Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 184: Tôi là anh họ của cậu đó, em trai à!



Tôi đột nhiên đẩy cửa đi vào, khiến ba người trong phòng nhất thời đều sửng sốt.

Ánh mắt của tôi nhìn về phía hai người đang ngồi đối diện Hạ Trường Minh, sau khi nhìn thấy Tống Tổ Đức, có chút kinh ngạc liền quay đầu lại hỏi Hạ Trường Minh: "Tên súc sinh này cũng ở đây à?”

Hạ Trường Minh nghe vậy, thiếu chút nữa đã bật cười.

Sắc mặt của Tống Tổ Đức thì đen ngòm, chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, nhưng lại không dám nói

gi.

Tôi đi đến bên bàn ăn sau đó ngồi xuống, thần thái vô cùng tự nhiên, rồi tự rót cho mình một ly rượu, cười haha nói: "Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện đi, tôi ăn trước hai miếng để lấp đầy cái bụng đã, thật đúng là đói bụng quá đi mất."

Nói xong, tôi liền bảo nhân viên phục vụ mang thêm một bộ dụng cụ ăn uống mới, đối mặt với cả bàn đầy những món ăn ngon này, tôi chăm chú ăn ngấu nghiến.

Ánh mắt của Trần Minh Vũ dừng lại trên người tôi một hồi, khóe miệng gợi lên một nụ cười dịu dàng, "Hạ tiên sinh, vị này là?"

Hạ Trường Minh nhìn tôi một chút, khóe miệng hơi co giật một chút, sau đó liền cười cười giới thiệu: "Vị này... vị này là hôn phu của con gái tôi..."

Nhưng khi anh ta còn chưa nói xong, đã bị tiếng vang lúc uống canh của tôi cắt ngang.

“Chậc, món canh gà Matsutake ở đây hương vị quả thực rất ngon." Tôi một hơi uống hết bát canh, liền phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn, sau đó cười cười và tiện



tay cầm lấy tờ hợp đồng trước mặt Hạ Trường Minh, dùng nó lau sạch mấy giọt nước canh không cẩn thận dính trên ngón tay, xoa lại rồi ném vào thùng rác.

Hạ Trường Minh khiếp sợ nhìn tôi, không ngờ rằng tôi lại có thể hành động như vậy, thiếu chút nữa ngay cả hai trong mắt cũng bị lôi ra ngoài.

Không riêng gì anh ta, phản ứng của hai người còn lại cũng không khác nhau là mấy.

"Bop!"

Tống Tổ Đức vỗ bàn đứng lên, vô cùng phẫn nộ chỉ vào mặt tôi và nói: "Tiểu tử, ngươi đừng nghĩ rằng địa bàn của ngươi là ở Lôi Trạch này, thì có thể vô pháp vô thiên như thế! Có biết người bên cạnh tôi là ai không? Anh ta chính là Trần Minh Vũ, thiếu gia của tập đoàn tài phiệt Trần Thị! Ngươi còn dám làm những chuyện khó coi như vậy trước mặt anh ta, quả thực là tự mình tìm cái chết! Cái này gọi là tự làm bậy thì không thể sống!”

Tiếng quát mắng vang lên, không khí trong phòng cũng đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Tống Tổ Đức không che giấu được sự hưng phấn và kích động của mình, hắn ta đang rất chờ mong Trần Minh Vũ sẽ bị hành động của tôi chọc giận, sau đó giống như bóp chết một con kiến mà bóp chết tôi.

Trên thực tế, sắc mặt Trần Minh Vũ vẫn rất lạnh nhạt.

“Hạ tiên sinh, con rể tương lai của ngài có những hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người..." Trần Minh Vũ nói với giọng điệu bất thiện, trong mắt hiện lên một sự khó chịu.

Giờ phút này, dù cho Hạ Trường Minh có giỏi che giấu cảm xúc đến cõ nào đi nữa, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra sự bối rối, vội vàng nói: "Vũ thiếu gia đừng trách, con rể tôi tính cách có chút tùy tiện, không biết đó là một bản hợp

đồng quan trọng, cho nên mới làm như vậy, tôi lập tức cho người chuẩn bị một phần khác, chắc chắn sẽ không mất quá nhiều thời gian đầu, trước khi chúng ta ăn cơm xong sẽ được đưa tới đây."

Trần Minh Vũ không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh như băng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi thì vẫn bình tĩnh và dựa vào ghế, mặt như cười như không nhấp một ngụm rượu, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt chăm chú của Trần Minh Vũ.

Một lát sau, đã thấy Trần Minh Vũ thu hồi lại ánh mắt, khôi phục lại nụ cười ôn hòa, nói: "Không cần phiền toái như vậy, tôi có bản dự phòng."

Trần Minh Vũ búng tay một cái, Tống Tổ Đức vội vàng rút ra một bản hợp đồng trống giống y đúc bản trước đó, liền đặt trước mặt Hạ Trường Minh.

Hạ Trường Minh làm như thở phào nhẹ nhõm, cho tôi một ánh mắt mịt mờ, ý bảo tôi ngàn vạn lần đừng quấy rối nữa, sau đó mới cầm bút lên để ký tên, "Được, tôi ký ngay đây.”

“Ký cái gì mà ký."

Tôi đoạt lấy hợp đồng, nhìn lướt qua rồi khinh thường nói: "Công ty Thanh Hồ chó má này là làm cái gì, chưa từng nghe nói qua, lại dám dùng công ty này đi đổi lấy cổ phần của tập đoàn Minh Đức? Người nghĩ ra bản hợp đồng này không phải là một tên ngu ngốc sao?"

“Huynh đệ, cậu đừng nói nữa..."

Hạ Trường Minh sợ tới mức vội vàng đè tôi lại, cũng không thèm che giấu thân phận thật sự của tôi nữa, đã trực tiếp xưng hô anh em với tôi.

Tôi lại nghiêng người, không để anh ta đoạt được bản hợp đồng trên tay tôi, sau đó tiếp tục châm chọc và khinh thường nói: "Lão Hạ, vị thiếu gia nghĩ ra bản hợp đồng này đã nhận anh làm cha nuôi sao? Nếu không sao anh lại đồng ý ký bản hợp đồng như vậy, chẳng khác nào tặng tiền cho hắn?"

“Đủ rồi!”

Tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên.

Trần Minh Vũ mặt mày xanh mét, hai mắt tràn ngập lửa giận hừng hực, nhe răng nói: "Hạ tiên sinh, tôi vốn tưởng rằng chúng ta có thể hợp tác thành công, lại không ngờ rằng ông còn cố ý tìm một người đến đây để trêu chọc tôi.”

"Không... không phải...

"

Sắc mặt của Hạ Trường Minh vô cùng lo lắng, lại không biết nên giải thích như thế nào, có chút bất đắc dĩ mà nhìn tôi, nhịn không được thở dài một hơi, "Người anh em, cậu đang làm gì vậy?"

“Tôi phát hiện hợp đồng không đúng, muốn nhắc nhở anh để tránh bị người khác lừa thôi." Tôi cười tủm tỉm trả

lời.

Thật ra lúc này khi vừa mới bước vào phòng, lúc nhìn thấy Hạ Trường Minh chuẩn bị ký hợp đồng, tôi cũng đã đoán được chuyện gì đã xảy ra trong phòng. Đơn giản chính là Trần Minh Vũ đã kéo lá cờ lớn của tập đoàn Trần Thị để gây áp lực cho Hạ Trường Minh, thậm chí dùng tiền đồ và sự an toàn của người nhà ra để uy hiếp anh ta.

Hạ Trường Minh tự nhận không có can đảm cũng như không có năng lực để chống lại Trần Hồng đứng sau lưng



Trần Minh Vũ, trong lòng tự biết mình đã không còn sự lựa chọn nào khác, mới không thể không nén giận mà ký tên.

“Đừng lo lắng, cứ giao cho tôi xử lý."

Tôi cho Hạ Trường Minh một ánh mắt yên tâm, ý bảo anh ta hãy yên tâm và chớ nóng nội, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Minh Vũ lúc bấy giờ sắc mặt đang xanh mét.

Trần Minh Vũ cũng đang nhìn tôi, ánh mắt hai người

chạm vào nhau, nhất thời phát ra mùi thuốc súng kịch liệt, ngay cả không khí cũng trở nên căng thẳng.

“Xem ra ngươi không hề sợ tôi một chút nào." Trần Minh Vũ chậm rãi mở miệng, vẻ mặt hung ác và vô cùng nham hiểm.

Tôi gật đầu mỉm cười, "Tôi cũng không nhìn ra người có gì đáng để tôi phải sợ."

“Can đảm lắm.” Trần Minh Vũ lấy ra một hộp xì gà, rút ra một điếu rồi đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, tiếp tục nói: "Biết rõ thân phận của tôi mà vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như vậy, tôi rất tò mò không biết sức mạnh của ngươi đến từ đâu. Chẳng lẽ ngươi không biết đắc tội với tôi, thường thì kết cục cũng không tốt lắm sao?"

Tống Tổ Đức mắt thấy bầu không khí đối chọi gay gắt giữa tôi và Trần Minh Vũ càng ngày càng căng thẳng hơn, thần sắc hưng phấn trên mặt của hắn ta đã khó có thể che giấu được, nhịn không được nhe răng cười nói: "Vũ thiếu gia, tên này chỉ là một thế lực nhỏ xíu ở Lôi Trạch mà thôi, đã quen với việc coi trời bằng vung trên địa bàn của mình, kỳ thật chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng chưa trải sự đời!"

Trần Minh Vũ nghiêm túc cắt bỏ một phần tám điếu xì gà, sau đó châm que diêm và nhẹ nhàng xoay tròn để đốt cháy điếu xì gà, liền rít một hơi thật sau, tiếp theo nhả ra một làn khói thuốc trắng đục, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

“Nói tên của người đi." Trần Minh Vũ lạnh nhạt mở miệng, "Nếu ngươi đã cố ý khiêu khích, hy vọng ngươi đã chuẩn bị đủ tốt để tiếp nhận lửa giận của tôi."

Tôi nhìn bộ dạng tỏ vẻ của hắn, không khỏi mỉm cười, tiện tay châm cho mình một điếu thuốc.

Nhưng không cần đợi tôi phải mở miệng, chỉ thấy tên Tống Tổ Đức đã nhanh miệng nói: "Vũ thiếu gia, tôi biết, hắn ta tên là Trần Thiên Vị! Trên danh nghĩa sở hữu một công ty đầu tư tên là Uy Lam, địa chỉ là..."

Khi nghe được những lời này, ngón tay đang kẹp xì gà của Trần Minh Vũ hơi cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nỗi.

Tên này đã điều tra tôi rồi sao?

Tôi có chút kinh ngạc nhìn Tống Tổ Đức một cái, sau đó cười cười, gật đầu nói với Trần Minh Vũ: "Hắn nói không sai."

Trần Minh Vũ vội vàng đặt điếu xì gà xuống, thậm chí theo bản năng mà ngồi thẳng người, nhíu mày nhìn tôi lần nữa, vẻ mặt so với vừa rồi đã bớt đi chút cao ngạo và lạnh lùng, mở miệng hỏi: "Cậu... cậu chính là Trần Thiên Vị?"

Tống Tổ Đức liên tục gật đầu, "Đúng, Vũ thiếu gia, chính là hắn! Hắn ta bất quá chỉ là một thế lực nhỏ tại Lôi Trạch thôi, nhưng lại không xem ngài ra gì! Đối với sức mạnh của ngài mà nói, chỉ cần một cú điện thoại là có thể

đem công ty cỏn con của hắn tiêu diệt, trong vài ngày khiến hắn ta bị phá sản, trở thành một tên ăn xin đầu đường xó chợ."

“Tôi có đang hỏi ông không?"

Trần Minh Vũ khiển trách một tiếng, Tống Tổ Đức sợ tới mức vội vàng ngậm miệng và rụt đầu lại.



Không khí trong phòng đột nhiên trở nên có chút quái dị.

Trần Minh Vũ lẳng lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau, sắc mặt vốn vô cùng dữ tợn đột nhiên biến mất, thế chổ bằng vẻ mặt kinh ngạc và đầy nhiệt tình, đứng dậy cười nói: "Haha haha, tôi lại tưởng là ai, thì ra là em họ à! Đây không phải là nước lũ tràn vào miếu Long Vương, người trong nhà không nhận ra người trong nhà sao?"

Lời nói vừa dứt, hai người Tống Tổ Đức và Hạ Trường Minh như bị sét đánh ngang tai, trong chớp mắt trừng lớn hai mắt.

Lượng thông tin trong lời nói của Trần Minh Vũ quá lớn, làm cho hai người não bộ của bọn họ giống như ngừng hoạt động, trực tiếp ngây người tại chỗ. Đặc biệt là tên Tống Tổ Đức, một bộ dạng như gặp ma quỷ, thiếu chút nữa ngay cả hai tròng mắt cũng lồi ra ngoài.

Ngay lúc này, Trần Minh Vũ đã trực tiếp nhấc chân đi về phía tôi, từ xa đã vươn hai tay ra.

"Tôi là anh họ Trần Minh Vũ của cậu, em trai! Nhà họ