Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 20: Cơm tất niên…



Đêm đó, Thiệu tam gia vẫn giống như dự đoán của mọi người, đúng giờ giá lâm đến nhà lao của ban bảy, trong tay cầm hai cái cặp lồng.

La Cường mở cặp lồng ra, mùi thơm nức nóng hổi nồng đậm ập vào mặt.

“Vừa mua, còn nóng, nhanh ăn đi.”

Thiệu Quân đội mũ lệch, lắc lư ở trong phòng, chỉ trỏ, cái nệm này trải chưa được, bồn cơm kia chưa rửa sạch hết gạo, còn có đôi giày đá bóng kia ai quăng trên đất, thối chết người thế này còn ở được sao?!

Thiệu Quân cũng mới trở về từ thành phố, nói, ở bên Song Tỉnh có mở một nhà hàng “Song lưu lão mụ thỏ đầu” (chịu, hổng biết dịch kiểu gì T_T), ông chủ là người Thành Đô chính tông, ăn rất ngon, hắn ăn xong thấy rất được, đoán là La Cường chắc chắn thích ăn, liền thuận tiện mua bốn phần. Bên cạnh tiệm cơm đó còn có một nhà hàng “Cửu cửu nha”, vì thế lại mua hai cân cổ vịt cay.


La Cường ngồi xếp bằng trên giường, đặt hai cái cặp lồng lên hai đùi, cúi đầu hừ một câu. “Sau này mỗi ngày đều có hả?”

Thiệu Quân khinh thường nói. “Mơ đẹp nhỉ, ngày nào cũng là sinh nhật anh sao?”

Thiệu Quân lại nói với Thuận Tử. “Lần tới là sinh nhật cậu, tôi lại đến cửa hàng kia mua thịt thỏ cho cậu.”

Con nhím nhanh mồm nói. “Tam gia, tôi thích ăn gan xào lăn, còn có thịt viên chiên sốt chua ngọt!….. Ở nhà hàng lẩu bên Tây Tứ, đồ ăn chính tông Bắc Kinh!”

Thiệu Quân nói. “Tháng này không lấy được hai trăm công điểm, tôi sẽ không mua thịt viên xào chua ngọt cho cậu, tự xem mà lo liệu đi!”

Chỉ vi món thịt viên xào chua ngọt trong lần sinh nhật này của mình, con nhím bật dậy khỏi giường, vừa đứng nghiêm vừa hành lễ, cam đoan với Thiệu cảnh quan nhất định sẽ biểu hiện thật tốt trong khóa lao động này.

La Cường coi như đã lĩnh giáo được, một chiêu mua chuộc nhân tâm này của Thiệu tam gia, làm đến thực tài tình, không bới móc vào đâu được. Tấm bảng trắng ngoài cửa hội trường nhỏ kia, đổi từ học tập chính trị sang chúc mừng sinh nhật, tám phần cũng là chủ ý của Tam bánh bao.

Thiệu Quân đối với mỗi phạm nhân trong ban năm sáu bảy tám đều rất tốt, đều trò chuyện rất vui vẻ, cũng không nhìn ra có điều gì bất công.

La Cường cũng không biết khi đó bản thân nghĩ thế nào, người đã lớn tuổi rồi, lại cô độc, tịch mịch, tâm lý khó tránh khỏi yếu ớt, muốn có người nhớ thương mình, muốn có người đối xử tốt với mình.

Muốn biết bản thân trong tâm trí người ta, có vị trí khác biệt.

La Cường cảm thấy trước đây y không giống như vậy, trước đây y chẳng cần bất cứ kẻ nào, hiện giờ già đi, trước mắt đã chẳng còn gì đáng giá để khoe ra, chẳng còn gì có thể hoang phí, bụng dạ cũng nhỏ lại.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cây hòe rụng lá ngoài sân dùng những chạc cây ngây ngô ôm lấy trời cao, sân thể dục đất vàng đông lạnh đến cứng rắn.

Chỗ ngủ của La Cường vừa vặn nằm sát cửa sổ, lại là giường trên, tầm nhìn rất tốt.

Trước đây khi ngủ y ghét ánh sáng nhất, chỉ cần có chút ánh sáng hoặc động tĩnh nào làm ồn đến y, y có thể lật giường quăng dép ngay tức khắc. Sau đó cũng không biết vì sao, bắt đầu từ một ngày nào đó, y bắt đầu kéo rèm cửa ra, để ánh mặt trời phía đông buổi sớm rọi đầy cả phòng, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt oán thán tức giận mà không dám nói của đám người trong phòng……

Theo góc độ y nằm, đầu gối lên cánh tay, vừa vặn có thể nhìn thấy con đường mòn nằm giữa rừng cây nối thông giữa khu nhà giam và ký túc xá, còn có hơn một nửa sân thể dục.

Sáu giờ sáng mỗi ngày, Thiệu Quân đội chiếc mũ cảnh sát nghiêng nghiêng, chạy chậm ra khỏi ký túc xá, một đường chạy còn không ngừng bận rộn nắm đai lưng, xách quần lên trên, nhìn vào là biết trước đây phụ huynh không quản lý tốt, đã dưỡng thành thói quen xấu xách lưng quần ở nơi công cộng.

Buổi tối trước khi tắt đèn, Thiệu Quân ôm mấy túi đồ ăn vặt, sách giải trí, máy chơi game dùng cho ca đêm vào trong lòng, đi bộ, lại bước qua đó một lần nữa. Mỗi lần người này đi ngang qua cây xà đơn trong sân thể dục, đều sẽ đặt hết đồ xuống, cởi áo khoác chế phục, dùng sức chà chà lòng bàn tay, sau đó phi thân lên bắt lấy xà đơn……

La Cường ngồi nhìn ở xa xa, ban đầu là giúp Thiệu Quân đếm đếm, xem hôm nay người này kéo người được bao nhiêu lần.

Sau này lại không đếm số lần tập của Thiệu Quân nữa, mà là đếm xem trên người hắn có mấy khối cơ bụng, mấy khối cơ lưng, ánh mắt lướt theo đường nét trên lưng Thiệu Quân, nhìn cái mông vểnh lên chậm rãi phát lực ưỡn người về phía trước, đường cong phần eo và đùi……

Có đôi khi tâm tình Tam bánh bao tốt, thể lực dư thừa, đêm đó ăn nhiều thịt hơn, sẽ chạy hai vòng để ra mồ hôi, miệng thở ra một làn khói trắng.

Mỗi lần chạy bộ mông thật vểnh, đẹp cực kỳ.

La Cường nhìn người này chạy thẳng ra khỏi mép cửa sổ, nhảy ra ngoài tầm mắt. Đầu y theo bản năng dịch dịch, lại dịch dịch, đuổi theo bóng hình kia, khuỷu tay bên dưới bất chợt không còn, suýt thì ngã đập đầu xuống đất……

Tết âm lịch năm ấy đến rất sớm, vào cuối tháng giêng.

Năm mới ở trong ngục giam, nhà xưởng nghỉ, mở hội liên hoan, phân phát đệm chăn, còn cho cải thiện bữa ăn, các phạm nhân rất vui vẻ, hy vọng mỗi ngày đều giống năm mới.

Sáng sớm hôm đó Thiệu tam gia đi vào ngục giam, vừa ngẩng đầu nhìn thấy chiếc bảng trắng thường trực, liền ngây ngẩn cả người.

“Mấy thằng nhóc này……”

Thiệu Quân cười mắng.

Bảng trắng nhỏ bị người khác tô vẽ lung tung, có kẻ dũng cảm lấy phấn viết lên đó mấy chữ lớn thô kệch: [Thiệu cảnh quan, đêm ba mươi chúng tôi muốn ăn sủi cảo! Phải có thịt heo hành tây, sủi cảo không thịt bọn tôi không ăn!!!]

Tiếng cười ồn ào của đám người các ban phá lên ở bên cạnh, Thiệu Quân theo tiếng cười đi qua xem, cũng đã đoán được mấy chữ này là do tên khốn kiếp nào viết ra.

Ai có thể lớn gan đưa ra yêu cầu như vậy với quản giáo chứ?

Còn có thể là ai? Chính là người trong nhà, người trong nhà a!

Kỳ thật quản giáo đã sớm có chuẩn bị. Người phương bắc đón năm mới, nhất định phải ăn sủi cảo, không có sủi cảo thì không gọi là năm mới.

Xế chiều hôm đó, ánh mặt trời mỏng manh sau tuyết yếu ớt chiếu vào căn tin, toàn bộ phạm nhân trong đại đội đều một ngồi trong căn tin, tập thể làm sủi cảo, vô cùng sung sướng.

Người trong mỗi ban tụ thành một đám, vây quanh một bàn, tự mình nhào bột, tự mình thái nhân, tự mình gói, có thể gói ra cái gì thì ăn cái đó.

Đều là một đám đám ông, lúc này liền lộ ra sự khác nhau giữa biết nấu và không biết nấu. Đàn ông phương bắc ở tuổi này phần lớn đều không làm việc nhà, hầu hết là để mẹ hoặc vợ nấu cơm, cho nên rất nhiều người chỉ biết ăn sủi cảo, hoàn toàn chưa từng làm sủi cảo bao giờ.

Con nhím không biết gói, sủi cảo nặn ra không vuông cũng chẳng tròn, đun lên thì thành dị dạng, vẫn còn mở miệng.

Hồ Nham cũng không biết gói, nặn đến nặn đi, cho vào nồi liền rời rạc thành mì Tàu.

Đoàn người vây quanh xem La Cường làm sủi cảo, vỏ ngoài thật tròn trịa, làm rất nhanh, ngón tay cực kỳ lưu loát.

“Cường ca, thật khá a, cừ ghê!”

“Hồi trước ở nhà có nấu cơm rồi sao? Nấu cơm cho vợ hả? Chị dâu nhà Cường ca chúng ta là vị nào a, chắc là thiên tiên đi, thật mẹ nó có phúc!”

La Cường cười lạnh vài tiếng, vùi đầu thuần thục nặn ra những viên sủi cảo hình dạng ngay ngắn hoàn mỹ.

Nói về năng lực nấu cơm của La Cường, thì vẫn kém xa so với La gia tiểu tam. La Chiến đã từng lấy được chứng chỉ đầu bếp cao cấp theo tiêu chuẩn khách sạn, La Cường chẳng qua chỉ biết gói bánh bao, làm sủi cảo, nướng bánh, nướng thịt, làm một chút việc nhà với nấu cơm, thế nhưng đã đủ để múa mấy đường trước mặt đám nhãi ranh trong ban rồi.

Trẻ con nhà nghèo sớm lo việc nhà, lời này quả thật không sai. Khi đó, La gia lão đại đang phải ra ra vào vào đại tạp viện để làm việc giúp baba, lão nhị liền ở nhà giúp mẹ y dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm.

La Cường bốn tuổi đã biết đốt than bếp lò, bảy tuổi đã biết xào đồ ăn, chín tuổi có thể tự mình hấp một lồng bánh bao, nhào bột, thái đồ ăn, trộn nhân bánh, gói bánh bao, cuối cùng cho vào lồng chưng lên.

Trong đại tạp viện ở ngõ Tường Phượng bên Tây Tứ, La gia có một gian nhà nhỏ rộng tám thước hướng về phía tây.

Căn phòng dùng một cái mành ngăn cách thành gian trong gian ngoài, hai người ngủ bên trong, hai đứa nhỏ chen chúc trên tấm ván gỗ nhỏ bên ngoài. Vào mùa đông, gió lạnh theo khe hở trên cánh cửa sổ cũ nát thổi vào trong, vù vù. Trong bếp lò chất đống mấy viên than tổ ong, âm thầm bốc cháy.

La Cường mười tuổi, tiểu Tam nhi sinh ra, đổi lấy mạng mẹ y, ba đứa trẻ từ đó về sau không còn mẹ.

Mấy năm sau đó, vẫn là lão nhị vừa đi học vừa ở nhà nấu cơm, có đôi khi giữa trưa cũng muốn chạy về từ trường học, chăm sóc em trai.

Trong nhà khó khăn không mua nổi sữa bột, mỗi ngày La Cường đều ninh cháo cho tiểu Tam nhi ăn.

La tiểu tam nhi lăn lộn trên giường lớn, gặm ngón tay, gặm xong ngón tay lại gặm ngón chân, rầm rầm rì rì, còn luôn thích lăn xuống mặt đất, muốn đi đi.

La Cường một tay cầm cái que sắt gẩy than trong bếp lò, tay kia giữ lấy tiểu Tam nhi, một chân kê cạnh giường đẩy đẩy đứa nhỏ, nếu không thì vừa quay đầu lại, tiểu bại hoại kia có thể lập tức nâng người lăn xuống khỏi giường.

Vì thế La tiểu tam nửa thân mình treo ở bên giường, ôm lấy đùi anh nó, đùa giỡn gặm gặm, dùng răng sữa cắn xé, thằng nhóc con lòng lang dạ sói, cắn đến cả quần anh nó đều là cháo gạo và nước miếng……

Thiệu Quân giả vờ giả vịt mang theo cảnh côn, tuần tra xung quanh căn tin, rình coi xem sủi cảo ban nào gói được nhất.

Ban năm bên kia nổi khùng đứng dậy, kêu cha gọi mẹ với Thiệu tam gia. “Thiệu quản, ban chúng tôi không có thịt, cho chúng tôi một miếng thịt heo nữa đi, van cầu ngài đó Thiệu quản!”

Thiệu Quân nhướn mi trừng mắt. “Ban nào cũng đều phát thịt rồi, ban mấy người còn đòi gì nữa?”

Con nhím duỗi cổ cười hô hố. “Thiệu quản ngài đừng để ý đến chúng nó, thịt của ban bọn họ đều bị ăn vụng hết rồi!”

Đám người ban năm thấy thịt heo liền phát điên lên rồi, miếng thịt đủ nạc đủ mỡ kia hoàn toàn không được thái thành nhân bánh, mà trực tiếp mang đến phòng bếp cho vào chảo rán rắc rắc muối rồi cắt ra chia nhau ăn. Ăn xong rồi còn chép chép miệng chưa đã thèm, xoay mặt phát hiện không đúng a, sủi cảo cho cơm tất niên chúng ta còn chưa gói, mẹ nó chỉ còn lại có cải trắng hành tây, sao làm sủi cảo được?!

Thiệu Quân đứng ở phía sau La Cường, xem La Cường làm sủi cảo.

Thiệu tam gia cũng không biết gói. Người như hắn làm sao nấu cơm cho được? Từ nhỏ sống ở nhà ông ngoại, tiểu Quân Quân đã là đại bảo bối mọi người hợp lực cưng chiều, trong nhà còn có bảo mẫu và cảnh vệ nấu cơm, nào đến phiên hắn làm?

Buổi tối đêm ba mươi, cuối cùng các ban đều có sủi cảo để ăn, mặc kệ là gói dễ nhìn hay khó coi, nhân bánh có thịt hay không thịt, cho dù là một nồi mì Tàu thịt vụn đi chăng nữa, thì trong tay mỗi người cũng đều cầm một cái cặp lồng, trong cặp lồng có sủi cảo nóng hầm hập.

Thiệu Quân đến ban nào cũng đều ké một miếng, cuối cùng ngồi xổm trên bàn ăn ban bảy không chịu đi, bởi vì sủi cảo của ban bảy ăn ngon nhất, quả thực không cùng cấp độ, các ban khác nếu không phải vỏ ngoài quá nhũn thì là nhân bánh quá cứng, hương vị không đúng quả thực không thể cho vào miệng!

La Cường nghiêng mắt nhìn Thiệu Quân, hừ hừ nói. “Chưa ăn bao giờ hả?”

Miệng Thiệu Quân bị nhồi đến phồng thành hai cái túi, lấy chiếc đũa chỉ chỉ vào La Cường, than thở. “Không tệ, đủ tiêu chuẩn.”

“Còn ngon hơn cả bảo mẫu nhà ông ngoại tôi làm.”

Thiệu Quân là thật lòng muốn khen La lão nhị, một người đàn ông cao lớn thô kệch như vậy, thế nhưng nấu cơm rất ngon.

“……”

Bảo mẫu nhà cậu? Bảo mẫu nhà cậu là cái lông gì, có từng lăn lộn trên đường chưa? La Cường trở mình xem thường, môi mỏng khó chịu mân chặt, lại lòng dạ hẹp hòi……

Lượng cơm ăn của Thiệu Quân cũng không nhỏ, ăn uống xả láng như vậy, mấy người bên cạnh thật sự nhìn không nổi.

“Thiệu quản, đây, đây, đây là…… sủi cảo của bọn tôi!!!”

“Chúng tôi còn ăn không đủ!!!”

Thiệu Quân ngước đôi mắt vô tội lên khỏi cái nồi, lấy chiếc đũa chỉ chỉ La Cường. “Bảo lão đại của mấy người gói nhiều thêm một chút a, cái này để tôi ăn!”

Thiệu Quân đã quen ăn cơm được người khác bưng lên tận bàn hầu hạ, không chút xấu hổ mà sai sử người ta làm việc.

Hắn còn cực kỳ nghiêm túc gõ vào cái chén rỗng không, miệng nhồi đầy sủi cảo. “Thật sự, ăn ngon! La Cường, gói thêm một nồi nữa đi!”

La Cường thu hồi ánh mắt nóng như ngọn lửa nhỏ khỏi người Thiệu Quân, yên lặng, trộn nhân, cán vỏ, chỉ chốc lát sau lại gói thêm một nồi.

Đêm hôm đó Thiệu Quân ăn đến hơn bốn mươi viên sủi cao lớn, ăn đến bụng tròn ủng như quả dưa, miệng đầy dầu mỡ, cực kỳ vừa lòng.

Đám người tụ tập ở hội trường cùng xem dạ hội mừng xuân trên CCTV, sau khi trở về hoàn toàn không buồn ngủ, ở trong phòng chơi suốt đêm.

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cũng chỉ có ngày hôm nay các phạm nhân mới có đặc quyền, quản giáo không tắt đèn, cho phép đám người tự do hoạt động.

Có ban ngồi vây quanh nói chuyện phiếm, có ban đánh bài.

Người ban bảy làm gì? Đám thủ hạ của La lão nhị, nếu chỉ là tán gẫu hay đánh bài gì đó, vậy rất không thú vị.

Thiệu Quân chạy tới cửa nhìn lén, kiểm tra, phát hiện một vòng người ban bảy thế mà lại vây quanh cùng nhau chơi mạt chược.

Mụ ngoại mi, trong ngục giam không cho phép chơi mạt chược!

Mà quan trọng hơn, đám người này làm thế nào lại kiếm được một bộ mạt chược?!

Thiệu Quân hùng hổ vọt vào nhà lao, chuẩn bị tịch thu bộ bài phi pháp, cầm đến trong tay nhìn kỹ, liền cười văng ra……

Hết chương 20.