Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 174: Ngồi tù mọt gông.



Thần sắc của Cận Bảo Kim trầm ngâm, hai mắt lóe lên sát khí, hạ quyết tâm muốn còng tay tôi về cục đánh một trận, trước hết phải thay chị của mình trút giận rồi tính

sau.

Đây là tác phong làm việc từ trước đến giờ của hắn.

“Tôi chấp pháp như thế nào, còn chưa đến lượt cậu phải quản." Ánh mắt của Cận Bảo Kim vô cùng hung ác và nham hiểm nhìn chằm chằm vào tôi: “Tôi nói muốn công tất cả các ngươi về đồn, các ngươi cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn phối hợp, hoặc là sẽ bị tôi dùng biện pháp mạnh mà cưỡng chế về đồn.”

Vừa nói chuyện, Cận Bảo Kim vừa giơ tay lên, mười mấy tên cảnh sát phía sau lại lần nữa xông lên.

Thấy tình thế này, đám người của Lý Hổ đồng loạt tiến về phía trước đứng ở phía sau tôi, vẻ mặt lạnh lùng và đầy sát khí, chỉ cần đối phương dám có bất kỳ cử động gì, bọn họ sẽ không chút do dự mà trực tiếp động thủ.

Bộ dạng hung hãn và cường tráng của bọn họ, đủ làm cho Cận Bảo Kim cùng các cảnh sát phía sau hắn đều nhịn không được mà dừng lại mấy giây, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.

“Xem ra các ngươi muốn công khai cản trở người thi



gong.

hành công vụ!” Cận Bảo Kim sau khi giật mình một cái liền lộ ra một nụ cười lạnh, "Ban ngày ban mặt lại vô cớ tấn công người khác, còn công khai cản trở người thi hành công vụ, ý đồ tấn công cảnh sát, có nguy cơ gây hại lớn cho cộng đồng như vậy, tôi có quyền lập tức ra lệnh bắn chết các ngươi!"

Lời nói của hắn vừa dứt, mười mấy cảnh sát khác đều lộ ra nụ cười lạnh, rút súng từ sau lưng ra, dùng họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào chúng tôi, ý nghĩa uy hiếp cực kì rõ ràng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, người dân đang đứng xem khế biến sắc, nhao nhao theo bản năng mà lui về phía sau vài bước.

“Con mẹ nó, mấy tên cảnh sát kia làm thật hả, ngay cả súng cũng móc ra rồi!”

“Còn có thể là giả sao, cậu biết người dân đầu kia là ai không? Cục trưởng phân cục cảnh sát khu kinh tế mới Cận Bảo Kim, cậu của tên Lưu Phi Dương đó! Đây chính là đang bênh người nhà mà! Nếu không sao hắn lại có thể không phân biệt đúng sai, trực tiếp muốn bắt tất cả bọn họ về đồn chứ."

"Không sai, chỉ cần vừa vào đến cục cảnh sát, chắc chắn kết cục của bọn họ sẽ rất thê thảm. Lúc trước không biết có bao nhiêu người đắc tội với cả nhà tên Lưu Phi Dương đó, cũng bị bắt bớ bằng cách này. Nghe nói đại đa



gong.

số bọn họ sau khi rời khỏi cục cảnh sát đều đã bị đánh cho không ra hình người, còn có vài người còn thảm hại hơn, bị vu oan cho một tội danh nào đó, sau đó trực tiếp ném vào trong tù, phán nhiều năm tù giam."

"Cậu thanh niên trẻ tuổi kia lần này không phải sẽ rất thê thảm sao? Dân không đấu với quan, cậu ta cho dù có tiền, chẳng lẽ còn có thể đấu lại Cận Bảo Kim sao?"

“Cũng không hẳn, mọi người đều nhìn thấy bộ dạng của Lưu Đại Chí vừa rồi mà, chứng minh thân phận của cậu thanh niên trẻ tuổi kia không đơn giản, nói không chừng có thể trị được tên Cận Bảo Kim đó."

Trong lúc thấp giọng bàn tán, những người dân đang đứng hóng chuyện đó theo bản năng mà nhìn chằm chằm vào tôi, mỗi người đều có một biểu cảm khác nhau.

Lúc này, tôi đang rất bình tĩnh và nhìn Cận Bảo Kim, hỏi ngược lại: "Luôn miệng nói tôi công khai kháng pháp, còn anh làm vậy là đang đại diện cho pháp luật sao?"

Cận Bảo Kim giơ tay tự chỉ vào mũi mình, kiêu ngạo cười lạnh, "Nơi khác thì không dám chắc, nhưng ở khu kinh tế mới... Đúng, lão tử tôi đây chính là pháp luật!"

"Khẩu khí thật lớn! Tôi đang muốn xem ngươi dựa vào cái gì mà có thể đại diện cho pháp luật!"

Một tiếng hừ lạnh và lời nói ẩn chứa sự phân nộ đột nhiên từ phía sau đám người kia truyền đến.

Đám người của Cận Bảo Kim theo bản năng mà quay

gong.

đầu lại nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến.

Chỉ thấy phía sau đám đông đang có một nhóm người đang đi nhanh về phía bên này, người cầm đầu chính là thị trưởng Lôi Trạch - Chu Văn Thắng, lời nói vừa rồi chính là của ông ta, lúc này sắc mặt ông ta đen ngòm như bao công, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt.

Đi theo phía sau ông ta, theo thứ tự là thư ký riêng Hạng Hải Ba, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Lôi Trạch

Ad

Si Shopee - Rẻ Vô Địch

shopee.com

Mua Trực Tuyến Hàng Triệu Sản Phẩm Cùng Shopee. Thanh Toán Đảm Bảo. Hỗ Trợ 24/7

S Shopee

TAI VE

Mua gói Cao cấp để loại bỏ quảng cáo >

Ngô Hạo Hoành, phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Hoàng Thiệu Dân vừa mới nhậm chức, còn có chủ quản của bộ phận giám sát liêm chính, chủ tịch khu kinh tế mới và các quan chức lớn nhỏ khác.

Trong đó cấp bậc thấp nhất cũng ngang hàng với Cận Bảo Kim, càng không cần phải nói đến cấp trên trực tiếp của hắn, còn có sếp của cấp trên của hắn, và người đã từng đề bạt qua hắn là thị trưởng Chu Văn Thắng.

Nhiều quan chức lão đại của thành phố như vậy, sao vn

gong.

giờ phút này lại đồng loạt xuất hiện ở đây?!

Cận Bảo Kim trong lòng kinh hãi và không hiểu được, căn bản không kịp suy nghĩ ra nguyên nhân tại sao các lão đại lại xuất hiện ở đây, chỉ kịp vội vàng đứng thẳng người, nghiêm túc lần lượt cúi chào, "Chào Chu thị trưởng, chào Ngô cục trưởng, chào Hoàng cục trưởng."

Nghe được cách Cận Bảo Kim xưng hô, đám đông hóng chuyện nhất thời phát ra từng tiếng kinh hãi.

Những người khác tuy không nhìn thấy, nhưng bọn họ cũng rất rõ ràng, đám người này đi từ phía tây thôn để tới đây.

Rõ ràng bọn họ đã lái xe đến cửa vào ở phía tây thôn, nhưng bị cây cầu sụp đổ ngăn cản đường đi, vì vậy chỉ có thể bỏ xe lại để đi bộ, cho nên mới xuất hiện đột ngột như vậy.

Nhưng đám đông dân làng đang hóng chuyện đó lại không ngờ rằng, nhóm người đột ngột xuất hiện này, tất cả lại là các lãnh đạo cao nhất của thành phố!

"Thị trưởng thành phố! Các cậu có nghe thấy không, người đeo kính kia chính là thị trưởng!"

"Còn có những người bên cạnh thị trưởng nữa, tất cả đều là các đại nhân vật, người lãnh đạo trực tiếp của tên Cận Bảo Kim đó."

“Trách không được phía sau đám người đó còn có nhiều cảnh sát đi theo đến như vậy."



gong.

"Trời ơi! Hôm nay là ngày gì vậy, sao lại có nhiều đại nhân vật tụ tập ở thôn chúng ta đến như vậy?!"

"Bọn họ sẽ không phải đến để làm chỗ dựa cho Cận Bảo Kim chứ? Không phải đều nói quan quan tương hộ sao

"

"Câm miệng đi! Thôi đừng nói nữa, xem tiếp sẽ biết thôi..."

Chu Văn Thắng dẫn đầu các lão đại chính phủ đối mặt với hành động cúi chào của Cận Bảo Kim, căn bản không có phản ứng gì, sắc mặt lạnh lùng lướt qua bên cạnh hắn

ta.

Trong lòng Cận Bảo Kim nhất thời run sợ, một dự cảm không tốt liền dâng lên trong lòng.

Chu Văn Thắng bước nhanh hai bước, từ xa đã vươn hai tay về phía tôi, nhiệt tình cười nói: "Trần tiên sinh, lại gặp mặt rồi."

Trên mặt tôi cũng lộ ra nụ cười, bắt tay ra bắt tay với Chu Văn Thắng,"Thị trưởng Chu."

“Trần tiên sinh, tôi giới thiệu với anh một chút, vị này là..." Chu Văn Thắng nhiệt tình bắt đầu giới thiệu cho tôi những người đang đi theo ông ta.

Những người đó đều đã biết thân phận của tôi, tự nhiên không dám ở trước mặt tôi tỏ vẻ quan lớn, cả đám đều chỉ lộ ra vẻ mặt tươi cười, hơi hơi khom người, thái độ vô cùng nhiệt tình và cung kính.



gong.

Cảnh tượng này trực tiếp làm cho những người xung quanh nhìn thấy đều ngày người.

Đặc biệt là đám người của tên Cận Bảo Kim, theo bản năng mà há to miệng, đôi mắt thiếu chút nữa từ trong hốc mắt bay luôn ra ngoài, sau khi phản ứng lại, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch, một lớp mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra.

“Nguy rồi!”

Cận Bảo Kim chỉ cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, cả người cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo, nhịn không được mà quay đầu nhìn chị mình một cái.

Người phụ nữ trung niên kia mặc dù ngu xuẩn đến có nào, lúc này rốt cục đã nhận ra có gì đó không đúng, trong chớp mắt liền vô cùng bối rối, vừa sợ hãi vừa hối hận đến mức hai chân như nhũn ra, lại ngã ngồi trên mặt đất.

Nhưng lần này Cận Bảo Kim đã không còn tâm tư mà đó lấy bà ấy.

Hắn cắn răng trầm ngâm một lát, mới mạnh mẽ áp chế sự bất an trong lòng, trên khuôn mặt cố kéo ra một nụ cười xấu hổ và hối hận, thấp giọng nói: "Thị trưởng Chu, tôi muốn thừa nhận một sai lầm."

ו

Lời nói vừa dứt, mọi người đang hàn huyên với nhau đều đột ngột ngừng lại, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía hån ta.

“Thị trưởng Chu, các vị lãnh đạo thành phố, vừa rồi tôi

gong.

và Trần tiên sinh đã xảy ra một chút hiểu lầm, trong lúc nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình, cho nên mới có thể khẩu xuất cuồng ngôn, hiện tại tỉnh táo lại liền cảm thấy vô cùng hối hận."

Cận Bảo Kim làm ra vẻ mặt chân thành, nói: "Tôi vì hành vi vừa rồi của mình mà chân thành xin lỗi Trần tiên sinh, hy vọng Trần tiên sinh có thể tha thứ cho tôi. Cũng hy vọng thị trưởng Chu và các vị lãnh đạo có thể cho tôi một cơ hội, tôi cam đoan sau này nhất định không kiêu căng, không nóng nảy, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện tương tự nữa.

Cho đến lúc này, Cận Bảo Kim vẫn chỉ cho rằng sự phẫn nộ của những lãnh đạo thành phố và Chu Văn Thắng bắt nguồn từ sự đối lập giữa tôi và hắn ta, nên vẫn cố gắng nhanh chóng sửa sai.

Căn bản không biết mình đã bị bại lộ, càng không biết từ sáng sớm hôm nay, vận mệnh của hắn đã bị tôi định đoạt.

Hắn vừa dứt lời, không khí giữa sân trở nên lặng ngắt như tờ, không ai dám mở miệng nói chuyện.

Nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía tên Cận Bảo Kim lại vô cùng bất thiện, có vẻ còn mang theo một sự khinh thường không hề nhẹ.

Cận Bảo Kim nhất thời trái tim trầm lặng xuống, dự cảm không tốt lại một lần nữa nảy lên trong lòng.

Không khí yên tĩnh bốn phía dường như đã hoàn toàn ngưng đọng trong thời khắc này, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán của Cận Bảo Kim chậm rãi chảy xuống.

Cuối cùng, Chu Văn Thắng cũng đã lên tiếng. “Cận Bảo Kim, ngươi làm cho tôi rất thất vọng.

Cận Bảo Kim liền nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Xin lỗi, Chu thị trưởng. Sau này tôi nhất định sẽ sửa sai, tuyệt không phụ kỳ vọng của thị trưởng đối với tôi!"

“Sửa sai?" Chu Văn Thắng cười lạnh, trầm lặng nói: "Ngươi vào tù mà từ từ sửa sai đi! Tham ô nhận hối lộ, thiên vị người nhà, giết người và ngược đãi trẻ em, người gây ra biết bao nhiêu tội ác tày trời! Cả đời này người cũng đừng mong thoát khỏi ngục giam nữa!”

Lời nói của Chu Văn Thắng giống như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp làm cho Cận Bảo Kim thấy sợ hãi.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, không thể áp chế được sự bối rối trong lòng, kinh hãi nói: "Thị trưởng, ngài... ngài vừa nói cái gì vậy?"

“Chứng cứ xác thực, ngươi còn muốn chối cãi sao?" Chu Văn Thắng quát khẽ: "Người đâu, còng hắn lại cho tôi!"

Chu Văn Thắng ra lệnh một tiếng, đám cảnh sát đứng phía sau ông ta đồng loạt xông lên, trực tiếp đè Cận Bảo Kim xuống mặt đất, khống chế hai tay hắn ở sau lưng, tiếng còng tay răng rắc vang lên.

Cận Bảo Kim điên cuồng giãy dụa, nhe răng trợn mắt mà thét to: "Tôi không phục! Các ngươi dựa vào cái gì nói tôi phạm pháp! Các ngươi... các ngươi đang mượn việc công mà trả thù riêng, cũng bởi vì tôi vừa rồi đắc tội với cái tên Trần tiên sinh đó, cho nên cố ý dìm tôi có đúng không!"

“Không thấy quan tài không đổ lệ..."

Chu Văn Thắng cúi đầu lạnh lùng nhìn hắn, "Muốn thấy chứng cứ? Ngươi sẽ sớm được nhìn thấy thôi!"