Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 37: Gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt



Hai quản giáo đưa người đến bệnh viện lúc này cũng bước vào phòng liếc mắt một cái, an ủi vài câu, bảo hai người trước hết cứ an tâm dưỡng thương ở chỗ này.

Lão hói nằm trên giường gầm nhẹ một câu: “Ông đây đã bị thương thành như vậy, chân cũng sắp nổ đến tàn phế, vậy mà một lời giải thích cũng không có?!”

Quản giáo nhanh chóng an ủi, nói lãnh đạo cũng rất tức giận, muốn tìm quản đốc đội thi công đòi giải thích, bồi thường dân sự cho tai nạn do thiếu trách nhiệm.

Lão hói thấp giọng mắng: “Bồi thường cái rắm! Đừng tưởng ông đây không biết, đội trưởng đội thi công và trưởng ngục giam Thanh Hà mẹ nó là cùng một ổ chui ra!……”


Hai người Lại Hồng Binh và La Cường nằm nghiêng trên giường, trong lòng đều rất khó chịu, nhất thời cùng chung mối thù, trăm miệng một lời, lôi mấy lão lãnh đạo cao thấp quang quác quang quác lần lượt mắng một lần.

Di động của quản giáo đột nhiên vang lên.

“Alo?…… Ai? Anh nói ai?”

“Tiểu Thiệu? Tiểu Thiệu không có ở chỗ chúng tôi mà?”

Người nhận điện thoại quay đầu hỏi đồng sự, lại theo bản năng hỏi La Cường và Lại Hồng Binh: “Thiệu Quân vừa tới bệnh viện sao? Không có đi? Các anh cũng chưa nhìn thấy cậu ấy đúng không?”

Thần sắc La Cường khẽ động, xen mồm hỏi: “Thiệu cảnh quan thế nào? Hắn tới chỗ này sao?”

Quản giáo rống vào điện thoại: “Cái gì? Báo động sao?”

“Vậy cậu ấy hiện tại đang ở đâu? Trên đường?…… Rốt cuộc cậu ấy đã đi đường nào?”

“Nước sông Triều Bạch tràn ra? Sao đường có thể ngập được chứ?!”

Hai quản giáo vội vã chạy ra ngoài, gọi điện thoại tìm người.

Sắc mặt La Cường chậm rãi ngưng trọng, mày gắt gao xoắn vào một chỗ, từng chữ y đều nhớ rõ……

Lúc trước y ở trước mặt Thiệu Quốc Cương buông lời ngoan độc, từng chữ y đều nhớ rõ.

Có một ngày, người của mày, đừng rơi vào tay tao.

Nếu để người của mày rơi vào lòng bàn tay tao, ông nhất định sẽ khiến mày khó chịu, ông sẽ giết chết hắn.

La Cường chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh, lưng tựa vào vách tường, một mình đứng trong hành lang mờ tối thật dài, dõi theo bóng dáng bản thân lưu lại trên mặt đất, hai mắt thất thần.

Bóng dáng in dưới đáy mắt y chậm rãi biến hóa, bán đứng trái tim y, biến thành một một người khác, người kia núp trong lòng y, dáng người nhỏ gầy, hơi hơi lắc lắc eo thon, một đôi chân thon dài……

Tiểu hộ sĩ bưng khay đi vào thay thuốc, suýt chút nữa bị La Cường bất ngờ quay lại hất văng cả cái khay và chai thuốc.

“Này. này anh mau đứng lại!”

“Cái anh kia, anh không thể ra khỏi bệnh viện đâu, anh muốn chạy đến chỗ nào?!”

Xế chiều hôm đó, kỳ thật sau khi Thiệu Quân chạy xe được mấy dặm, liền phát hiện tình thế hoàn toàn không ổn.

Hắn cũng không phải kẻ ngốc lấy tính mạng của mình ra nói đùa, chỉ là nước lên rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức vượt qua cả dây thần kinh cảnh giác trong đầu hắn. Trước sau cũng chỉ mất có vài phút, đợi đến khi hắn phát hiện ra không ổn, muốn quay đầu lùi lại, thì đã không còn kịp nữa.

Sông Triều Bạch chỗ giao với Kinh Tân, nơi mặt sông rộng nhất cũng tới gần trăm mét, mưa to khiến nước sông tăng vọt, tràn ra khỏi đê, nuốt hết cả một vùng thu hoạch ngô cực lớn, dũng mãnh hướng về những nơi có địa thế trũng.

Mấy giam khu phía đông của ngục giam Thanh Hà bọn họ, nằm ở ngay ven bờ sông Triều Bạch, mà bệnh viện lại ở vùng đất cao cách mấy km, Thiệu Quân vừa mới bị kẹp ở bên trong, trước không thôn sau không điếm, lúc này cũng tiến thoái lưỡng nan.

Nước dâng qua bánh xe……

Nước dâng qua dòng chữ “ngục giam Thanh Hà” sơn trên thân xe……

Cửa xe đẩy không ra, Thiệu tam gia cũng không ngốc đến mức chờ nước lũ đến nâng hắn lên. Hắn kéo lấy con dao găm của cảnh sát từ sau eo, đâm xuống một góc trên cửa kính thủy tinh của xe, ra sức đục vài cái, sườn cửa sổ nháy mắt bị đục ra một cái lỗ lớn bằng khoảng móng ngón tay cái……

Xe đã không đứng vững được nữa, bắt đầu trôi nổi lên trên, bị nước lũ đẩy về phía trước.

Thiệu Quân gian nan thoát ra từ cửa kính xe, nghiêng người, giống như một con bạch tuộc lớn, mệt mỏi ghé vào đỉnh xe.

“Cái đệt……” Thiệu Quân thì thào mắng.

Đưa mắt nhìn lại, con đường này đã trở thành một mảng biển rộng mênh mông.

Hôm nay nếu hắn muốn thấy La Cường, đoán chừng phải trực tiếp bơi qua.

Hai tay Thiệu Quân ra sức bám lấy nóc xe, hai chân tách ra trụ ở hai bên, cố gắng duy trì cân bằng trong nước.

Sau đó lại kiếm lấy một cây gậy gỗ thật dài ở trong nước, lấy làm mái chèo, thỉnh thoảng lại chèo hai cái trên nóc xe, nắm chắc phương hướng.

Thế nhưng dù sao nóc xe cũng không thể trở thành thuyền để chèo, huống chi dòng nước chảy xiết, nước lũ lao từ thượng du xuống dưới, trong nước cái gì cũng có, nào là gia cụ của nông hộ, nào là thùng nước tiểu, ống nhổ đờm, nồi niêu muôi chậu, bắp ngô củ khoai, cải trắng lá cây, từng thứ từng thứ đều vọt lại đây……

Một cây non bị nước cuốn đổ đột ngột nện xuống dưới, Thiệu Quân vội vàng né tránh, một cú bổ này gần như đã quét hắn xuống khỏi nóc xe, thiếu chút nữa thì trượt tay bị nước cuốn đi……

Hắn chỉ còn lại một bàn tay vẫn sống chết bám lấy mép xe, ngón tay đau đớn giống như bị cắt bỏ.

“Thiệu Quân!!!”

“A!!!! Thiệu Quân, cậu túm chặt, mẹ nó đừng buông tay!!!!!”

Thiệu Quân cảm thấy bản thân nhất định là sắp bị nước nuốt chửng, đã bắt đầu xuất hiện ảo giác, người kêu hắn là ai đây?

Không cần liếc mắt nhìn hắn cũng có thể nhận ra thanh âm quen đến không thể quen hơn của tên khốn kiếp kia! Thế nhưng một phạm nhân làm sao có thể ra ngoài chạy loạn, đi tới nơi này?

“Thiệu Quân, túm lấy xe, bò lên đi! Mau mau bò lên cho ông!!!!!!”

La Cường ôm một gốc cây bên đường, nửa người dưới ngâm trong nước, điên cuồng mà hét về phía Thiệu Quân.

Y nhìn chằm chằm người đang giãy giụa trôi nổi trong nước, đầu óc giống như bị dòng điện quấn quanh, điên cuồng vang vọng những lời lúc trước từng uy hiếp Thiệu Quốc Cương.

Mày động vào người quý giá nhất của tao, tao cũng sẽ động vào người quý giá nhất của mày.

Tao sẽ cho mày biết thế nào gọi là hối hận, thế nào gọi là sợ hãi.

La Cường hiểu rất rõ tâm tình ân hận thống khổ khi người mình yêu thương nhất phải chịu khổ chịu tội, bị người khi dễ là như thế nào. Y đã từng trải qua một lần, y rất rõ.

Hôm nay La Cường rốt cuộc cũng tận mắt, chính miệng nếm thử, thế nào gọi là hối hận, thế nào gọi là sợ hãi.

Thiệu Quân uống vài ngụm nước bẩn, ghê tởm đến sắp nôn ra, giãy giụa bò lên nóc xe, chỉ trong thoáng chốc này, một cơn sóng từ thượng du lại ào đến đây, nhanh chóng cuốn cả người cả xe trôi đi……

Chính hắn cũng sắp chết đuối, nhưng vẫn giãy giụa quay đầu nhìn lại, không ngờ lại nhìn thấy cái cây La Cường bám trụ kia không chịu được công kích từ dòng nước, nháy mắt ầm ầm ngã xuống.

“A!!! A!!!!!!!”

Thiệu Quân gấp đến độ vung hai tay kêu to, lại không phát ra được bao nhiêu âm thanh, kêu không ra tên của La Cường.

Cái cây đập xuống mặt nước làm bắn tung bọt sóng cao mấy thước, bộ rễ khổng lồ kéo theo hàng tấn đất vàng đổ ngược vào nước lũ, tạo nên một mảnh đầm lầy hỗn độn.

Thiệu Quân bị nước cuốn đi, hai mắt tối sầm, hoàn toàn không tìm thấy phương hướng, khóe mắt chỉ thoáng nhìn thấy La Cường đang vung vẩy hai tay trên mặt nước, giống như muốn nói với hắn: “Đi mau đi, cây đổ rồi! Mau tránh ra!”

……

Xe bị nước cuốn đến không biết phương hướng, Thiệu Quân bởi vì thể trọng nhẹ mà trôi nổi trên mặt nước, lại nhanh chóng lao xuống, đầu đụng phải một cây cột!

Lần này bị đung đến choáng váng đầu óc, nhưng hắn bất chấp khó chịu, ba chân bốn cẳng bắt lấy bất cứ thứ gì có thể bắt.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thứ mà mình đang ôm, là một cái cột mốc ở lối vào ngoài cùng của Thanh Hà. Hai năm trước giám ngục trưởng đột nhiên vỗ bàn ra lệnh, dựng một cổng chào lớn ngoài cửa vào nông trường, viết lên trên bốn chữ “Nông trường Thanh Hà” uy phong lẫm lẫm. Khi đó người bên dưới oán than dậy đất, đều âm thầm bất mãn vô cùng, cho dù mấy năm nay hiệu quả kinh tế tốt cũng đừng có giày xéo tiền bạc như vậy chứ, khoản tiền này ngài chia cho cấp dưới làm thưởng cuối năm có phải tốt hơn không?

Nơi này của chúng ta rõ ràng là ngục giam, ông dựng cái cổng chào làm gì?

Trên cổng chào viết bốn chữ lớn: Đền Thờ Trinh Tiết hả?

Làm cái loại cảnh trí râu ông nọ cắm cằm bà kia thế này, hoàn toàn là có bệnh đó.

Thiệu Quân cũng không nghĩ đến, may mắn là có cái cổng chào vô dụng kia, hôm nay đền thờ này đã cứu hắn và La Cường một mạng.

La Cường bị nước cuốn trôi xuống dưới, không đập đầu mà gần như chặn ngang đụng vào trên một cây cột khác!

Một cú va chạm này, hai mắt cũng biến thành màu đen, suýt chút nữa đã bị chém đứt eo……

“La Cường!”

“La Cường anh túm chặt, đừng buông tay! Đợi tôi đến đó!”

Lúc này đến phiên Thiệu Quân điên cuồng kêu to, bám trên cây cột giống như con khỉ không dám buông tay. La Cường chỉ cách có mấy thước, gần trong gang tấc, vậy mà hắn lại không với tới người đó.

La Cường dùng đôi bàn tay to ôm cây cột, chịu đựng cơn đau nhức đến muốn ngất xỉu vài phút đầu, rốt cuộc cũng há được miệng ra, nghiêng mắt nhìn người ở cách đó không xa mắng: “Cái đệt mẹ cậu eo ông đây sắp hỏng rồi…… Đệt bà nhà cậu!!!”

Khuôn mặt Thiệu Quân đều là nước bùn, cái mũi cũng bị bùn lấp kín, bày ra một gương mặt nghẹn khuất, vừa tức vừa vội, cũng mắng: “Đệt bà nhà anh đó!!!!!”

La Cường xé cổ mắng to: “Cậu điên rồi sao mẹ nó không nhìn thấy trời mưa to sắp lũ lụt hả! Cậu chạy đi đâu thì chạy chạy đến con đường này làm gì? Con đường này năm trước vừa xảy ra lũ lụt mẹ nó cậu không biết sao! Cậu bị ngu đấy hả!!!!!”

Thiệu Quân rống: “Tôi ngu ấy hả? Tôi còn không phải là vì muốn đến bệnh viện nhìn anh một cái sao! Anh ở bên ngoài nổ chết tôi không được đi nhặt xác cho anh hả!!”

La Cường rống lại: “Ai mẹ nó nổ chết cơ! Ông đây còn sống nhăn đây này cậu nhìn đi, trên núi tràn lũ mà cậu mẹ nó ngu ngốc không biết chạy sao!!!”

Thiệu Quân bị mắng đến sững sờ, vừa ủy khuất vừa giận dữ: “La Cường đồ khốn kiếp anh còn dám nói tôi! Anh chạy đến bằng cách nào?! Anh định thừa dịp có lũ để vượt ngục sao!”

Lòng trắng mắt của La Cường bao xung quanh con người đỏ sẫm, răng nanh nghiến chặt đến kêu lạch cạch: “Ông đây vượt ngục cái con mẹ nhà cậu! Tôi còn không phải là vì đi tìm cậu sao, tôi tưởng cậu rơi vào trong nước chết ngắc rồi chứ!!!!”

Thiệu Quân: “……”

La Cường: “……”

Bệnh viện lầu trong lầu ngoài đều có võ cảnh và bảo an canh gác, La Cường là chui ra từ cửa sổ WC nam tầng ba, theo ống nước trượt xuống mặt đất, trèo tường mà đi.

La Cường ngay cả giày cũng không có, một bên giày vải đen đã bị rơi ở mỏ đá, đành thó đôi giày trắng của cô bé hộ sĩ trong bệnh viện lê đi, đi được một nửa liền quẳng giày, sau đó chạy chân trần.

Cái chân bị thương rỉ máu ra ngoài, toàn bộ băng gạc đều bị bùn bao bọc, chân đau giống như bị xát muối lên vậy.

Cái thằng nhóc Tam bánh bao này, gặp chuyện không có kinh nghiệm, đơn độc một mình rơi vào trong nước thì làm sao bây giờ? Mưa to tầm tã, sấm sét đùng đùng, lũ lụt đất lở bất ngờ bùng nổ, ai bị cuốn vào là chết chắc, căn bản sẽ không được cứu trợ……

Khi đó La Cường rất muốn đánh chết mình.

Mỗi lần y gặp chuyện không may, là Tam bánh bao tới cứu y, che chở cho y.

Nếu có một ngày bánh bao thật sự xảy ra chuyện, vậy ai sẽ ở bên cạnh che chở cho hắn đây? Bên cạnh hắn còn có ai nữa chứ?

Y chạy từ ngọn núi cao chỗ bệnh viện xuống, từ một khoảng cách khá xa đã nhìn thấy chiếc xe của ngục giam Thanh Hà, trên nóc xe còn có một con bạch tuộc bốn chân.

Chỉ một cái liếc mắt như vậy thôi, La Cường đã sắp điên rồi, lúc ấy liền trực tiếp từ lưng chừng núi ôm một cái chạc cây đại thụ, nhào vào trong nước……

Hai người cách nhau khoảng bốn năm thước, mỗi người ôm một cây cột trong lòng, thở hồng hộc.

Trừng mắt liếc nhìn nhau, hầm hầm hừ hừ, đều hận không thể nhào qua cắn lên một miếng, thế nhưng lại không với tới người kia.

Thiệu Quân đội mưa to chạy tới, là muốn tìm La Cường, tưởng rằng La Cường đã xảy ra chuyện, không có ai ở bên cạnh chăm sóc.

La Cường không để ý nước lũ chạy tới, là muốn tìm Thiệu Quân, sợ bánh bao bị chết đuối, không có ai cứu.

Lúc này nào còn ai lo lắng đến sự khó chịu, cãi vã mấy ngày trước?

Đầu óc hai người đều sáng như gương, trong lòng vướng bận người này như vậy, làm sao chịu được người trước mắt xảy ra chuyện?

Chỉ trong thoáng chốc, từ thượng du lại lao xuống một đống mảnh gỗ, xen lẫn với tiếng kêu cứu mỏng manh.

Thiệu Quân theo bản năng vươn một bàn tay, liều mạng muốn với đến.

“Ở đây, ở đây!”

“Cô mau túm lấy tay tôi, mau túm lấy tay tôi!!!”

Đó là một cô gái, đang vung hai tay giãy giụa trong nước lũ, đầu ngón tay lướt qua đầu ngón tay Thiệu Quân trong gang tấc, thế nhưng không ai có thể túm lấy ai.

……

Hai người cứ như vậy trơ mắt nhìn cô gái kia lướt qua trước mặt, bị dòng nước xiết nhanh chóng nuốt chửng, nghẹn ngào, chỉ còn lại có một mái tóc dài lơ lửng trên mặt nước, chậm rãi biến mất trong tầm mắt.

Một con người cứ như vậy mà biến mất.

Bốn phía lại hồi phục sự yên tĩnh đến chết lặng.

Thiệu Quân thở hổn hển, đột nhiên xoay qua, nhìn chằm chằm La Cường, môi run rẩy, nói không nên lời.

Toàn bộ ngực La Cường đã chìm vào trong nước, trầm mặc, cũng nhìn Thiệu Quân, bùn đen trát quanh cổ và mặt khiến người này thoạt nhìn giống như một pho tượng điêu khắc, chỉ có đáy mắt là còn dư một ánh sáng nhạt.

Một đường sinh tử, vốn gần trong gang tấc, nhưng giây tiếp theo có lẽ lại là biển trời cách trở, vọng đoạn thiên nhai.

Hai người nhìn đối phương thật sâu, tầm mắt dây dưa kéo căng giống như muốn xé toang hốc mắt……

Một cái liếc mắt này nhìn xong, còn không biết tối nay có thể có cái liếc mắt thứ hai hay không.

Hết chương 37.