Tôi Nguyện Dùng Trái Tim Dưỡng Trăng Sáng

Chương 27: Bút máy



“Anh sẽ làm bẩn em ư?”

Tần Kí Minh hỏi: “Nói linh tinh gì?”

Lâm Nguyệt Doanh nhăn mũi, dáng điệu quá đau đầu không muốn nhắc tới nữa: “Á á á đừng trêu chọc em, đừng ép em phải lặp lại lần nữa, da mặt em mỏng.”

Tần Kí Minh nói: “Anh thực sự không nhớ nữa.”

Lâm Nguyệt Doanh nghiêng đầu, nhìn anh.

“Có lẽ là nhiều tuổi rồi.” Tần Kí Minh lẳng lặng nói, “Rất nhiều câu, anh không nhớ nữa. Em nói linh tinh gì với anh cũng không cần phải căng thẳng, anh trai không nhớ rồi.”

Lâm Nguyệt Doanh còn đang mặc một chiếc áo khoác dày, chưa cởi, có hơi nóng, người cô vẫn đang lặng lẽ đổ mồ hôi.

Tần Kí Minh hơi điều chỉnh nhiệt độ trong xe xuống thấp một chút.

Lâm Nguyệt Doanh thở phào một cái, nói: “Tốt quá, gánh nặng trong lòng em cũng không còn nặng nề nữa.”

Tần Kí Minh hơi gật đầu, mỉm cười: “Như vậy là tốt nhất.”

Dừng mấy giây, anh lại nói: “Đi làm có mệt không?”

Lâm Nguyệt Doanh dựa ra sau một cách thoải mái, hơi nóng ấm áp đang thổi trên mặt, cô có hơi buồn ngủ, ngáp một cái, vươn vai không quá thoải mái: “Cũng tạm ạ, rất phong phú.”

Tần Kí Minh: “Nếu không thích vị trí hiện tại này, thì nói với anh một tiếng.”

Lâm Nguyệt Doanh nói: “Em vẫn nhớ có người dạy em, không được lấy việc công làm việc tư.”

Tần Kí Minh sửa đúng: “Này gọi là vật dùng đúng chỗ, anh có dẫn dắt mấy người, vừa khéo đang thiếu trợ lý, hôm qua mới đăng thông báo tuyển dụng.”

“Không muốn,” Lâm Nguyệt Doanh quyết đoán từ chối, “Bây giờ em đã thay đổi chủ kiến rồi, em không muốn víu anh cả đời, em muốn dựa vào thành tích của mình nói chuyện.”

“Có ý chí, em thực tập còn dư chưa đến nửa tháng,” Tần Kí Minh nói, “Cũng được.”

Lâm Nguyệt Doanh có ý chí vẫn đang buồn ngủ, sau khi tăng ca cô thực sự quá mệt quá mệt quá mệt rồi. Sinh viên đại học còn chưa ra khỏi tháp ngà (*), bình thường trong trường, thức đêm vì nhiệt tình thì cũng thôi đi, thức đêm vì công việc, loại đau khổ này khó mà nói thành lời.

(*) Tháp ngà: Xa rời thực tế.

Cuối cùng Lâm Nguyệt Doanh cũng bắt đầu đồng tình với tiếng hò phản đối 996 trên mạng, cô thừa nhận trước đây mình thực sự không có thực tiễn, không thể đích thân trải nghiệm như hôm nay.

Người người đều muốn biến nhiệt tình thành công việc, nhưng vừa mới biến thành công việc xong, mọi người đều sẽ ở trạng thái cưỡng ép, dưới cơ chế không tự do dần dần đánh mất nhiệt tình.

Lâm Nguyệt Doanh ngu nga ngu ngơ, đây là bước đầu tiên cô bước vào xã hội — thậm chí nói, là ngón chân đầu tiên.

Cô ngã lên xe Tần Kí Minh ngủ, đợi đến khi Tần Kí Minh lái xe đến hầm gửi xe chung cư của cô, vẫn chưa tỉnh.

Tần Kí Minh kiên nhẫn đợi một lúc trong hầm gửi xe yên tĩnh.

Dù sao thì cũng là chung cư cũ, cơ sở vật chất không đủ hoàn thiện, người trẻ sống ở đây cũng không nhiều, vào lúc này, trong hầm gửi xe không có ai, cực kỳ yên tĩnh.

Tần Kí Minh gọi hai tiếng Nguyệt Doanh, không ai trả lời.

Cô ngủ rất sâu.

Tần Kí Minh tập chung suy nghĩ một hồi, lái xe ra khỏi vị trí đỗ, đi về nhà.

Đến nơi.

Lúc xuống xe, Lâm Nguyệt Doanh vẫn còn buồn ngủ, gọi một tiếng anh ơi, rất ngoan, nhưng không động đậy.

Tần Kí Minh cởi dây an toàn, ôm ngang eo cô bế lên, đi tới chỗ thang máy.

Đã không nhớ nổi lần trước bế cô như này là lúc nào.

Tần Kí Minh bất ngờ phát hiện kỳ thực ra em gái vẫn nhẹ như thế — hay nói cách khác, nhẹ hơn trong tưởng tượng của anh. Cô đã lớn từng này rồi, lúc bế lên gần như không khác gì hồi nhỏ.

Cũng giống như hồi nhỏ, nửa mơ nửa tỉnh gọi anh.

“Tần Kí Minh, em muốn ăn cháo bát bảo nhuyễn nhuyễn.”

“Được, sáng mai ăn.”

“… Em còn muốn chiếc váy xanh lá rất đẹp kia nữa.”

“Cái nào? Cuối tuần dẫn em đi xem nhé.”

“… Tần Kí Minh, em muốn có bạn trai.”

Tần Kí Minh nói: “Anh là anh em, không phải Bồ Tát.”

Lâm Nguyệt Doanh giơ tay, ôm cổ anh, thực ra cô đã hơi tỉnh rồi, nhưng lười lắm, không muốn cử động, cũng không định nhảy xuống: “Ừm ừm ừm, biết rồi biết rồi.”

Tần Kí Minh bế cô, đứng vững ở cửa nhà, anh có thể bế cô bằng một tay, nhưng Lâm Nguyệt Doanh không tin, cô sợ mình ngã xuống, tự mình cố gắng giơ tay mở cửa. Hai người cũng coi như phối hợp ăn ý, mở cửa đi vào đóng cửa, liền một mạch.

Đến cửa phòng ngủ, Tần Kí Minh mới thả Lâm Nguyệt Doanh xuống, anh vẫn chưa đứng thẳng người, Lâm Nguyệt Doanh loạng choạng bước lên trước một bước, giơ tay ôm chặt lưng anh, mặt dán ở lồng ngực của anh, cọ cọ.

Tần Kí Minh sững lại.

“Cảm ơn anh,’ Lâm Nguyệt Doanh nói, “Quả nhiên, đàn ông vẫn cần phải luyện tập mới có thể duy trì cơ bắp đẹp và thể lực cường tráng, anh, nếu rảnh anh có thể giới thiệu bạn bè duy trì tập luyện mà có cơ thể đẹp của anh cho em được không, bây giờ em cực kỳ thích kiểu đàn ông này.”



Tần Kí Minh nói: “Anh thấy em ngứa đòn thì có, về ngủ đi.”

Lâm Nguyệt Doanh thả tay, lùi ra sau một bước, “Anh, chắc không phải anh ghen chứ?”

“Chẳng lẽ anh lại đi ghen với em rể ư? Trí tưởng tượng của em càng ngày càng hài hước đấy,” Tần Kí Minh thản nhiên, “Bây giờ em ngủ đến choáng đầu rồi, có cần anh thu âm lại, đợi ngày mai em tự nghe nhé?”

Lâm Nguyệt Doanh ya một tiếng nhỏ.

“Đi ngủ đi,” Tần Kí Minh giơ tay, bốn ngón tay luồn vào tóc cô, ngón tay cái vuốt ve gò má cô, “Trút hết những thứ không sạch sẽ trong đầu ra ngoài.”

Lâm Nguyệt Doanh cố ý dùng mặt cọ cọ tay anh: “Bàn tay đang sờ em lúc này có sạch sẽ không?”

“Không sạch sẽ.” Tần Kí Minh, “Rất bẩn.”

Lâm Nguyệt Doanh cúi đầu, chóp mũi cọ lòng bàn tay anh, dùng sức ngửi ngửi, môi cô như có như không di qua lòng bàn tay Tần Kí Minh, hồi lâu mới ngẩng đầu, ánh mắt vẫn thành thật như trong hồi ức: “Vậy anh muốn làm bẩn em không?”

Tần Kí Minh rút tay lại, anh nói: “Em nên ngủ rồi, ngủ ngon.”

Lâm Nguyệt Doanh lẩm bẩm ngủ ngon, cởi áo phao lông vũ của mình ra nhét cho anh, mình thì mệt mỏi đẩy cửa phòng tắm đi vào, còn ngáp một cái.

Tần Kí Minh đứng trong phòng rất lâu, lại quay người, treo áo phao lông vũ của em gái lên, giờ cô đã đi thực tập, đi làm tan làm bắt đầu tự gọi xe — cô ngại tìm chỗ để xe phiền phức, không định tự lái xe, càng không muốn chen trên tàu điện ngầm.

Vì để tránh bị đông cứng do chờ đợi trong gió lạnh, cuối cùng thì cô cũng bắt đầu mặc áo phao lông vũ, một cái áo rất to và dày, trong túi áo căng phồng, Tần Kí Minh dở khóc dở cười, nghĩ cô thế mà bỏ hết đồ vào trong túi áo. Bình giữ nhiệt, sổ ghi chép, bút máy, còn có… một phong thư như thư tình.

Tần Kí Minh híp mắt lại.

Thứ thư tình thực thực ảo ảo này không chỉ có một phong thư, mà là mấy phong liền, còn có vài thứ nhìn như thuộc về con trai — Tần Kí Minh tin, với thẩm mỹ của em gái mình, tuyệt đối sẽ không mua loại tai nghe bluetooth màu tối đầy nam tính này, và cả chiếc bút máy kẹp trên quyển sổ ghi chép, có vẻ là một cây bút sản xuất trong nước rất cũ rất lâu đời rồi.

Nhất là cái bút máy, vỏ kim loại màu bạc, rất nặng, hoa văn khắc thô ráp, mơ hồ có thể nhìn ra hình khắc là tường vân đại nhạn, chim nhạn bay về phương nam, chế tác rẻ tiền, giống sản phẩm những năm 90.

Những món đồ này hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của Lâm Nguyệt Doanh, cô thích những thứ đồ tinh xảo, xinh đẹp, cho dù là nhận đồ cũ, thì cũng chỉ say mê những đồ chơi nhỏ khoa trương tinh xảo.

Tần Kí Minh lẳng lặng không lên tiếng, thu hết những đồ đó lại, ngừng một lúc, lại nhìn lại nét chữ tên phong thư tình.

“Gửi Lâm Nguyệt Doanh.”

Nhìn có vẻ không giống nét chữ con trai, cố hết sức mô phỏng cũng không che được sự thanh tú, xinh xắn.

Hồi lâu, Tần Kí Minh nghĩ tới cái gì đó, lắc đầu bất đắc dĩ, thở dài.

Nhóc con lanh lợi.

“Á á á tớ đúng là con nhóc lanh lợi u u u.”

Trong phòng ngủ một tiếng sau, Lâm Nguyệt Doanh đã thay quần áo ngủ sạch sẽ vui vẻ lăn lộn trên giường, lắc lư liên tục, lại sợ Tần Kí Minh nghe thấy, chùm kín chăn, thấp giọng gọi điện thoại với Giang Bảo Châu, “Tớ vểnh tai nghe, lúc Tần Kí Minh giúp tớ treo quần áo, tớ nghe thấy anh ấy lật giấy, chắc chắn là nhìn thấy đồ trong túi áo tớ ~”

“Chỉ mong có tác dụng,” Giang Bảo Châu nói, “Cũng không uổng phí tớ điên cuồng luyện viết chữ con trai viết thư tình cho cậu — tay tớ sắp gẫy rồi đây này.”

“Châu Châu tốt Châu Châu tốt ơi,” Lâm Nguyệt Doanh cực kỳ trọng nghĩa, “Đại ân này không biết dùng lời nào để báo đáp, ân đức như suối chảy—”

“Đã hứa là giúp tớ hẹn Tống Nhất Lượng ra ngoài,” Giang Bảo Châu nói, “Đừng quên đó.”

Lâm Nguyệt Doanh trịnh trọng: “Rõ.”

Cô lại gọi điện thoại cho Ninh Dương Hồng, cảm ơn Hồng Hồng đã lấy tai nghe của anh trai cô nàng cho cô; để tỏ lòng cảm ơn, Lâm Nguyệt Doanh sẽ tặng Ninh Dương Hồng một cuốn tranh sách không còn tái bản mà mình đã cất giấu bấy lâu.

Sau khi cảm ơn tất cả bạn bè, Lâm Nguyệt Doanh chui đầu vào trong chăn, cô đột nhiên nhớ đến sổ ghi chép hàng ngày và bút máy hình như cũng để ở trong túi áo phao lông vũ… á, thôi thôi, Tần Kí Minh sẽ không lật xem ghi chép công việc hàng ngày của cô đâu.

Lâm Nguyệt Doanh cảm nhận nhiệt độ thân quen vừa mềm mại vừa dễ chịu của chiếc chăn, thoả mãn thở ra một hơi.

Thực ra ban đầu cũng không cần phải quanh co làm trận lớn như vậy.

Lời của Lâm Nguyệt Doanh nói cũng không phải hoàn toàn là giả, luôn có con trai theo đuổi cô, hơn nữa cũng đều rất ổn — cũng vì nguyên nhân là con người bọn họ rất tốt, Lâm Nguyệt Doanh trân trọng tình cảm của bọn họ, mới không bằng lòng lấy bọn họ ra làm “công cụ” để tranh hơn kém với Tần Kí Minh.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, Lâm Nguyệt Doanh cũng biết chủ động theo đuổi cần rất nhiều dũng cảm và chân thành, cô không muốn chà đạp lên tình cảm cũng những chàng trai khác, cũng không định không tôn trọng bọn họ.

Mỗi một người theo đuổi, Lâm Nguyệt Doanh đều rất nghiêm túc và lịch sự từ chối.

Cho nên sau khi Giang Bảo Châu đưa ra chủ ý, mấy cô gái nhỏ tốn rất nhiều thời gian để nguỵ tạo một vài chứng cứ về chàng trai không tồn tại đang theo đuổi cô.

Còn về phần có tác dụng hay không…

Từ từ sẽ đến.

Lâm Nguyệt Doanh cho rằng vẫn có tác dụng.

Sáng sớm hôm sau, Tần Kí Minh theo thường lệ nấu đồ ăn sáng, lúc Lâm Nguyệt Doanh thức dậy thì trời đã sáng tỏ, đi tới phòng bếp nhìn anh, vừa ăn vụng miếng lê tuyết anh mới cắt, vừa nói: “Quả nhiên là anh luyến tiếc em phải không? Tối qua sao lại đưa em đến đây thế?”

Tần Kí Minh đang xào rau cải chíp, đầu cũng không ngẩng: “Là em luyến tiếc anh thì có, là ai ngủ suốt trên xe anh, gọi thế nào cũng không tỉnh.”

Lâm Nguyệt Doanh lại tiêu diệt một miếng cà chua bi, á, không ngon, quả cà chua bi này không ngọt.

Cô nhăn mày nuốt xuống, lại nói: “Chăn của em rất thoải mái, là anh phơi hàng ngày phải không?”

“Cái này phải cảm ơn dì giúp việc,” Tần Kí Minh nói, “Sau khi em đi, ngày nào dì ấy cũng giúp em phơi chăn đệm.”

Không giống với Lâm Nguyệt Doanh nghĩ.

Cô đi tới sau lưng Tần Kí Minh, ngửi hương mộc lan quen thuộc trên người anh.



Tần Kí Minh quay đầu, dùng khuỷu tay gõ một cái vào trán cô: “Rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”

Lâm Nguyệt Doanh yên lặng nhanh chóng và xong cơm, mắt cô luôn dừng trên cái áo phao lông vũ, trong túi áo khoác lông vũ vẫn căng phồng, này không phải thói quen của Tần Kí Minh, anh là người sẽ giúp cô móc hết những thứ đồ linh tinh lộn xộn trong túi ra, sau khi phân loại cẩn thận sẽ đặt trên cái đĩa nhỏ ở lối cửa ra vào.

Lẽ nào tối qua anh không sắp xếp?

Hay là nói, nhìn thấy những thứ kia, không có suy nghĩ gì.

Hay là…

Tần Kí Minh nhìn thấy, không coi là chuyện gì cả.

Tổng kết lại biểu hiện trên xe tối qua, Lâm Nguyệt Doanh cẩn thận nhận định, có lẽ là khả năng đầu tiên.

Đang thẩn thơ, cô lại nghe thấy Tần Kí Minh không nhanh không chậm mở miệng: “Đợi lát anh lái xe cùng em đến công ty.”

Cái miệng nhỏ của Lâm Nguyệt Doanh uống từng ngụm cháo bát bảo: “Có phải không tốt lắm không? Thực tập sinh nhỏ bé vậy mà lại có giám đốc đứng đằng sau, hoặc là nói ra nói vào tai tiếng mờ ám nơi văn phòng gì đó…”

“Con trai theo đuổi em có thể đứng đầy một sân bóng rổ,” Tần Kí Minh nói, “Thanh giả tự thanh, lẽ nào em còn sợ chút tai tiếng nhỏ nhỏ này?”

Lâm Nguyệt Doanh: “Ớ?”

“Ăn đi,” Tần Kí Minh cười nhìn cô, “Còn nói nữa là cháo nguội đấy. Đã múc cho em một bát nhỏ rồi, đừng đếm từng hạt để ăn nữa — yên tâm, anh sẽ đỗ xe bên dưới công ty, em xuống xe, anh mới lái xe vào hầm, chúng ta không đi cùng nhau, sẽ không có người nói ra nói vào.”

Lâm Nguyệt Doanh rầu rĩ ăn cháo: “Ò.”

Tình huống khẩn cấp—

Châu Châu ơi —

Hồng Hồng ơi —

Hình như Tần Kí Minh một đêm đã tiến hoá phòng ngự rồi!

Sức chịu đựng của Tần Kí Minh: +100

Chiến thuật mới của Lâm Nguyệt Doanh: -50

Tổng kết:

Cần điều chỉnh khẩn cấp chiến lược chiến đấu mới nhất.

Lúc Lâm Nguyệt Doanh và các chị em thương nghị cặn kẽ, tâm trạng Tần Kí Minh tốt đến bất ngờ.

Cách đã nhiều ngày, lại rửa bát cháo cho em gái, bất ngờ phát hiện bát em gái chọn vô cùng xinh đẹp tinh xảo.

Lại so sánh với cái tai nghe bluetooth màu đen và cái bút máy cũ mà cô vơ vét ở đẩu ở đâu kia, chỉ sợ đã làm đổ vỡ thẩm mỹ của cô rồi.

Có một quỷ khôn vặt đáng yêu.

Chắc chắn là cô sẽ cau mày than thở với cái đạo cụ bút máy không biết từ đâu đến kia.

Cả một buổi sáng, vừa nghĩ tới Lâm Nguyệt Doanh khổ sở quyết tâm đặt hai thứ đồ xấu xí kia vào trong túi áo phao lông vũ là Tần Kí Minh lại không nhịn được bật cười.

Ngay cả lúc báo cáo công việc, Tần Kí Minh cũng hiếm khi không nói lời độc ác, dịu dàng chỉ cho cấp dưới những sai sót nhỏ không quá nghiêm trọng mắc phải, nhắc nhở các cô ấy lần sau đừng mắc phải nữa, chỉ có lần này, không có ngoại lệ.

Nháy mắt đã tới buổi chiều.

Tần Kí Minh đã ăn cơm trưa ở nhà ăn công ty, anh không có thói quen nghỉ trưa trong phòng làm việc, thuận tiện đi tới bộ phận kinh doanh gặp giám đốc nói chuyện, lại đi tới bộ phận Nghiên cứu – phát triển và bộ phận Thí nghiệm xem một chút.

Lúc chuẩn bị về văn phòng, đi qua một phòng họp nhỏ, cách một tấm kính thuỷ tinh, có thể nhìn thấy bên trong chỉ bật một cái đèn, màn hình chiếu vẫn chưa kịp thu, trước bàn chỉ có một nam sinh viên đại học ngồi, nhìn có vẻ tuổi tác không lớn, ăn mặc rất đơn giản, tóc ngắn gọn gàng, vừa nhìn là biết chiếc áo phao lông vũ mỏng màu đen kia đã mặc rất lâu, một bên vai đeo một cái ba lô cũ, cao gầy, bóng lưng trầm mặc giản dị, giống như cây bách quật cường.

Tần Kí Minh hỏi trợ lý bên cạnh: “Kia là thực tập sinh mới tuyển?”

“À, đúng ạ,” Trợ lý nói, “Sáng nay tôi có nghe giám đốc Vương nói rồi, là sinh viên đại học, đại học Bách Khoa, đến làm trợ lý thực tập một tháng.

Tần Kí Minh gật đầu.

Anh không hề để trong lòng.

Trong công ty, mỗi năm vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè sẽ nhận vài sinh viên từ các trường đại học xuất sắc đến làm thực tập sinh. Không nhất định làm quá lâu, làm một tháng, hai tháng là chuyện bình thường.

Đối với trường học mà nói, sinh viên có thể kiếm được một bệ đỡ thực tập rèn luyện, còn đối với công ty mà nói, đây chính là một nhóm nhân công thời vụ Tỷ lệ giá/Chất lượng cao, còn có thể chọn ra nhân tài trong số đó, ra tay trước để đoạt người.

Anh không nhìn mặt của sinh viên nam kia.

Mà nhìn tay của sinh viên nam đó.

Cách một tấm thuỷ tinh sạch sẽ không một hạt bụi, tầm mắt của Tần Kí Minh rơi trên cái bút máy trong tay sinh viên nam nọ.

Vỏ kim loại màu bạc, nhìn có vẻ rất nặng, có khắc hoa văn thô ráp, lờ mờ có thể nhìn ra khắc là tường vân đại nhạn, chim nhạn bay về phương nam, chế tác rẻ tiền, giống sản phẩm những năm 90.

Cây bút máy rẻ tiền tuyệt đối không bao giờ lọt vào mắt em gái, giống hệt với cây bút kẹp trên sổ ghi chép kia của Lâm Nguyệt Doanh…

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Nguyệt Doanh không có dùng cây bút máy của Lý để làm đạo cụ, cô ấy thật sự là bình thường cũng dùng cây bút đó.

Lúc gõ chữ đột nhiên nghĩ tới, có vẻ như sức chịu đựng của Tần Kí Minh tăng thêm cũng không phải rất quan trọng, quan trong là phải tăng thêm tính chịu X của Lâm Nguyệt Doanh hahahaha