Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 7: Vào tù….



Lần đầu tiên Thiệu Quân gặp người này, là ở sân thể dục lớn bên cạnh ngục giam Thanh Hà.

Một năm đó, ngoài cửa sắt của nhà giam còn chưa trang bị máy định dạng vân tay và đồng tử; chỗ chơi bóng rổ ở bên cạnh sân thể dục bây giờ, vẫn còn là một khối đất xi măng thô sơ loang lổ; một loạt cây hòe ở dưới lầu của nhà giam, chỉ trơ trụi vài cành cây khô; nở ra mấy bông hoa hòe thưa thớt, bóng cây nhẹ nhàng lay động trong sân.

Khi ấy, Thiệu Quân còn rất trẻ, dáng điệu còn thực tiêu sái.

“Tam gia, của anh!”

“Tấn công, tấn công nhanh!”


Thiệu Quân đón quả bóng đồng nghiệp chuyền đến, thân mình nhoáng lên một cái, nhằm khe hở giữa mấy người mà chui qua, trong nháy mắt nhảy lên không trung đối mặt với một đối thủ đang có ý ngăn chặn, lại tiêu sái làm động tác giả chuyền đi!

Bóng được ném cho một đồng sự phía sau, hắn nghiêng thân mình lao xuống đất, lăn một vòng.

“Thằng nhóc cậu!….” Điền Chính Nghĩa chỉ vào Thiệu Quân.

Thiệu Quân đặc biệt tiêu sái hất tóc, vẩy rơi mồ hôi trên trán. Mấy người bọn họ mỗi lần trực ban, đều thừa dịp phạm nhân nghỉ trưa tranh thủ chút thời gian, ở trên sân thể dục đánh bóng rổ, Thiệu Quân là phân vệ của đại đội một bọn họ, trận này cùng lúc chơi giúp cả hai bên.

Hắn chơi bóng có chút nóng, liền tung vạt áo lên, vén đến tận ngực, lộ ra mấy khối cơ bụng xếp hàng chỉnh tề. Dây lưng trên eo lúc nào cũng nới lỏng ra một lỗ so với kích cỡ bình thường, quần dài rộng rãi thoải mái treo trên hông, buông thõng lôi thôi liên tục chấm đất, nhìn vào có loại cảm giác muốn rớt xuống mà lại rớt không được, đích thị là hình mẫu tiêu chuẩn của con em nhà công an giàu có.

Một chiếc xe áp tải phạm nhân tiến vào cửa sắt, từ trên xe nhảy xuống tám gã đặc công đầu đội mũ sắt trong tay cầm súng tự động mini, vẻ mặt khẩn trương mà nghiêm túc.

Thiệu Quân mắt sắc, cách nửa sân thể dục rống lên một tiếng. “U? …… Chảy máu?”

Trên tay hai gã đặc công có máu, cánh tay quấn băng vải cấp cứu. Từ Bắc Kinh chạy đến ngục giam Thanh Hà, lộ trình phải mất nửa ngày, vừa vào đến nơi lại thấy ngay cái tên một phút cũng không chịu yên tĩnh này, thiếu chút nữa đã khiến người ta “trở mặt”.

“Xui xẻo chút thôi, đệt mẹ, không có việc gì.”

Trong đó có một người đáp.

“Ai a?”

Thiệu Quân chậm rãi đi từ xa tới, gật đầu chào hỏi. Mảng áo trước ngực hắn bị mồ hôi thấm ướt, đường cong cơ thịt trên bả vai ánh lên một tầng bóng loáng, mặt trời vừa vặn chiếu tới.

Thứ hắn hỏi là người ở trong xe áp tải, không biết đến tột cùng là loại nhân vật quan trọng nào. Một chiếc xe áp tải có đến ba hàng bộ đội đặc công đứng hai đầu, con đường hai bên còn được canh rất kỹ càng, liên lạc với nhau đều mang bộ đàm, đơn giản rõ ràng nói vắn tắt….

Thiệu Quân biết, một xe áp tải bọc thép, mang tấm phòng hộ thép, là thứ chuyên môn dùng để áp tải những trọng phạm nguy hiểm tội ác tày trời, mấy tên tôm tép bình thường, thật sự không xứng với chiếc xe này.

Xích sắt nặng nề lê qua thành xe, một đôi chân mang giày đen mũi hẹp rơi xuống mặt đất, chấn động đến độ làm cho đất dưới chân Thiệu Quân hơi hơi rung lên, trong lòng hắn chẳng hiểu sao cũng khẽ động…

Chân và tay của phạm nhân đều bị còng lại, bị tám gã cảnh sát áp giải đi giữa sự bao vây của tầng tầng họng súng, đưa vào bên trong ngục giam.

“Nhiệm vụ của chúng tôi coi như đã hoàn thành, người này giao cho các cậu, những việc còn lại đều do các cậu quản!”

Cảnh sát áp giải ngạo mạn đem túi công văn vứt cho Thiệu Quân, trước khi đi còn ném cho nhóm quản giáo đại đội một một câu như vậy, dường như nhẹ nhõm, lại giống nặng nhọc mà thở dài một hơi, trong lời nói còn mang theo một cỗ sung sướng như trút được gánh nặng cùng hả hê khi thấy người gặp họa.

Trên đầu phạm nhân trùm một cái túi màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt.

Thân hình cao lớn chậm rãi đi qua hành lang dài, đôi giày đen đột nhiên xoay lại, liếc mắt một cái về phía Thiệu Quân.

Cặp mắt thâm thúy, đôi con ngươi tối đặc xuyên thấu qua khăn trùm đầu màu đen, ánh mắt hung ác nham hiểm, mang theo hàm ý khiêu khích, xẹt qua cái trán Thiệu Quân, bắn tới bụng của hắn….

Thiệu Tam công tử sửng sốt, thằng nhóc ngươi nhìn ta?

Nhìn cái gì?

Hắn theo bản năng cúi đầu, ngón tay lặng lẽ sờ xuống đũng quần, lịch sự kiểm tra xem mình liệu có quên kéo khóa hay không….

Khóa quần được kéo kín, căn bản là không có hở cái gì.

Thiệu Quân khó hiểu giương mắt, vừa lúc gặp phải ánh nhìn đùa cợt của đối phương. Hắn vừa rồi sờ đũng quần của mình, người này đều nhìn thấy hết.

Cái đệt…… Thiệu Quân nhanh chóng kéo áo xuống, che đi bụng và eo, quay đầu tiếp tục đi chơi bóng.

Trở lại văn phòng, trưởng trại giạm đưa văn kiện cho mấy tên quản giáo của đại đội một. “Người này, đội các cậu nhận.”

“Giam người ở chỗ nào?” Điền đội trưởng hỏi.

Thiệu Quân đang gác hai chân lên trên bàn công tác kinh hoảng, cầm văn kiện lên nhìn lướt qua, nhất thời nhíu mày, đáy mắt toát ra vẻ chán ghét và khinh bỉ.

Người này cư nhiên phạm phải án tử.

“Đưa y đến ban bảy, ban của lão Thịnh.” Điền đội nói.

Đồng sự trong phòng cười hi hi ha ha, đều biết Điền đội trưởng cũng không có ý tốt. Ban bảy là “ban chướng ngại” của đại đội một, mấy kẻ hay sinh sự, nhiễu loạn có một đống, người mới đi vào, đảm bảo không thể nào dễ chịu được. Bởi vậy, phạm nhân mới tới mà nhìn không vừa mắt, chẳng cần phải tự mình đứng ra dạy dỗ, cứ mang tới để ban bảy thu thập vài ngày, tất cả đều dễ bảo.

Thiệu Quân cự lại. “Ai, tôi nói, sao không xách đến ban hai, ban ba của mấy người đi a?”

Điền Chính Nghĩa nói. “Ban ba chúng tôi không lợi hại như ban bảy của cậu, chúng tôi cam bái hạ phong.”

Thiệu Quân. “Ít khua môi múa mép! Lần trước là ban nào đánh bóng phạm quy, thông đồng chơi xấu, bắt nạt bọn tôi?”

Điền Chính Nghĩa. “Đâu đến mức như thế, không phải chỉ là một trận bóng thôi sao, thua từ năm ngoài, đến năm nay mà ngài vẫn còn băn khoăn?”

Điền đội trưởng tới Thanh Hà sớm hơn Thiệu Quân, kinh nghiệm nhiều, cảnh hàm cũng cao hơn một bậc. Một năm nay, hai người không chỉ ở trên sân bóng rổ phân cao thấp, mà quản lý đội ngũ cũng hăng hái rõ rệt. Làm quản giáo một thời gian dài, kỳ thật đều có tính tình như vậy, dẫn dắt phạm nhân dưới quyền chẳng khác nào dẫn dắt con cái của mình, so ra, đều đặc biệt bao che cho con. Bản thân mình lén lút lên mặt dạy dỗ quất dây lưng như thế nào cũng chẳng sao, chính là không muốn để cho người khác soi ra lỗi, không muốn để người khác nhìn thấy.

“Cho vào ban chúng tôi thì cứ cho vào ban chúng tôi đi, người có thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn dạy dỗ y như cũ.” Thiệu Quân ở trước mặt đồng sự không thể yếu thế.

Hắn vội vàng tắt trò chơi mới chơi được một nửa ở trong máy tính đi, hút một ngụm thuốc lá, nghiến điếu thuốc vào gạt tàn.

Đội mũ cảnh sát, cầm cảnh côn, bắt đầu làm việc.

“Một trận bóng, chỉ kém có hai điểm…. lòng dạ hẹp hòi.” Điền Chính Nghĩa ở sau lưng nhỏ giọng lải nhải.

Nửa câu sau còn chưa nói ra miệng: cậu ấm nhà giàu, tình tình hư hỏng háo thắng từ trong xương.

“3709, vào nhà giam.”

Thiệu Quân hô lên, mở cửa sắt, đưa tên đi giày đen vào phòng.

Trong phòng giường trên giường dưới ngồi đầy người, mắt to trừng mắt nhỏ, xem xét phạm nhân mới tới. Lão Thịnh đội trưởng ngồi xếp bằng ở trên cái giường lớn, Thuận Tử, Con nhím, Hồ Nham ngồi bên cạnh, đều yên lặng nhìn y.

Phạm nhân mới tới, lúc vào nhà giam đều phải thay quần áo, giày vải đen từ đầu đến cuối chẳng ừ hử tiếng nào, cũng không nói lời vô ích, yên lặng đem quần áo cởi ra, giống như đã luyện thành thói quen đối với tình cảnh trong ngục giam này.

Đừng nói là các phạm nhân đều nhìn, chính Thiệu Quân cũng nhịn không được liếc vài cái. Người mới tới cực kỳ trầm mặc, ánh mắt lạnh lùng, mang theo một cỗ âm trầm tê liệt, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, khuôn mặt mạnh mẽ, mũi rất cao, hầu kết bên dưới chuyển động khiến cho Thiệu Quân chẳng hiểu sao lại nhìn chằm chằm trong chốc lát…..

Cởi quần áo ra, xếp ở trên cái giường để đồng lao là Thuận Tử và con nhím sờ trong ngoài một lần, xác nhận “sạch sẽ”.

Giày của y là loại giày vài bông mặt trên may vải màu đen đế giày màu trắng mà người già ở Bắc Kinh thường dùng. Đầu năm nay có rất ít ngươi đi loại giày này. Bên sườn giày có hàng chữ “Nội Liên Thăng”, Thiệu Quân có biết, đó là một cửa hàng đã lâu đời, chế tác khéo léo, rất “dưỡng chân”.

“Quần lót đâu, không cởi quần lót?” Con nhím soi nửa ngày, không soi ra được chút béo bở nào, còn rất không cam lòng.

Chỗ này vốn cũng chẳng có quy củ nào bắt buộc phải cởi quần lót, Thiệu Quân còn chưa lên tiếng, con nhím giống như cáo mượn oai hùm nói. “Trong đũng quần có giấu thứ gì tốt không? Thành thật một chút, giao ra đây.”

Thiệu Quân nhìn lướt qua chỗ kia, dùng ánh mắt ý bảo con nhím, không giấu di động và thuốc lá là được.

Con nhím lúc này mới duỗi hai móng vuốt sờ tới, lại bị đối phương dùng đôi mắt hẹp dài nhìn chòng chọc đến độ rụt trở về.

Giằng co trong vài giây, khóe miệng của giày vải đen hiện lên một nụ cười khinh miệt, giống như ai nói gì cũng chẳng thèm từ chối, tự mình lột bỏ một tầng cuối cùng….

“………”

“Fuck……”

Trong phòng cao thấp truyền ra vài tiếng ca thán, một phòng đều là nam nhân, đều hiểu được mấy thanh âm này là có ý tứ gì.

Đũng quần căng phồng kích thước khác hẳn người thường, thế nhưng lại không phải là giả, không độn bọt biển cũng không giấu di động, đích xác là đàn ông hàng thật giá thật.

“Thật đúng là rất có “hàng””. Thuận Tử bình luận.

Hồ Nham ở bên cạnh ló đầu ra từ trên thành giường, giương miệng, ngây ngốc nhìn chằm chằm, bất tri bất giác hơn phân nửa cơ thể đều thò ra bên ngoài, thiếu chút nữa lộn cổ xuống đất….

“3709, Chu Kiến Minh, về sau anh sẽ ở phòng này.”

Chờ phạm nhân mới thay xong tù phục, Thiệu Quân nói.

Lúc này giày vải đen đột nhiên giương mắt nhìn thẳng vào Thiệu Quân. “Gọi sai tên rồi.”

Thiệu Quân cúi đầu nhìn tài liệu. “Sai chỗ nào?”

Người nọ lạnh lùng nói. “Tên tôi không phải như thế, cậu nhìn lại đi.”

“Trên hồ sơ của anh giấy trắng mực đen ghi rất rõ ràng, tôi còn phải nhìn thế nào nữa?!”

Thiệu Quân cũng bồn chồn.

Đã vào nhà lao còn không nhận tội, chưa thấy qua người nào ngay cả họ tên mình thế nào cũng không biết.

“Chu Kiến Minh, người địa phương, lãnh bản án số tám, tội danh cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, là anh không sai chứ?”

Hết chương 7.