một bộ lễ phục không thể mặc hai lần trong cùng một dịp được.

"Cái này hỏng rồi, em đổi một bộ khác nhé."

Phó Tư Niên nhìn cô nhiều hơn, không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói: "Buổi chiều có chút việc, anh phải ra ngoài một chuyến, buổi tối anh bảo A Tề đưa em đến khách sạn, anh sẽ mau chóng quay lại với em."

Buổi tối, A Tề đến đúng giờ để đón Úc Đóa.

Đây cũng là lần đầu tiên A Tề nhìn thấy Úc Đóa mặc lễ phục gợi cảm, màu xanh lá cây sáng bóng dưới ánh đèn rạng rỡ, rất dễ dàng bắt gặp những cặp mắt đang liếc nhìn cô.

Úc Đóa từ bậc thang biệt thự đi xuống.

Váy này có chút dài, cho dù Úc Đóa mang giày cao gót cũng phải xách váy đi cẩn thận, nhưng giày cao gót cũng không quá cao, cũng chỉ có 3cm, có lẽ là cô biết hôm nay phải đứng hồi lâu, cũng có lẽ là do buổi sáng baidu đã làm cho cô do dự.

"Đi thôi."

A Tề yên lặng dời tầm mắt xuống, lặng lẽ kéo cửa xe ra.

"A Tề, Tư Niên đi đâu rồi?"

"Anh cả còn có chút việc, đợi lát nữa sẽ đến, em đưa đại tẩu đi khách sạn trước, rồi lập tức đi đón đại ca."

Từ sau khi Phó Tư Niên chết, ai cũng không tin, chỉ tin A Tề, chuyện gì cũng là A Tề đi làm.

"Ừm, vậy cậu chạy cẩn thận một chút."

A Tề nhìn vào gương chiếu hậu rồi gật đầu.

Trên đường không có gì để nói, một lúc sau đã đến khách sạn.

A Tề thay Úc Đóa mở cửa xe, "Đại tẩu, đến rồi, chị đi trước đi, đại ca sắp đến rồi."

Úc Đóa xách váy xuống xe, đi theo nhân viên giữ cửa của khách sạn đến phòng tiệc khách sạn.

Trong phòng yến hội bây giờ dòng người bắt đầu khởi động, âm nhạc du dương tràn ngập cả phòng yến tiệc, xung quanh đều là những người mặc âu phục quần áo chỉnh tề, bên cạnh khoác thêm một cô bạn nữ gợi cảm tinh xảo, tụ năm tụ bảy bưng ly rượu tựu tập cùng một chỗ, tiếng cười không ngừng.

Úc Đóa không thích trường hợp này lắm, sau khi đưa mắt nhìn toàn trường, người phục vụ bưng những ly nước trái cây từ trong phòng rượu đi ra, cô chọn lấy một ly, lập tức tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Đóa Đóa, con tới đây sao không nói với mẹ một tiếng?"

Một âm thanh quen thuộc phát ra ở phía trước bên phải Úc Đóa, Úc Đóa ngẩng đầu nhìn, là Úc Quốc Huy cùng Úc phu nhân.

Cũng đúng, các bữa tiệc như thế này, những người có thân phận cũng không muốn bỏ lỡ.

Úc Đóa đứng dậy, "Ba, mẹ."

"Trước khi đến mẹ vốn muốn hỏi con một chút, có muốn ra ngoài đi dạo hay không, quen biết thêm mấy người bạn bè, nhưng mẹ nghĩ con nhất định sẽ không chịu đi, cho nên mẹ cũng không hỏi con, không nghĩ tới con sẽ một mình tới đây, đã nghĩ kĩ rồi à? Nên nghĩ thông suốt từ trước rồi."

Úc Đóa mím môi lắc đầu cười.

Úc Quốc Huy ở một bên nói: "Đóa Đóa có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, bà đó, nói ít hai ba câu đi."

Úc phu nhân trừng mắt nhìn Úc Quốc Huy một cái, nhưng ở bên ngoài cũng nên giữ lại chút thể diện cho ông, không nói gì cả, bà buông cách tay đang khoác lấy tay Úc Quốc Huy, đứng ở bên cạnh Úc Đóa, "Đi thôi, mẹ dẫn con đi quen biết một ít bạn bè."

Trong giao tiếp, Úc phu nhân xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất, Úc Đóa cũng không kịp từ chối, Úc phu nhân liền giới thiệu cho cô một vị phó tổng giám đốc công ty tuấn tú.

Vị phó tổng này rất biết tiết chế và học thức, nói ra toàn văn chương, khiến cho không ít phụ nữ ở đây động lòng.

Úc Đóa đứng bên cạnh Úc phu nhân lẳng lặng nghe anh ta nói bậy, giấu đi nụ cười, sự chú ý lại hướng ở phía cửa khách sạn.

Tính toán thời gian, Phó Tư Niên hẳn là sắp tới rồi.

"Úc tiểu thư, lại gặp mặt rồi." Một người đàn ông mang theo nụ cười bưng ly rượu đến gần, chào hỏi Úc Đóa.

Úc Đóa nhìn người đàn ông trước mặt, ngây người.

Đây là ai vậy?

Khóe miệng Úc phu nhân vẫn duy trì mỉm cười, hạ thấp giọng nhắc nhở Úc Đóa, "Đây là Tô Dương, lúc trước đã gặp qua trong tiệc sinh nhật của ba con."

Úc Đóa đối với người trước mặt này diện mạo không có ấn tượng, nhưng đối với tên của anh ta quả thật có ấn tượng.

"Tô tiên sinh, xin chào."

"Lúc trước nghe nói Úc tiểu thư đi nước ngoài, sau đó thì không có động tĩnh gì, còn lo lắng cho Úc tiểu thư. Nhưng hiện tại xem ra, tinh thần của Úc tiểu thư không tệ, hẳn là nghĩ thông suốt rồi."

Khi không biết nên nói gì, tốt nhất nên giữ nụ cười trên mặt.

Úc Đóa vẫn mỉm cười thanh lịch và lịch sự.

"Hôm nay trước khi ra khỏi cửa còn đang suy nghĩ có thể gặp Úc tiểu thư ở chỗ này hay không, không nghĩ tới thật đúng là để cho tôi gặp được. Úc tiểu thư xin chào, không biết cô có ấn tượng gì với tôi hay không." Một người đàn ông khiến Úc Đóa có chút để mắt nhìn đang đi tới, trong tay bưng chén rượu nhẹ nhàng chạm vào ly rượu trên tay Úc Đóa, lập tức uống một hơi cạn sạch.

"Đây là Triệu Sâm."

Ánh mắt Úc Đóa phức tạp nhìn Úc phu nhân.

Trí nhớ tốt đến vậy sao?

"Xin chào Triệu tiên sinh."

"Úc tiểu thư hôm nay cùng người khác đến sao? Hay là đến một mình?" Triệu Sâm dường như tùy ý hỏi một câu.

Úc Đóa cùng mấy người này duy trì một khoảng cách nhất định, tươi cười nói: "Không phải đến một mình."

Tức là có bạn trai.

Trên mặt Triệu Sâm và Tô Dương đều toát ra biểu cảm tiếc nuối, "Thật đáng tiếc, vốn tưởng rằng đêm nay có thể may mắn được khiêu vũ với Úc tiểu thư."

Úc Đóa lại yên lặng lui bước.

Cô hối hận ngay lập tức, đặc biệt hối hận lúc trước không nên thêm mấy người này vào wechat, nếu không cũng đã thoát thân được trong trường hợp này.

"Không biết Úc tiểu thư đi cùng ai."

Úc Đóa suy nghĩ một chút, nếu như bây giờ cô nói là cùng Phó Tư Niên tới đây, chỉ sợ mấy người này sẽ thương hại cô đến điên rồi.

"A Tề đưa tôi tới đây." Là A Tề đưa cô tới, quả thật không sai.

"A Tề... nhắc đến, hồi trước tôi nghe nói chuyện di chúc của Phó tiên sinh, " Triệu Sâm thở dài, "Tôi rất tiếc, vẫn luôn sùng bái Phó tiên sinh, cho rằng Phó tiên sinh là một đàn ông bất khuất, lại không nghĩ tới..."

Tô Dương cũng thổn thức vô cùng, "Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới, Phó tiên sinh lại đem một phần ba di chúc của mình đưa cho một người phụ nữ khác."

Sắc mặt Úc phu nhân cũng khó coi.

Ai có con rể chết rồi bị phát hiện ngoại tình, còn lưu lại di chúc, đem di sản chia cho một người phụ nữ khác, đều vui vẻ không nổi.

Hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng ngại mặt mũi của con gái mình, Úc phu nhân không nói nhiều.

Phó Tư Niên trở về hai ngày, tin tức Kiều Án bị mang đi điều tra còn chưa truyền ra, hiện tại tin tức mọi người ở thành phố S biết được dừng lại ở hai ngày trước lúc Phó gia phân bố di chúc.

"Được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa." Triệu Sâm nhìn sắc mặt Úc Đóa có chút đau lòng nên chấm dứt chuyện này.

"Đúng rồi, đêm nay Tần tổng chắc là sẽ đến, tôi có tin tức, năm nay mười đại thanh niên kiệt xuất, tên của Tần tổng cũng ở trên bảng."

"Sao tôi lại nghe nói, Phó tiên sinh đã qua đời là..."

"Đó là trước kia, " Triệu Sâm đều tiếc nuối nói: "Ai bảo Phó tiên sinh ngoại tình trong hôn nhân, nhân phẩm không đứng đắn đây?"

Nghe những lời bình luận trần trụi này, Úc Đóa nhíu chặt mày: "Chồng tôi chưa ngoại tình trong hôn nhân! Nhân phẩm không đúng càng nực cười, Triệu tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể tự trọng!"

Giọng của Úc Đóa không lớn, thậm chí còn bị âm nhạc trong sân lấn át vài phần.

Nhưng mặc dù thế, vẫn bị không ít người xung quanh nghe được, đều đem ánh mắt đáng thương nhìn về phía Úc Đóa, thì thầm bàn tán.

Khóe miệng Triệu Sâm chậm lại, tiện thể xin lỗi: "Xin lỗi."

Vừa dứt lời, cửa phòng yến hội mở ra, âm nhạc trong phòng theo đó dừng lại.

Úc Đóa nhìn về phía cửa, chỉ thấy Phó Tư Niên không coi ai ra gì đi vào phòng yến hội, người hoặc vật xung quanh anh đều như không thấy, âu phục tối màu khéo léo là hồi sáng cô chọn cho anh, nơ là do cô buộc cho anh, phụ kiện là do cô chọn, dáng người rộng rãi mà gầy gò lộ ra cảm giác lực lưỡng, dáng người cao ngất cường tráng lộ ra bốn chữ "Người lạ chớ tiến vào".

Trong ánh mắt chú ý của mọi người, Phó Tư Niên đi vào hội trường, trong nháy mắt nhìn sang Úc Đóa, đột nhiên nghĩ đến lúc trước, đối với sự xuất hiện của Tần Thiệu, vẻ mặt của Úc Đóa chỉ có thể dùng 2 chữ ghét bỏ để bình luận.

Dưới chân Phó Tư Niên chậm lại, vô giác thu lại một chút.