Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 181: Đây rõ ràng là cướp đoạt.



Trần Minh Vũ?

Tôi vẫn còn chút mơ màng, dụi dụi mắt liền từ trên giường ngồi dậy, suy nghĩ một chút mới phản ứng lại được, cười nói vào trong điện thoại: "Được, anh Hạ, em biết rồi. Anh hãy nhắn cho em thời gian và địa điểm đi, tối nay em sẽ đi cùng với anh."



“Được rồi, người anh em, lần này thật sự làm phiền

cậu rồi." Hạ Trường Minh vô cùng cảm kích nói với tôi.

Sau khi hàn huyên thêm hai câu, Hạ Trường Minh liền cúp điện thoại, rất nhanh sau đó đã gửi thời gian và địa điểm cho tôi.

Sau khi bị đánh thức, tôi cũng không còn buồn ngủ nữa, liền rời khỏi giường để đi rửa mặt, sau khi nhìn đồng hồ, quyết định đến công ty thị sát một chút tiến trình công

bố sản phẩm của công ty công nghệ Phồn Hoa.

Về việc tối nay cùng Hạ Trường Minh đi gặp mặt Trần Minh Vũ liệu có phiền toái gì hay không, thật sự cũng không nằm trong phạm vi phải lo lắng của tôi.

Hắn ta bất quá chỉ là con cháu của một nhánh phụ nào đó, xét trên yếu tố quan hệ huyết thống mà nói, có lẽ tôi sẽ phải gọi hắn ta một tiếng anh họ. Nhưng nếu thật sự xét về địa vị trong gia tộc, chênh lệch giữa tôi và hắn ta quả thực là một trời một vực, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Bên trong phòng tổng thống của khách sạn Grand Hyatt Lôi Trạch.

Một thanh niên đang ngồi dựa vào ghế sô pha, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, thân hình thon gầy, diện mạo cũng không đến nỗi tệ lắm, chẳng qua vẻ mặt vô cùng cao ngạo, khóe miệng luôn luôn mang theo một nụ cười châm biếm, làm cho người khác có cảm giác không thoải mái khi tiếp xúc với hắn ta.

Người này, chính là con cháu nhánh phụ của gia tộc Trần Thị, Trần Minh Vũ.

Người đang đứng đối diện hắn và đang tỏ vẻ vô cùng cung kính kia chính là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Minh Đức, Tống Tổ Đức.

"Vũ thiếu gia, tên Hạ Trường Minh kia quả thực không

thức thời chút nào!" Trong lòng Tống Tổ Đức tràn đầy căm phân mà nói: "Ngài có thể coi trọng con gái của hắn như vậy, là phúc khí mấy đời mới tích lũy được của Hạ Gia, hắn không những không mang ơn ngài, lại còn chuyển nhà đến thành phố Lôi Trạch này để cố tình trốn tránh ngài, thậm chí còn làm phiền ngài phải tự mình tới nơi này để gặp hắn! Theo tôi thấy, ngài đã cho hắn quá nhiều mặt mũi rồi.

Trên ghế sô pha, Trần Minh Vũ đang nghịch một cái bật lửa tinh xảo trong tay, sau khi nghe thấy vậy liền liếc mắt nhìn Tống Tổ Đức, "Thật không, thì ra ông cũng cho là như vậy."

"Đó là điều đương nhiên!” Tống Tổ Đức nặng nề gật đầu một cái, ông ta làm ra một bộ dạng trung thành, tiếp tục phẫn hận nói: "Hạ Trường Minh mặc dù là bạn tốt nhiều năm của tôi, nhưng hắn ta không cho Vũ thiếu gia ngài một chút mặt mũi nào, chính là đang đối địch với tôi! Cái gì mà tình anh em lâu năm chó má kia, nếu so sánh với mặt mũi và thể diện của Vũ thiếu gia ngài, hoàn toàn không đáng để nhắc tới!”

Chiếc bật lửa màu bạc tinh xảo trên tay Trần Minh Vũ đang không ngừng chuyển động một cách linh hoạt, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra những tia sáng rực rõ.

Trần Minh Vũ cười như không cười nhìn hắn ta, nhẹ giọng nói: "Tống Tổ Đức, ông có biết vì sao tôi lại khinh thường ông không?"

Tống Tổ Đức nghe thấy vậy liền sửng sốt, sắc mặt

trong chớp mắt đỏ bừng lên như gan heo, đồng thời từ tận cùng đáy mắt hiện lên sự tức giận, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể xấu hổ mà cúi thấp đầu, ngượng ngùng cười nói: "Vũ thiếu gia, tôi không hiểu ý của ngài lắm.”

“Tập đoàn Minh Đức hiện tại có giá trị thị trường khoảng bảy mươi tỷ, anh có 40% cổ phần, tính ra đại khái hơn hai mươi tỷ.

Trần Minh Vũ nghiền ngẫm cười, sau đó chậm rãi nói: "Mặc dù tập đoàn Minh Đức có được thành công ngày hôm nay là vì năng lực xuất chúng của Hạ Trường Minh, không liên quan nhiều đến ông. Nhưng tình thế hiện tại tốt xấu thế nào thì ông vẫn là một đại tỷ phú, sao có thể làm ra một bộ dạng như một tên nô tài thấp hèn như vậy, chẳng lẽ ông không có chút tự trọng nào sao?"

Tống Tổ Đức nghe vậy lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, há miệng thở dốc, nhưng vẫn cố tươi cười mà nói:”Làm nô tài thấp kém cũng còn phải tùy tình huống, cái chó má gì mà hai mươi tỷ tài sản, đối với Vũ thiếu gia ngài mà nói đó chỉ là cái rắm. Cho nên ở trước mặt ngài tôi biểu hiện hèn mọn một chút cũng không sao cả, bản thân cũng không cảm thấy như vậy là không tự trọng."

“Haha haha." Trần Minh Vũ không khỏi cười to ra tiếng, một lát sau chỉ biết lắc đầu thở dài nói: "Con người của ông... hoàn cảnh nào cũng không biết xấu hổ, đây

cũng là một loại bản lĩnh! Chắc hắn lúc trước ông cũng

dựa vào thế mạnh này mới trở thành bạn tốt với Hạ Trường Minh được. Chỉ tiếc cái tên Hạ Trường Minh đó tính cách quá mức cương trực, toàn bị ông đâm sau lưng, sau đó còn nể tình xưa nghĩa cũ mà không hoàn toàn trở mặt với ông, thật là ngu xuẩn."

Tống Tổ Đức lại xấu hổ và giật giật khóe miệng.

Sau đó đã thấy Trần Minh Vũ dừng động tác nghịch



bật lửa lại, cười nói: "Thôi được rồi, ông không cần tìm cách thể hiện chút tâm tư nhỏ mọn đó trước mặt tôi nữa. Trước khi đến Lôi Trạch tôi đã cho người điều tra qua, vào buổi tối mấy ngày trước, đôi chân con trai ông đã bị người khác phế đi, ông cũng bởi vì chuyện này mà giận cá chém thớt, đổ lên đầu Hạ Trường Minh, sau đó đã triệt để trở mặt với hắn ta đúng không?"

“Ặc..." Tống Tổ Đức nghe vậy liền kinh sợ, cũng không dám phủ nhận, chỉ cúi đầu nói: "Vâng... đúng là có chuyện

này.”

“Cho nên ông mới nói những lời lúc này cho tôi nghe, là muốn khơi dậy sự bất mãn của tôi đối với Hạ Trường Minh, muốn mượn đao giết người, muốn tôi giúp ông đối phó hắn ta, đúng không?" Trần Vũ Minh cười như không cười nhìn chằm chằm vào Tống Tổ Đức, ánh mắt hiện lên sự bất mãn.

Trong lòng Tống Tổ Đức đột nhiên cảm thấy kinh hãi, sợ tới mức vội vàng cúi đầu giải thích, "Không phải vậy đâu Vũ thiếu gia, ngài.... không phải ngài đang có hứng thú với tập đoàn Minh Đức sao, tôi chỉ muốn giúp ngài đoạt lấy số cổ phần còn lại của Hạ Trường Minh mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác, ngài phải tin tưởng tôi.”

Có đúng hay không cũng không sao cả, tôi cũng không muốn để tâm đến.

Trần Minh Vũ cười và khoát tay, làm cho sự căng thẳng và bối rối trong không khí giảm bớt một chút.

"Tập đoàn Minh Đức từ trước đến giờ đã và đang đi xuống dốc, muốn cứu nó trở về thời kì đỉnh cao thì nhất định phải rót vào một lượng tiền rất lớn, hơn nữa thành hay bại còn không chắc chắn. Loại cục diện rối rắm này, tôi thật sự cũng không hứng thú lắm. Về phía con gái của Hạ Trường Minh, haha, cô gái đó đối với tôi mà nói chỉ giống như một bộ quần áo, Trần Minh Vũ tôi làm sao có thế vì một cô gái mà đuổi theo đến một thành phố khác

"

được chứ.”

Khóe miệng của Trần Minh Vũ hơi nhếch lên khinh thường và cười lạnh, "Mục đích chủ yếu của tôi lần này, chỉ là muốn đến Lôi Trạch để gặp một người mà thôi."

“Hả?”

Tống Tổ Đức nhất thời sửng sốt, theo bản năng liền hỏi: "Ở Lôi Trạch này lại có ai đáng giá đến mức để ngài phải lặn lội xa xôi đến đây gặp hắn chứ?"

"Từ quan hệ huyết thống mà nói, hắn ta là một người em họ chưa từng gặp mặt của tôi. Mặc dù thân phận chỉ là một con riêng, nhưng có thể được gia tộc coi trọng, cố ý cho hắn một công ty đầu tư tư nhân, để hắn thỏa sức phát triển ở Lôi Trạch. Chậc chậc, mức độ xem trọng đối với một đứa con riêng như vậy, tôi quả thực chưa từng gặp qua một ai trong gia tộc mình. Thật sự rất tò mò rốt cuộc hắn là đứa con riêng của chú bác nào trong gia tộc..."

Trần Minh Vũ nhẹ giọng nỉ non, sau khi định thần lại liền nhìn Tống Tổ Đức một cái, lạnh lùng nói: "Thôi được rồi, trong vòng hai ngày, trước tiên hãy chuyển cho tôi 40% cổ phần của tập đoàn Minh Đức mà ông đang nắm giữ.

Tống Tổ Đức lại sửng sốt, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, "Vũ thiếu gia, ngài không phải vừa nói... là không có hứng thú với tập đoàn Minh Đức sao?"

“Chỉ thuận tay mà thôi."

Trần Minh Vũ cười tủm tỉm nói: "Không phải ông

muốn tôi hỗ trợ để đối phó với Hạ Trường Minh sao? Tôi có thể đồng ý giúp ông, tôi sẽ nghĩ cách cướp đoạt cả cổ phần và con gái của Hạ Trường Minh về tay mình, khiến cho hắn mất đi tất cả. Nhưng điều kiện tiên quyết là, ông phải chuyển giao cổ phần trong tay ông cho tôi trước. Đây là một cuộc giao dịch, ông hiểu không?"

!!

Tống Tổ Đức trầm ngâm một hồi, sau đó nặng nề gật đầu, dữ tợn cười nói: "Được! Chỉ cần có thể làm cho tên khốn kiếp Hạ Trường Minh đó mất đi tất cả, tôi đồng ý đem toàn bộ 40% cổ phần trong tay tôi chuyển nhượng cho ngài với giá cực thấp.”

“Người thông minh!" Trần Minh Vũ cười nói: "Ông cho người đi soạn hợp đồng đi, tôi lấy 20% cổ phần của công ty Thanh Hồ cộng thêm 200 triệu tiền mặt, đổi lấy 40% cổ phần của ông ở tập đoàn Minh Đức."

Vừa dứt lời, nụ cười dữ tợn của Tống Tổ Đức lập tức cứng lại trên mặt.

Hắn không dám tin vào mắt mình mà nhìn chằm chằm vào Trần Minh Vũ, do dự một chút, lắp bắp nói: "Vũ thiếu gia, ngài... ngài không đang nói đùa chứ? Bốn mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Minh Đức trong tay tôi, ít nhất trị giá hai mươi tỷ đó! Nhưng công ty Thanh Hồ trên danh nghĩa của ngài..."

"Thứ nhất, giá trị thị trường của tập đoàn Minh Đức ngày càng sa sút, hiện tại 40% đương nhiên có giá trị hơn hai trăm tỷ, nhưng sẽ càng ngày càng thấp. Thứ hai, cổ phần của công ty Thanh Hồ tuy rằng tạm thời giá trị không cao, nhưng tiềm lực rất lớn, kinh doanh mà, ông phải nhìn xa trông rộng. Thứ ba, tôi không phải còn bồi thường cho ông hai trăm triệu tiền mặt sao, một lần lấy ra hai trăm triệu, còn có hai mươi phần trăm cổ phần công ty Thanh




Hồ, ông còn có cái gì không hài lòng sao?"

Trần Minh Vũ chậm rãi nói, nhưng sắc mặt của Tổng Tổ Đức lại càng lúc càng khó coi.

Hắn đương nhiên biết rõ công ty Thanh Hồ dưới danh nghĩa của Trần Minh Vũ, nói là tập đoàn đầu tư lớn có giá trị vài tỷ, kỳ thật căn bản không có hạng mục kinh doanh thực tế nào hết, chỉ là một công ty vỏ bọc, cổ phần của nó càng không đáng giá một đồng.

Nói cách khác, Trần Minh Vũ dự định dùng hai trăm

triệu tiền mặt để mua số cổ phần có giá trị ít nhất hai mươi

tỷ.

Đây đã không phải là ức hiếp người khác nữa rồi.

Mà là trực tiếp cướp đoạt!

Tống Tổ Đức đen mặt, cắn răng nói: "Vũ thiếu gia, tôi cảm thấy...”

“Tôi khuyên ông nên suy nghĩ cẩn thận rồi hãy nói." Trần Minh Vũ lạnh nhạt nói: "Tình thế hiện tại là, tình trạng của tập đoàn Minh Đức càng ngày càng kém, còn ông đang nóng lòng muốn bán ra. Nhưng chỉ cần tôi nói ra, tôi cam đoan sẽ không ai dám mua cổ phần của ông đâu. Ông chắc chắn hiểu rõ tôi không chỉ đại diện cho một mình bản thân tôi không đâu."

"Nếu chấp nhận điều kiện của tôi, ông có thể rút ra 200 triệu tiền mặt, và có được tình bạn của tôi. Nếu từ chối tôi, cổ phần của ông nhất định chỉ là một đống giấy trắng, nói không chừng... Sau này còn có thể khi chuyện làm ăn kinh doanh không được thuận lợi, thậm chí sẽ gặp phải những chuyện không tốt như thiên tai nhân họa. Ông nghĩ ông nên chọn cái nào?"

Giọng nói của Trần Minh Vũ hết sức bình tĩnh, nhưng sự uy hiếp trong giọng nói lại rất rõ ràng.

Sắc mặt của Tống Tổ Đức không ngừng biến hóa cuối cùng chỉ dám thở dài một cái thật sâu, "Vũ thiếu gia, tôi chấp nhận điều kiện của ngài."

“Haha, ông quả nhiên là một người thông minh."

Trần Minh Vũ thoải mái cười to, lại an ủi: “Đừng tỏ vẻ cầu xin tôi, ông phải hiểu rõ một chuyện, nếu tôi đã quyết định tham gia, thì nhất định phải có được tất cả cổ phần của tập đoàn Minh Đức. Mà điều kiện tôi đưa ra đối với Hạ Trường Minh, cũng sẽ không hậu đãi như đối với ông đâu. Nghĩ như vậy, có phải liền cảm thấy công bằng hơn rồi không?"

Tống Tổ Đức miễn cưỡng nở ra một nụ cười bất đắc dĩ, như muốn khóc mà không được khóc, hết sức khó coi, "Đúng vậy, Vũ thiếu gia, công bằng hơn rất nhiều rồi.”