Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 208



Đường Nhị Đả cau mày không tin: “Đơn giản chỉ soi gương thôi à? Là cậu có thể biến thành tôi?”

Tô Dạng ngẩng đầu lên, anh cười nói: “Chỉ cần đơn giản như vậy, ngoài ra không cần gì khác ——  chỉ cần soi gương là xong.”

Đường Nhị Đả nhìn một đội viên khác: “Tô Dạng, cậu là hỗ trợ, giá trị công kích quá thấp, nếu làm mồi nhử, lỡ đâu cậu không thể chịu được, cậu đưa đạo cụ cho … “

“Không được đội trưởng.” Tô Dạng nhìn thẳng Đường Nhị Đả, trong mắt dường như có thứ gì đó thoáng qua, nhưng nụ cười trên mặt lại rất chân thật, “Chỉ có tôi mới có thể dùng đạo cụ này, chỉ có tôi soi gương thì mới có thể biến thành anh.”

“Tôi là người duy nhất trên thế giới có thể sử dụng công cụ này.”

Đường Nhị Đả và Tô Dạng nhìn nhau, Tô Dạng nhìn Đường Nhị Đả không hề né tránh —— thực ra, lúc này trong lòng bọn họ đều hiểu rằng ai sẽ là miếng mồi kia không quan trọng, giá trị tấn công có cao hay không cũng không quan trọng.

Bọn họ nhất định phải thua.

—— Vấn đề là ai sẽ bị tên hề bắn tỉa bắn trúng mà thôi.

Đường Nhị Đả hy vọng rằng gã sẽ là người bị bắn mà không phải là Tô Dạng.

Tô Dạng đứng dậy, thẳng lưng, chào Đường Nhị Đả theo lễ nghi: “Đội trưởng! Xin hãy để tôi làm đội phó, hỗ trợ anh đến cùng!”

Đường Nhị Đả bị đánh bại dưới cái nhìn thẳng thắn và thành thật của Tô Dạng, gã cảm thấy sự ích kỷ nhỏ nhen của mình dường như đã bị Tô Dạng nhìn thấu.

Giống như việc gã không thể ngăn cản Tô Dạng đơn phương đến với gã và theo gã vào trò chơi, gã không có cách nào ngăn cản người này tiếp tục đi theo gã —— vì vậy Tô Dạng được như ý nguyện trở thành một Đường Nhị Đả khác.

Họ chia quân thành hai nhóm, một thành viên khác trong đội chi viện họ từ xa để quan sát xem tên hề bắn tỉa sẽ chọn mồi nào để bắt đầu —— hai mồi nhử, tên hề chỉ có thể đi rảo vòng ngoài và chọn một con mồi để giết, nếu không thì ngược lại hỏa lực của Đường Nhị Đả sẽ gây áp lực lên Đoàn Xiếc Thú Lang Thang.

Quả nhiên, tên hề đã lựa chọn, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kỳ dị đó đến gần mình, Đường Nhị Đả thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm trong lòng —— gã đã trở thành miếng mồi ngon mà tên hề muốn ăn.

Đánh nhau được một hồi, cuộc tấn công liều ch3t điên cuồng của Đường Nhị Đả đã khiến Mộc Kha ch3t, Mục Tứ Thành bị thương nặng, Bạch Lục cũng bị thương không nhẹ, tên hề bắn tỉa dường như cuối cùng đã mất khống chế.

Sau khi thấy Bạch Lục bị thương, tên hề đã không tuân theo mệnh lệnh của hắn, không còn sử dụng các kỹ năng của mình để ngăn cản nữa mà giơ súng nhắm về phía Đường Nhị Đả.

Một ngọn lửa màu trắng xám hội tụ thành hình một bộ xương ở họng súng —— Đường Nhị Đả nhận ra đây là trạng thái kích hoạt kỹ năng của đối thủ.

Linh hồn vỡ vụn à? Có vẻ như đây là một kết thúc tốt đẹp, Đường Nhị Đả thất thần nghĩ trong đầu khi nhìn vào cái họng súng đen khổng lồ.

Gã thậm chí còn nở một nụ cười thoải mái —— ít nhất trong mười lăm phút tới, Tô Dạng và người kia vẫn bình an vô sự.

Miễn là trò chơi kết thúc sau mười lăm phút, dù thắng hay thua, họ sẽ ổn thôi —— chỉ là ——

Một giây trước khi Đường Nhị Đả trúng đạn, gã đột nhiên nghĩ đến lúc Tô Dạng rũ mắt xuống, thầm nói thích gã, không hiểu sao tim gã lại đập nhanh hơn gấp đôi.

Cũng may là gã không đồng ý, nếu không Tô Dạng sẽ rất buồn nếu gã ch3t.

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Tô Dạng kích hoạt kỹ năng ( Điện Tâm Đồ) của thẻ bài Át Bích trao đổi vị trí với người chơi Đường Nhị Đả】

Đường Nhị Đả có lẽ không bao giờ có thể quên được cảnh tượng tiếp theo.

Người đội phó tốt bụng và chính trực của gã, người thậm chí còn lắp bắp khi nói dối để xin phép cho các thành viên lười biếng trong đội nghỉ phép, thế mà đã nói với gã một lời nói dối hoàn hảo không thể nhận ra.

Đường Nhị Đả ghi nhớ lời nói dối ấy mãi cho đến bây giờ.

Thẻ kỹ năng lá bài Át đó không phải là kỹ năng riêng lẻ, mà là một cặp, Tô Dạng đã sớm quyết định bất kể tên hề chọn con mồi nào, anh cũng sẽ chặn nó cho gã —— đó là lý do tại sao Tô Dạng rất quyết tâm đi cùng gã.

Roi xương trắng như ảo ảnh, uốn éo hình chữ “z” ném ra bám sát phía sau Tô Dạng để ngăn chặn Tô Dạng chạy thoát.

Vừa thấy tên hề sử dụng kỹ năng của mình, Bạch Lục đơn giản không để nó lãng phí, hắn phản ứng cực kỳ nhanh chóng và hợp tác với tay hề bắn tỉa.

Và chỉ sau một giây này, viên đạn bạc đã xuyên qua thái dương của Tô Dạng.

Huyết tương bắn tung tóe trên khuôn mặt của Đường Nhị Đả đang thẫn thờ.

Tô Dạng lập tức thoát ra Đường Nhị Đả, hai mắt vô hồn, trở lại bộ dáng của mình, ngã xuống trên mặt đất.

Anh ch3t quá nhanh nên không kịp nói lời nào với Đường Nhị Đả, trong tay còn nắm chặt lá bài kỹ năng, trái tim chính giữa là dáng vẻ của Đường Nhị Đả.

Thành viên duy nhất của đội cũng bị Lưu Giai Nghi và Mục Tứ Thành vây giết.

Đường Nhị Đả là người duy nhất còn lại trên sân, quỳ gối trước thi thể của Tô Dạng, tất cả các thành viên của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang đang lao đến đây ——  kết quả đã được định đoạt.

Nhưng trong đầu Đường Nhị Đả chỉ có một giọng bình luận phóng đại trước trận đấu:

—— 【Súng Vỡ Linh Hồn! Khẩu súng này và khẩu súng lục ổ quay của thợ săn, ai sẽ mạnh hơn?! Tất nhiên, điều duy nhất chúng ta có thể biết là Súng Vỡ Linh Hồn đau đớn hơn, những người bị trúng đạn Súng Vỡ Linh Hồn đều mang vẻ mặt đau đớn trước khi ch3t, còn khẩu súng lục ổ quay của thợ săn không tạo ra cảm giác này! 】

Đường Nhị Đả tầm mắt chậm rãi dời xuống, vốn dĩ không muốn nhìn mặt Tô Dạng, nhưng đã đến giờ phút này, nếu không nhìn thì không còn dịp nào để thấy nữa, dù sao đây cũng là đội phó của gã, vì thể gã đã nhìn xuống.

Điều kỳ lạ là Tô Dạng không có vẻ mặt đau đớn dữ tợn, chỉ có nụ cười thanh thản, trên cổ có vết roi, thoạt nhìn như thể đang nằm sung sướng trên vũng máu.

Ngay lúc đó, Đường Nhị Đả đã hiểu Tô Dạng đang nghĩ gì —— anh chàng này cũng có cùng suy nghĩ với gã trước khi ch3t.

Một khi nghĩ rằng một người khác có thể sống sót nhờ cái ch3t của tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, ngay cả nỗi đau ch3t chóc và tâm hồn tan nát cũng không thể che dấu được hạnh phúc —— bởi vì người kia là người quan trọng nhất trong trái tim tôi.

【 Có thể đứng cùng đội trưởng bây giờ là phần thưởng lớn nhất đối với tôi! 】

【Đội trưởng!! Đừng uống tiếp nữa!! Chưa bắt được dị đoan cũng không cần uống nhiều như thế! 】

【Đội trưởng đã ba mươi sáu tuổi rồi, sao anh không nghĩ đến việc lập gia đình? … không muốn lập gia đình á?  = =  Cứ trả lời kiểu thế chẳng trách năm nào anh cũng là người trong đội bị giục kết hôn nhiều nhất … 】

【Tôi sao? Tại sao tôi không lập gia đình? … Có lẽ là vì … người tôi thích cũng không nghĩ đến việc lập gia đình. 】

Đó là nhân dịp lễ kỷ niệm cuối năm của cục xử lý dị đoan.

Đường Nhị Đả nhấp một ngụm rượu, lắng nghe đội phó có vẻ ngây thơ đang cố thuyết phục Tô Dạng: “Loại người như vậy hả, anh nhân lúc còn sớm thì từ bỏ đi, cô ấy chỉ đang bỡn cợt với anh thôi, anh đã gần ba mươi tuổi còn chưa chịu kết hôn với anh ——  hơn phân nửa là tra nữ rồi.”

Tô Dạng có chút say dựa vào Đường Nhị Đả, liếc mắt cười cười ngọt ngào như thể một đứa trẻ đang ăn kẹo: “Anh ta không có bỡn cợt tôi, chỉ là … quá chậm hiểu mà thôi.”

Tô Dạng say khướt ôm lấy Đường Nhị Đả: “Nhưng … không sao, anh không thể gạt bỏ em, em sẽ luôn, luôn luôn…”

Đôi mắt anh dần nhắm lại vì say: ” —— chờ đợi anh.”

Trên vạch biên, Bạch Lục và Đoàn Xiếc Thú Lang Thang chuẩn bị cho Đường Nhị Đả một đòn cuối cùng, nhưng lúc này người thợ săn cũng giương súng nhắm ngay vào hắn, nở nụ cười hạnh phúc giống như Tô Dạng đang nằm trên mặt đất.

Đường Nhị Đả nhắm mắt và lẩm bẩm một mình như thể gã đang thì thầm với Tô Dạng:

“Anh sẽ không để em đợi lâu nữa.”

【Hệ thống nhắc nhở: Dục v0ng trung tâm của người chơi Đường Nhị Đả đã thay đổi —— tạo ra các kỹ năng tấn công (Cò quay Nga) 】

【Hệ thống nhắc nhở: Mục tiêu của người chơi Đường Nhị Đả là chính mình, bởi vì mục tiêu đã bao gồm chính người chơi, không được phép tự khóa liên tục và mục tiêu khóa sẽ tự động thay đổi thành người chơi có sát ý nặng nhất  —— người chơi Bạch Lục】

【Hệ thống nhắc nhở: Cò quay bắt đầu quay …】

Viên đạn xuyên qua đầu gã thợ săn, bắn trúng đội trưởng của kẻ thù, cả Đoàn Xiếc Thú Lang Thang đều phải rời trò chơi.

Mà Đường Nhị Đả cứ thế đã thắng trò chơi khiến gã phải trả giá bằng mọi thứ.

—— Chiến thắng của một người.

Những kẻ đó không quan tâm đến chiến thắng trong trò chơi, vì vậy họ có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy, họ chỉ dựa vào việc đùa giỡn đối thủ để đạt được niềm vui trong trò chơi.

Đối với Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, trò chơi bi thảm này đối với Đường Nhị Đả không gì khác ngoài một trò chơi khá thú vị.

Vị thần hỏi gã điều ước của gã là gì, người thợ săn đã chiến thắng mọi thứ ngẩng đầu lên với ánh mắt tan rã, và nói lên một điều ước không thể ngăn cản:

【Tôi muốn mọi người, đặc biệt là Tô Dạng, có thể tồn tại trong trò chơi này. 】

Vị thần hỏi gã: 【 Ngươi có dám trả bất cứ giá nào để có nó không? 】

Đường Nhị Đả nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má: 【Được. 】

Đường Nhị Đả nằm trên mặt đất thờ ơ nhìn về phía đầu hành lang, tâm hồn như bay lơ lửng rất xa, phải suy nghĩ hồi lâu mới có thể nghe được lời Bạch Liễu nói rồi mới trả lời hắn.

Bạch Liễu hỏi hắn, “Anh muốn cứu Tô Dạng này, còn ý nghĩa gì sao? Tô Dạng từ đầu mà anh muốn cứu không phải bọn họ, đúng không?”

“Tôi biết …” Khuôn miệng khô khốc của Đường Nhị Đả khép lại, giọng nói nghẹn ngào khàn khàn, “Tôi biết không có cách nào cứu em ấy, nhưng tôi chỉ là không cam lòng, không cam lòng lần nào cũng không thể cứu Tô Dạng từ trong tay cậu.”

“Tôi không cam lòng vì lần nào cậu cũng đều tra tấn em ấy!!!” Đường Nhị Đả bất đắc dĩ chống người xuống đất, chậm rãi khởi động, trên mặt đầy nước mắt, gã quỳ trên mặt đất, giơ khẩu súng bạc ẩn ẩn hiện hiện nhắm ngay Bạch Liễu.

Bàn tay gã run rẩy, cơ thể lắc lư lảo đảo. Vừa lúc nãy Lưu Giai Nghi đã kiểm tra hơn phân nửa đầu của Đường Nhị Đả gần như đã bị gã tự mình bắn nát, mà giờ đây gã vẫn có thể đứng dậy triệu hồi kỹ năng của mình ——  Ý chí của người đàn ông này thật đáng kinh ngạc.

“Chỉ cần..tôi còn sống.” Bởi vì đại não của gã tan nát, Đường Nhị Đả hai mắt đã bắt đầu trở nên xám xịt, hiện tại nhất thời không nhìn thấy, căn bản không thể nhắm chuẩn vào Bạch Liễu, chỉ có thể giống như một con ruồi không đầu, gục xuống và gào lên, “thì cậu sẽ không thể hại ai được nữa!!”

“Pằng——pằng——pằng -!”

Bạch Liễu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, bình tĩnh nhìn Đường Nhị Đả quỳ trên mặt đất mò mẫm tìm súng, sau khi cạn kiệt thể lực liền ngã xuống đất, co quắp giãy dụa.

Khẩu súng nằm ở gần ngón tay Đường Nhị Đả, chập chờn chập chờn, tựa như sắp biến mất, nhưng Đường Nhị Đả mò mẫm chung quanh cảm nhận, nhưng lại không phát hiện được.

Một thợ săn không có súng, một con thú bị thương đã mắc kẹt trong bẫy.

Bạch Liễu đi tới trước mặt Đường Nhị Đả, ngồi xổm một đầu gối, cầm súng bỏ vào lòng bàn tay của Đường Nhị Đả, sau đó nắm tay Đường Nhị Đả, giơ súng lên trán, giọng điệu không lạnh không nóng: “Nếu anh muốn giết tôi thì cứ làm đi.”

Vẻ mặt kinh ngạc hiện lên trên gương mặt Đường Nhị Đả.

“Tôi biết là anh không tin tưởng tôi, tôi sẽ không tin tưởng anh, nhưng từ những gì tôi đã nghe và xem tình huống hiện tại thì chúng ta nên hợp tác chung với nhau.” Bạch Liễu ngước mắt lên và giải thích cho Đường Nhị Đả từng chút một, “Các thế giới khác thì tôi không biết, ít ra thì ở thế giới này, tôi không có hứng thú gì với việc hành hạ đội phó của anh. Ai đó đã bày ra trò chơi này để anh buộc tôi phải làm những gì hắn ta nghĩ tôi nên làm.”

“Nhưng thật đáng tiếc, tôi là người phản nghịch, không thích làm theo ý người khác.” Bạch Liễu nhướng mắt, “Hắn muốn anh giết tôi, hoặc là tôi giết anh, tôi muốn làm ngược lại, tôi phải cứu anh rồi mới giải quyết vấn đề về nước hoa hồng, xem hắn sẽ nghĩ gì?”

“Anh đã cùng tôi đi qua bao nhiêu thế giới, vậy thì cũng đã biết rất rõ kỹ năng của tôi. Anh có thể không tin tưởng tôi, nhưng ít nhất anh nên tin tưởng giao dịch của tôi, nếu vi phạm giao dịch thì tôi cũng không có kết quả tốt.”

Bạch Liễu đưa tay về phía Đường Nhị Đả, hắn nở nụ cười: “Anh giao linh hồn của anh cho tôi, tôi giúp anh thực hiện ước nguyện, thế nào?”

Đường Nhị Đả dường như nhận thức được Bạch Liễu đang vươn tay về phía mình, gã cố gắng hết sức để đỡ nửa người lên, dùng hết sức mở bàn tay của Bạch Liễu ra.

Đường Nhị Đả thở hổn hển, hung hăng rút súng khỏi tay Bạch Liễu, nhắm lại vị trí nghe thấy tiếng thở của Bạch Liễu, từng chữ từng chữ nói: “Bạch Lục, cậu cho rằng nếu nói như vậy thì tôi sẽ tin sao?” Đúng vậy, không sai, hậu quả của việc vi phạm kỹ năng giao dịch của cậu thực sự nghiêm trọng, nhưng cậu cũng có cách giải quyết nó.”

Bạch Liễu có chút tiếc nuối lùi lại nửa bước ——đại ca này thực sự không dễ thuyết phục, gã ta quá nhạy bén.

Chính xác như lời Đường Nhị Đả nói, Bạch Liễu đã có kế hoạch để đối phó với giao dịch thất bại, hắn cũng không hoàn toàn không có khả năng đối phó với một kết quả như vậy —— có vẻ như Đường Nhị Đả quả thực đã bị Bạch Lục tra tấn nhiều lần, ngay cả điều này cũng dự đoán được.

Đường Nhị Đả chật vật nâng nửa khuôn mặt duy nhất của mình lên, “nhìn” Bạch Liễu với đôi mắt xanh xám và vô hồn, khẩu súng cầm trên tay khẽ lắc lư: “Tôi sẽ không bao giờ hợp tác với một con quái vật.”

Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi: “Đội trưởng Đường, tại sao anh lại cho rằng tôi là quái vật, hay là dị đoan hình người chứ?”

“Tôi có gì rất khác người bình thường à?”

Đường Nhị Đả hít một hơi thật sâu, dựa vào tường th0 dốc hai cái rồi mới nói tiếp: “Đương nhiên là khác rồi, cậu chỉ là một con quái vật trong lớp da của một người bình thường sống trong cuộc sống của người thường!”

“Ở các dòng thế giới khác, cục xử lý dị đoan phân biệt giữa dị đoan người sống, tức là quái vật trông giống hệt người bình thường với người sống bình thường bằng cách sử dụng một loại đạo cụ.” Vẻ mặt Đường Nhị Đả  lộ ra vẻ méo mó, “Cậu cũng biết dụng cụ này rồi, đó là chiếc gương quỷ định lý Murphy mà cậu vừa áp dụng cho tôi.”

Bạch Liễu nhướng mày: “Thật sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói dùng chiếc gương này để phân biệt giữa quái vật và người sống.”

Đường Nhị Đả nói: “Chiếc gương này cho phép một người nhìn thấy thứ mà anh ta sợ nhất, trong khi quái vật không có gì phải sợ, vì chúng không có cảm xúc, không có trái tim và tâm hồn thì tràn ngập dục v0ng, chỉ biết tấn công và cướp bóc. “

“Ngoại trừ thế giới này, chúng tôi đã thực hiện bài kiểm tra này đối với cậu ở hầu hết mọi thế giới, kết quả là cậu không có gì phải sợ hãi cả, thậm chí khi cậu đứng trước tấm gương này cũng chẳng có gì trong gương! Ngay cả chính cậu!”

Đường Nhị Đả ho dữ dội vì cảm xúc mãnh liệt khi nói chuyện.

Máu tràn ra khỏi miệng, người đàn ông trượt xuống tường, nhưng súng vẫn nhắm vào Bạch Liễu.

“Yếu điểm của cậu là nước là tất cả những gì chúng tôi tìm thấy từ kinh nghiệm tiếp xúc với cậu, nhưng đối với cậu, nước không ở mức độ cảm xúc của sự sợ hãi, nó chỉ gây cho cậu sự chán ghét mà thôi.”

“Cậu có thể dùng hai cái gương làm hành lang gấp khúc mà không bị ảnh hưởng, bởi vì cái gương này đối với cậu vô dụng —— Bạch Lục, cậu là thứ quái vật chẳng biết sợ gì cả.”

“Tôi sẽ không bao giờ giao dịch với cậu.” Nói xong, Đường Nhị Đả lại định bóp cò.

Lần này, Bạch Liễu đứng đối diện trực tiếp với gã, thay vì né tránh, hắn lại gần Đường Nhị Đả hơn, đến khi gần như đối mặt, hắn đưa tay ra và nắm lấy họng súng của gã.

“Có đó.” Bạch Liễu rũ mắt xuống, lông mi khẽ rung, “Điều sợ hãi, tôi cũng có.”

“Anh muốn xem không?”

Đường Nhị Đả lần này thực sự choáng váng.

Cùng lúc đó, Lưu Giai Nghi đứng ngoài cửa lại lấy cuốn nhật ký ra cúi đầu đọc.

Tề Nhất Phảng bị Lưu Giai Nghi ngăn ngoài cửa, lúc này lại nhìn cô bé đang xem nhật ký thì tò mò nhìn qua: ” Phù Thủy Nhỏ, không phải em đã đọc một lần rồi sao? Có manh mối trò chơi nào trong đó không?”

“Không có.” Lưu Giai Nghi tiếp tục lật không ngẩng đầu lên, “Không phải trò chơi, em đang xác định quỹ đạo của NPC thần cấp đó.”

Tề Nhất Phảng lại lâm vào mê mang: “???”

Cái gì dzậy? Sao lại liên quan đến NPC thần cấp ở đây nữa?!

Lưu Giai Nghi đặt ngón tay của mình dò theo dòng chữ viết trên nhật ký, cau mày để kiểm tra quỹ đạo của bức tượng ——

—— Xuất hiện ở một thị trấn ven biển, sau đó được chuyển đến một viện mồ côi, và cuối cùng được mua vào nhà máy sản xuất hoa hồng này.

Đúng vậy, hành trình xuất hiện của bức tượng này đại khái phù hợp với vài trò chơi từng xuất hiện NPC thần cấp, theo mô tả trong nhật ký này, thứ tự là 《 Thị trấn Siren》, 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》và 《 Nhà máy Hoa Hồng 》”

Vẻ mặt của Lưu Giai Nghi tối sầm lại —— nhưng có điều gì đó không ổn.

Còn một trò chơi có NPC thần cấp xuất hiện —— 《 Vụ án đánh bom Kính Thành 》.

Theo quỹ đạo mà cuốn nhật ký này đưa ra, thì bức tượng này không thể xuất hiện ở tàu điện ngầm —— lúc đầu bức tượng luôn được trưng bày trong viện bảo tàng ở một thị trấn ven biển xa xôi, sau đó nó được chở thẳng đến viện mồ côi bằng xe tải, tiếp theo, nó được tên giám đốc nhà máy thế hệ đầu tiên bị loạn thần kinh này mua lại, cuối cùng là bị đập vỡ ra và chôn trong một cánh đồng hoa hồng.

Có nghĩa là, nếu tượng thần đại diện cho NPC thần cấp, thì trong thời gian khi vụ đánh bom tàu điện ngầm ở Kính Thành xảy ra, tượng thần vẫn còn ở trong viện mồ côi chứ không thể xuất hiện trên tàu điện ngầm.

Theo sự xuất hiện của tượng thần trong thực tế thì trò chơi mới xuất hiện mối quan hệ đối ứng với NPC thần cấp, không thể có NPC thần cấp trong 《 Trạm cuối bốc lửa 》.

Nói cách khác, thứ xuất hiện trên tàu điện ngầm không phải là tượng thần thật sự, hay nói cách khác là một NPC thần cấp, mà chỉ đơn giản là thứ phản ảnh từ gương quỷ mà thôi.

Tại sao Bạch Liễu lại có thể nhìn thấy các NPC thần cấp thông qua tấm gương đó trong trò chơi?

Khả năng của chiếc gương đó, cô bé nhớ là ——

Lưu Giai Nghi đột ngột đóng cuốn nhật ký lại, cô bé nhìn lại hành lang đã đóng cửa với vẻ mặt kinh ngạc.

——Cô bé biết tại sao Bạch Liễu lại có thể nhìn thấy NPC thần cấp trong gương của Trạm cuối bốc lửa.

Bạch Liễu chắc chắn là sợ NPC thần cấp, và sau khi soi gương, thông qua kỹ năng gương, anh ấy đã nhìn thấy NPC thần cấp mà anh ấy sợ hãi!

“Không đúng.” Lưu Giai Nghi lấy làm lạ lầm bầm lầu bầu, “Tên Bạch Liễu kia không giống sợ NPC thần cấp lắm? Vậy thì sợ cái gì chứ, tại sao có thể nhìn thấy NPC thần cấp trong gương được?”

“Nếu bản thân không sợ NPC thần cấp thì chẳng lẽ là sợ trạng thái nhất định nào đó NPC thần cấp ư?”

Lưu Giai Nghi hai tay ôm đầu suy nghĩ miên man, cô bé cố gắng nhớ lại những gì mình đã thấy trong video: “Em nhớ Bạch Liễu trong video 《 Trạm cuối bốc lửa 》, khi anh ấy nhìn thấy Tawil, người kia trông giống như là đang trôi trong nước, mái tóc tản ra bay lững lờ, và sau đó vẻ mặt là ——”

Trong mắt Bạch Liễu hiện lên một tia cảm xúc kích động, nhưng kỳ quái chính là vẻ mặt của hắn bình tĩnh đến khó tin, mà Đường Nhị Đả bị Bạch Liễu bình tĩnh như vậy đến gần, không tự chủ được bị lan truyền cảm xúc.

Đường Nhị Đả cảm nhận được một cảm xúc tiêu cực sâu sắc và không thể nhận ra ở Bạch Liễu, gã cực kỳ quen thuộc với cảm xúc này —— đó là nỗi đau và nỗi sợ hãi xé nát mọi thứ khi gã nhìn thấy thi thể của Tô Dạng.

Cảm xúc mạnh mẽ và tương tự đang đến gần, Đường Nhị Đả không thể không lùi lại giữ khoảng cách với Bạch Liễu.

Nhưng gã quá yếu, Bạch Liễu dễ dàng dùng tay phải đỡ lấy cằm Đường Nhị Đả, tay trái cầm họng súng của Đường Nhị Đả rồi dùng sức tiếp cận gã.

Bạch Liễu thì thầm vào tai Đường Nhị Đả, giọng điệu thản nhiên như thể đang nói dối:

“Đường Đội trưởng, tôi thật sự sợ hãi một điều.”

“Từ nhỏ, tôi đã sợ hãi nhìn thấy ai đó nhắm mắt trước mặt tôi và không bao giờ mở ra nữa.”

- -----oOo------