Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 9: Y không giống phạm tội cưỡng gian…



Những ngày này, không khí trong nhà giam số ba đại đội một, sóng ngầm mãnh liệt, lòng người hoang mang.

Một chuyện khiến người ta không rõ nội tình như vậy, lại chẳng thể chọc vào người của ban bảy, cứ tồn tại như bệnh truyền nhiễm, không chỗ nào là không thấy. Người người trong đại đội một đều thấp thỏm nôn nóng, ngứa ngáy tay chân, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào động tĩnh của ban bảy. Mấy tên côn đồ ở ban bảy kia, mỗi ngày qua đi lại càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mỗi đêm đều ngủ trong bất an, buổi tối trong tay mỗi người đều ôm một cái gối đầu mà cắn, tránh cho ban đêm lại phun ra động tĩnh gì.

Trong phòng ngủ có một kẻ như vậy, có thể sống yên ổn được sao?

Buổi sáng hôm nay sau khi kết thúc tập luyện, một đám người trán đều nóng đến bốc hơi, vây quanh cái bể rửa tay bên cạnh khu ký túc xá, rửa mặt, lau mồ hôi.


Bể rửa tay là một cái bể dài được xây bằng xi măng ngăn nắp, hai cái vòi nước lớn được lắp ở hai đầu, một đám người vùi đầu vào đó tẩy rửa, có xà phòng, còn có cả bàn chải.

La Cường cầm trong tay một cái ca được tráng men, miệng ngậm bàn chải đánh răng, biểu tình hờ hững, vẫn tiếp tục mang bộ dáng ai ông đây cũng không nhìn thấy, đừng đứa nào chắn đường ông.

Thuận Tử vừa mới rửa mặt xong, trong tay còn bưng một nửa chậu nước, xoay người lại, giội ào một cái!

Nửa chậu nước còn vương bọt xà phòng, toàn bộ hắt lên ống quần của La Cường.

Thuận Tử phẫn hận trừng mắt liếc nhìn La Cường một cái, bỏ đi.

Thuận Tử là một người cha, trong nhà có con gái. Lúc gã vào đây, con gái còn đang đi nhà trẻ, nhoáng một cái đã qua vài năm, con gái gã cũng sắp học tới năm ba tiểu học. Suy bụng ta ra bụng người, gã hận nhất chính là những kẻ dám làm chuyện đồi bại với tiểu nữ hài, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tầm mắt La Cường đảo qua Thuận Tử, lại vẫn không nói gì, vùi đầu xuống dưới vòi hứng nước, dùng nước lạnh trực tiếp xối lên đầu, tẩy rửa mồ hôi.

Hồ ly vốn dĩ đang đứng đánh răng cách vài người của ban bảy, lại lén lút thông qua khe hở giữa mấy nhóm người trộm nhìn La Cường vài cái.

Hồ Nham mím môi không nói lời nào, nhìn trong chốc lát, điềm nhiên như không đi tới, sáp lại gần.

Hồ Nham kỳ thật là bị cận thị, thật sự không nhìn rõ lắm, rất thiệt thòi, vì thế muốn lại gần xem xét cẩn thận. Cơ bắp trên vai lúc La Cường gội đầu khẽ rung động, hai đoạn xương bả vai căng ra, thong thả phập phồng, từ hầu kết liên tục nhỏ xuống từng giọt từng giọt nước, rất nhiều giọt dọc theo xương quai xanh chảy vào trong ngực. Hồ Nham cả miệng đều là bọt, lúc có lúc không chà chà răng của mình, liếc mắt nhìn….

Hồ ly nhìn chằm chằm con sói, có người nhìn chằm chằm hồ ly.

Gã đang nhìn hết sức chuyên chú, một bàn tay thình lình không tiếng động sờ sở lên mông của gã, còn luồn qua khe hở giữa mông và bắp đùi muốn sờ tới nơi quan trọng hơn kia, Hồ Nham bị sờ “á” một tiếng, suýt chút nữa nuốt hết cả bọt kem, căm tức quay đầu lại.

Cái tên Vương Báo, thủ hạ của lão hói ban ba kia, quen thói trộm cắp ở phòng này phòng kia, cứ lúc nào nhàn rỗi liền đến trêu ghẹo Hồ Nham. Tên này ngày thường luôn khinh miệt kêu Hồ Nham là tao hóa, thế nhưng tiểu tao hóa này không phải ai cũng để mắt tới, không chịu cùng gã, khiến cho Vương Báo toàn thân đều phát hỏa.

“Đáng ghét! ….. Cút mẹ mày đi!”

Hồ Nham trừng mắt liếc gã một cái, không chịu thua kém chửi lại, có thể sống trong khu trọng hình của ngục giam Thanh Hà, không có kẻ nào là hàm hồ.

Cũng xui xẻo cho tên Vương Báo này, đụng trúng phải họng súng. Lần thứ hai gã vươn tay qua khe hở giữa hàng người, đụng đến không còn là mông của hồ ly.

Hồ Nham đứng ở bên cạnh La Cường, La Cường còn đang nghiêm túc vùi mặt chuyên chú gội đầu, một bàn tay ẩm ướt sũng nước kia của Vương Báo, sờ không chuẩn, đụng đến trên cái mông rắn chắc của La Cường!

La Cường bỗng nhiên ngẩng đầu, giọt nước lạnh lẽo chảy xuống theo góc cạnh của cái trán, lạch tạch, lạch tạch, nhỏ vào trong bồn nước.

La Cường nhìn chằm chằm Vương Báo. “Làm gì đấy?”

Vương Báo sửng sốt, bị ánh mắt của La Cường nhìn chòng chọc, sau ót đột nhiên nổi lên từng đợt khí lạnh.

Hồ Nham bỗng nhiên vui vẻ, xen mồm nói. “Đáng kiếp.”

Vương Báo không chịu thua kém nói. “Tao sờ mông tao hóa kia mà.”

Ánh mắt La Cường đăm đăm, lạnh lùng nói. “Tao chỉ biết, mày sờ vào mông của ông đây.”

Đừng nói là Vương Báo không dự đoán được, Hồ Nham không dự đoán được, lão hói đội trưởng ban ba không dự đoán được, ngay cả Thiệu Quân đang hút thuốc tán chuyện cách đó hai mươi thước, cũng không dự đoán được.

Nói ra thì đã muộn, sự tình chân chính phát sinh cũng chẳng đến vài giây đồng hồ.

Mấy tiếng kêu rên của Vương Báo bị tắc nghẹn trong cổ họng, xương cốt và bắp thịt va chạm với bồn rửa phát ra những tiếng hự hự trầm đục liên tiếp giống như xẻ thịt lóc xương khiến người ta phải sợ hãi!

Một cái bàn chải còn mang theo bọt kem đánh răng ở trong miệng Hồ Nham, rơi cạch xuống đất. Bóng người trước mắt quyết đoán dứt khoát lấy động tác chưa ai kịp nhìn thấy rõ ràng ấn đầu Vương Báo vào trong bồn, theo sau là một trận giãy dụa ho khan mãnh liệt vì bị sặc nước, cùng với một tiếng vèo!

…..

Chờ đến khi mọi người lấy lại được tinh thần, Thiệu Quân mang theo cảnh côn chạy tới, người nào đó sắc mặt đã giống như gan heo, yếu ớt quỳ ở sát mép bồn rửa, gào ra cũng không còn là tiếng người.

Cái bàn chải kia của Hồ Nham, trên đầu còn dính bọt kem đánh răng, hung hăng cắm vào bên trong mông tên này, một nửa thân bàn chải màu phấn hồng lộ ra bên ngoài quần, vểnh lên, chẳng khác nào cái đuôi bị cụt của một tiểu động vật.

Trong nhà lao ban đầu có một loại mánh khóe để chỉnh người, gọi là “cọ rửa”. Cọ như thế nào sao? Chính là đem cái tên xúi quẩy kia ấn trên mặt đất, lột quần, lấy bàn chải lông cứng nhúng ướt chà lên cái đồ vật kia. Đau đớn, rất khó chịu, người bị chỉnh khổ không nói nổi. Hai kẻ phạm tội cưỡng gian trước đây, ở trong nhà giam đều đã chịu qua “cọ rửa”. Dùng lời của các phạm nhân để nói, ngươi nha dùng cái đồ vật kia gây họa cho nữ nhân, tiểu hài tử, chúng ta liền cọ rửa cho ngươi, mỗi ngày sáng trưa chiều chà cho ngươi ba lần, cọ tróc một tầng da của ngươi, xem ngươi về sau còn dám đi ra ngoài cưỡng gian nữa không?!

La Cường làm còn tàn nhẫn hơn.

Thiệu Quân nhanh tay lẹ mắt đẩy đám người ra, trong lúc trấn áp một trận hỗn loạn lớn hơn phía trước, lại đâm phải La Cường.

Thiệu Quân dùng lồng ngực cứng rắn huých vào ngực La Cường, ánh mắt sắc bén: Anh vừa làm gì vậy?

Lập tức nâng cảnh côn trong tay hướng về phía quai hàm của người nào đó, Thiệu Quân cúi đầu, liền thấy vị đang nằm úp sấp trên mặt đất kia, đệt….

Chuyện ngày hôm nay, nếu là nội chiến giữa mấy người trong ban bảy của mình, nếu người Chu Kiến Minh ra tay đánh ngã là Thuận Tử, hoặc là con nhím, cảnh côn của Thiệu Quân khẳng định sẽ nện xuống, nổi khùng mà đem mấy tên đang làm loạn này quật ngã ngay tại chỗ.

Thế nhưng người Chu Kiến Mình đánh lại là người ban ba.

Thiệu tam gia ở trong đội có tiếng là bao che cho con cái. Hắn rất nghiêm túc.

Ở trong đại đội một bọn họ, Điền Chính Nghĩa là đội trưởng, ngoài ra còn có rất nhiều quản giáo, quản lý mười hai ban. Mấy người thay phiên nhau trực ban, nhưng vẫn có phân công cụ thể, mỗi người phụ trách những công việc nội vụ ăn ở lông gà vỏ tỏi bên trong vài ban. Đối với Thiệu Quân, ban bảy cũng giống như con cái của mình, bọn nhỏ cho dù có ngang bướng thế nào chăng nữa, nhưng vẫn là ruột thịt nuôi dưỡng trong nhà, tam gia gia nuôi đâu có dễ dàng? Mà ban ba, là quân dưới trướng của Điền đội.

Trong sân thể dục lớn, dưới sự chứng kiến của quần chúng, người ban bảy và người ban ba đánh nhau, tình huống này chẳng khác gì trong một khu dân cư, con cái nhà này đập vỡ kính của nhà kia, con cái nhà kia phang cho con cái nhà này một gậy, là phụ huynh, làm sao có thể giúp người khác bắt nạt đứa nhỏ nhà mình được? Việc đó là không thể, không có cái đạo lý này, trong sổ tay quản lý quy tắc hành vi cảnh ngục của Thiệu tam gia chúng ta không có điều này, tuyệt đối sẽ không.

Lại nói, tuy rằng Chu Kiến Minh bị các bạn tù xa lánh, nhưng Vương Báo này cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, ngày thường toàn làm ra vô số chuyện xấu trêu chó chọc mèo, được lão hói che chở, không ít lần bắt nạt người ban năm, sáu, bảy, tám. Cái gã Vương Báo này hiện giờ thế nhưng lại bị đâm, tâm tà tay tiện đụng phải kẻ cứng rắn, đáng đời, là tự chuốc lấy, rất nhiều người sợ hết hồn, nhưng vẫn không động.

Bởi vì luật bất thành văn trong ngục giam, đều bội phục người cứng rắn, cũng không dám trêu chọc kẻ hung ác.

Cả đám người trước kia, chưa từng gặp qua kẻ phạm tội cưỡng gian nào như vậy, không quá thích ứng.

Thiệu Quân cũng không thèm nhìn cái loại người như Vương Báo này, chỉ biết quấy rầy mấy người yếu ớt, có bản lĩnh thì gây rối với tên ngang ngược hung dữ kia đi?

Có mấy người nâng cái tên xúi quẩy kia đứng dậy, sau mông còn vểnh lên một cái bàn chải, đưa tới phòng y tế.

Trong bọt kem đánh răng phỏng chừng có trộn lẫn cả bạc hà, vừa lạnh vừa cay, lúc này hoàn toàn tiêu độc tẩy ruột. Tên kia kêu đến vô cùng thê thảm, phạm nhân cả khu sung sướng khi người gặp họa, mãnh liệt nghẹn cười.

Thiệu Quân lấy tay cách không trung chỉ chỉ La Cường, ánh mắt cùng động tác lộ ra ý cảnh cáo.

Tiểu tử anh rất khá, rất độc, tay chân đủ nhanh nhẹn!

Nửa câu sau đương nhiên không có biểu lộ ra ngoài: Vương Báo cũng là xứng đáng, thiếu đánh, dạy dỗ rất đúng.

Hồ Nham hình như là sợ quản giáo làm khó người ta, cướp lời biện hộ thay La Cường. “Là tên kia sờ tôi trước, gã phi lễ tôi trước!”

“Gã còn sàm sỡ Chu Kiến Minh, cho nên mới đánh nhau. Gã sờ chỗ đó, chỗ đó, còn có chỗ đó, gã đều sờ cả!…..”

Hồ Nham miêu tả sinh động như thật, Bàn chải của gã hỏng, còn phải mua bàn chải mới, thế nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, đặc biệt cao hứng.

La Cường liếc mắt nhìn Hồ Nham một cái, mơ hồ cũng vui vẻ, người này….

Thiệu Quân hừ hừ nói với với La Cường. “Gã sờ chỗ đó của anh, thì anh liền chọc bàn chải vào chỗ đó của người ta? Nếu có ai sờ vào mặt của anh một cái, anh sẽ giúp người ta đánh răng?”

La Cường nhìn chằm chằm vào mắt của Thiệu Quân, không hề sợ hãi, ý tứ như muốn nói, Thiệu cảnh quan, không thì cậu thử sờ lão tử một cái xem, lão tử cũng cho cậu bàn chải đánh răng! …..

Chuyện này xảy ra ở bên trong đại đội một, mọi người đều biết.

Sau này mỗi lần mọi người nhắc tới chuyện này, đều phải cười trộm thêm vào một câu: đó vậy mà là mông lão hổ đó, không thể sờ, cũng không dám sờ a.

Chuyện liên quan đến ban ba và ban bảy, đội trưởng lúc ấy cũng chưa lên tiếng, nhưng lão hói lại nghẹn đỏ mặt, ánh mắt lão Thịnh cũng âm trầm, có thể nhìn ra được, đều rất khó chịu. Phạm nhân mới tới này, đã khiêu chiến quyền uy của quản giáo một cách nghiêm trọng, uy hiếp đến kết cấu thế lực đã được phân định rõ ràng bên trong nhà lao.

Mấy thằng nhãi ban ba cho rằng trong chuyện này bọn chúng đã phải chịu thiệt thòi ấm ức rất lớn, còn không có chỗ nào để kể khổ. Chỉ bởi vì sự tình phát sinh vào đúng hôm Điền đội trưởng không đi làm, “cha ruột” không ở đây che chở, a mã(*) cách vách Thiệu tiểu tam gia là “bố dượng” của chúng ta, chúng ta bị bắt nạt! Một đám ban ba vẻ mặt đau khổ, vô cùng khó chịu.

(*)A mã là một cách gọi của cha á, trong phim hay gọi Hoàng a mã đó ~ =)))) Còn bố dượng thì đại khái giống mẹ ghẻ, ý là hay hành hạ con riêng của người kia.

Đương nhiên, La Cường cũng không thoải mái, vì chuyện này mà bị giam giữ một ngày.

Y không sợ bị giam, thế nhưng Thiệu tam gia lại cùng với mấy người quản giáo vây quanh, lên lớp cho y một khóa ba tiếng đồng hồ, tư tưởng đạo đức hành vi nề nếp phẩm hạnh trong nhà giam, thay nhau niệm chú, niệm đến độ não La Cường đau nhức, cuối cùng thành thật nói “Các người đừng niệm nữa, lần tới tôi sẽ không làm thế nữa được chưa, ông mệt, muốn về phòng ngủ.”

Thiệu Quân. “Còn có, phạt anh nửa tháng không cho dùng bàn chải.”

La Cường. “….. Tôi đây đánh răng thế nào?”

Thiệu Quân. “Dùng kem đánh răng là được rồi, chải như thế nào là việc của anh, anh cũng có thể không đánh răng.”

La Cường hùng hổ nghiêm mặt, không nói.

Lại qua nửa tháng, mỗi sáng La Cường đều cầm một tuýp kem đánh răng, dưới sự vây xem của mọi người, lấy ngón tay quét kém đánh răng, tẩy răng….

Lại là đòn sát thủ của Thiệu tam gia, lúc nào cũng một bộ quản lý đội ngũ chưa bao giờ dùng nước muối roi da, nhưng chuyên môn nghĩ ra những cách thức nho nhỏ đối phó với ngươi, nhất định phải khiến cho ngươi nhớ thật lâu!

Trong số những người xem náo nhiệt ngày đó, cũng chỉ có một mình Hồ Nham mở to hai mắt nhìn chằm chằm bóng dáng La Cường thật lâu, lẩm bẩm. “Y không phải tội phạm cưỡng gian, Vương Báo mới giống tội phạm cưỡng gian.”

Con nhím khinh thường nói. “Có phải hay không mày biết được a? Các quản giáo đều nói phải, tòa án xử, vậy thì nhất định là phải!”

Hồ Nham nói. “Chẳng lẽ tòa án không thể xử sai án?”

Thuận Tử nói. “Loại án tử này, tao chỉ mới thấy qua người có tiền có thế có bối cảnh được tòa án xử nhẹ, còn chưa gặp qua ai bị xử trọng tội! Người như thế đều mẹ nó đáng chết!”

Hồ Nham rất nghiêm túc nói. “Tao thấy không giống lắm. Trước kia có hai tên, so với Chu Kiến Minh này, giống nhau không? Người phạm vào hoa án tử, không thể nào là người có tính cách như vậy được.”

“Làm chuyện đó với tiểu hài nhi, hầu hết kỳ thật đều không tính là nam nhân, cái vật kia không được, mới xuống tay với tiểu hài nhi, đều là liệt dương, tâm lý biến thái! …….”

Hồ Nham nhỏ giọng lầm bầm, vô cùng tự tin đối với phán đoán của mình.

Tuy rằng Hồ Nham có lúc tương đối tiện, thế nhưng người này đầu óc rất cẩn thận, mẫn cảm, lúc nhìn người, liền nhìn ra được bản chất.

Bắt đầu từ ngày đó, ánh mắt Hồ Nham nhìn Chu Kiến Minh, không còn giống với trước kia, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ…

Sau này La Cường nói với Thiệu Quân, hồ ly còn có thể nhìn ra được, cậu thì một đôi mắt tiểu trư (heo) vừa dài vừa hẹp, lại chỉ để trang trí thôi sao? Hay là dùng để quyến rũ người khác? Tại sao cậu không nhìn ra chứ?!

Thiệu tam gia cũng không phải ngốc, hắn cũng thấy không đúng.

Phạm nhân mới tới rất quen thuộc với các loại thủ đoạn trong nhà lao, không phải lần đầu ngồi tù. Huống chi, áp giải Chu Kiến Minh đến Thanh Hà là tám gã đặc công cầm súng ngồi xe thiết giáp. Người như vậy tuyệt đối là trọng phạm, nhân vật hung hãn, hơn nữa còn thâm tàng bất lộ.

Hắn trở lại văn phòng, mở máy tính lên, đăng nhập vào hệ thống quản lý ngục giam, lật danh sách. Hắn lật trước lật sau xem nửa ngày, xem xong danh sách năm nay, lại lật tiếp sang năm trước đó, thậm chí còn lật tới ba năm trước đây. Bên trong danh sách mạng lưới ngục giam, không có khoản mục nào tên là “Chu Kiến Minh”.

Thiệu Quân cắn điếu thuốc, cũng không quay đầu lại hỏi đồng sự. “Quái, tại sao trong máy tính lại không có ghi chép nào về Chu Kiến Minh?”

Đồng sự không quan tâm, nói. “Không nhập sao? Chắc người làm hồ sơ quên mất. Trước đây cũng thường xuyên bỏ sót người, tôi nhập vào không thành công.”

Quên nhập? Có thể trùng hợp như vậy?

Thiệu Quân cắn thuốc lá, nghiêng đầu nhìn chằm chằm xấp hồ sơ của Chu Kiến Minh trên bàn….

Bởi vì một hồi sự kiện bàn chải này, phòng giam của ban bảy yên tĩnh vài ngày, không ai dám mạo muội động đến Chu Kiến Minh.

Nhóm quản giáo cũng phát hiện, phạm nhân số 3709, chỉ cần không ai chọc đến y, y cũng không đi gây sự; không ai nói với y, y có thể cả ngày không nói một câu, tuyệt không chủ động quan tâm đến người khác.

Chỉ có lão Thịnh, ban trưởng ban bảy mỗi lần nhìn đến Chu Kiến Minh, ánh mắt có chút không thích hợp, đáy mắt đỏ lên.

Lão Thịnh trước kia cũng là lăn lộn ở ngoài đường, người từ Đông Bắc qua đây, từng có không ít thủ hạ dưới tay, làm qua rất nhiều việc, nhiều lần bị bắt, cũng không phải chỉ ngồi đại lao có một lần. Loại người này hầu hết đều giảo hoạt, tâm ngoan, hơn nữa còn ra tay vô cùng hiểm độc. Gã không tự mình ra tay dạy dỗ phạm nhân mới tới, cũng không có nghĩa là gã có thể nhẫn nhịn nỗi uất ức này, chẳng qua là chưa tìm được cơ hội. Tất cả mọi người đều biết, sự tình của Chu Kiến Minh này còn chưa tính là xong chuyện.

Ngày trôi rất nhanh, chỉ chớp mắt, đã qua gần một tháng.

Lịch trực ban của cảnh ngục là trực ban một ngày, nghỉ ngơi hai ngày, chịu đựng làm việc liên tục 24 giờ, 48 giờ nghỉ thì vùi đầu vào ngủ.

Thiệu Quân thích nhất là loại lịch trình này, trực ban ở nhà giam cũng giống như đang vui chơi, tan làm, lại càng là vui chơi.

Mỗi một lần trực ban, lăn lộn giữa tam giáo cửu lưu ô thất mã bát đủ loại phạm nhân, đập đập người này, dạy dỗ kẻ kia, chẳng khác nào đại gia. Thiệu Quân phát hiện, hắn gần đây thường xuyên theo bản năng chú ý đến cái tên Chu Kiến Minh kia, ánh mắt không tự chủ được ngắm nhìn bóng dáng tên kia lướt qua…

Người này mỗi ngày ăn cơm ở trong căn tin, luôn luôn ngồi xổm trên ghế.

Người này bộ dáng mày rậm, trán và lông mày khí phách, sau gáy, xương quai xanh, mu bàn tay, lòng bàn tay, những nơi nhìn thấy được, tổng cộng có tám vết sẹo lớn nhỏ.

Dáng người cũng không phải rất cao, nhưng là bả vai rộng, lồng ngực rắn chắc, đôi mắt sắc bén như có dao, đi trong đám người, vĩnh viễn là kẻ gây chú ý nhất.

Ngón tay so với người khác thô hơn một chút, dài hơn một chút, lúc làm việc tay chân thật lưu loát, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ lao động chân tay, nghề gì cũng đều đã trải qua….

Trong những buổi huấn luyện cho phạm nhân mới, người này dùng một ngày rưỡi đem những thứ cần học đều học xong, còn lại tám ngày rưỡi ngồi xem. Lúc làm công trong phân xưởng, người khác một giờ mài được hai tảng đá, người này một giờ có thể mài ra năm cái, thời gian còn lại vẫn như cũ ngồi xổm trên ghế nhỏ, ngẩn người, không biết rốt cuộc là nghĩ tới cái gì, chờ đợi cái gì…

La Cường đang chờ thăm tù sao?

Hết chương 9.