Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 72: Nói rõ



Kịch bản《Búp bê hoa 5》đã hoàn thành một nửa, sau khi Ngô Tuệ nhận được liền đưa cho Lệ Lâm Lâm, muốn cô đọc qua trước.

“Cậu đừng tưởng trải qua sự kiện ngày hôm qua thì sẽ mọi chuyện ổn, giám đốc Tiêu đã nói với mình, đạo diễn vẫn muốn để cậu thử vai, chỉ sau khi ông ta gật đầu thì mới có thể chính thức ký hợp đồng.” Ngô Tuệ nghiêm túc phân tích mặt lợi mặt hại cần thiết cho Lệ Lâm Lâm, “Một đám người bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh này, cậu có tin chỉ cần cậu sơ suất một chút thì sẽ có người nhặt nó lên ngay không?”

“…” Cô tin. Lệ Lâm Lâm lật kịch bản trên tay, hỏi Ngô Tuệ ở đối diện: “Đạo diễn có nói khi nào thử vai không?”

“Trước mắt vẫn chưa quyết định, dù sao đạo diễn Chương cũng rất bận rộn. Nhưng nếu có tin tức thì mình sẽ báo ngay cho cậu.”

“Ừ.” Lệ Lâm Lâm khẽ gật đầu, có hơi khó hiểu, “Cậu nói thử xem tại sao Trần Nhất Nhiên lại cho mình cơ hội này? Mình cũng không phải là người của Thịnh Đằng, theo lý thuyết không phải nên để nghệ sĩ của Thịnh Đằng đi thôi sao?”

Ngô Tuệ nói: “Vấn đề này mình cũng đã phân tích cả đêm. Mình đã xem qua một lượt các nghệ sĩ của Thịnh Đằng, dù gì thì bọn họ cũng là một công ty mới thành lập, không có quá nhiều nghệ sĩ, diễn viên nữ đảm nhận vai chính lại càng thiếu.《Búp bê hoa 5》là bộ phim nói về nữ chính, hơn nữa nó còn thuộc phim hệ liệt, những tác phẩm lần trước xuất sắc như vậy. Nếu nhất định phải tìm người ở công ty, thì chỉ có Lư Tư Vũ là thích hợp nhất, nhưng đáng tiếc chị ta đã chấm dứt hợp đồng.”

“Ồ…” Quả thực Lư Tư Vũ có thể nắm giữ doanh thu phòng vé, có lẽ ngay từ đầu Hoa Sang đã định tặng chiếc bánh này cho cô ta, dù sao cô ta cũng là chiêu bài của Thịnh Đằng.

“Các nghệ sĩ còn lại dù không thích hợp, công ty cũng không thể miễn cưỡng, điều này không tốt cho diễn viên cũng như bộ phim, dù sao Thịnh Đằng cũng là nhà đầu tư, miễn bộ phim kiếm được tiền thì trong mắt họ ai đóng vai nữ chính cũng giống nhau. Với lại công ty cũng có thể cho nghệ sĩ đảm nhận các vai phụ, các vai phụ của Mộc Thành Chu đều được thể hiện rất tốt, ít rủi ro hơn so nhiều với việc cưỡng ép đóng vai chính.”

Lệ Lâm Lâm gật đầu như đã hiểu, nhìn Ngô Tuệ bằng cặp mắt khác: “Những đều cậu nói thật sự rất có lý.”

“Nhưng mà, những thứ này đều không quan trọng.” Ngô Tuệ nói đến đây, vẻ mặt mờ ám nhìn Lệ Lâm Lâm, “Khả năng cao nhất là tổng giám đốc Trần chỉ muốn cho cậu tài nguyên, dân có tiền nên phung phí ấy mà.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Vừa rồi cô còn cho rằng Ngô Tuệ đáng tin, bây giờ đã có chút lung lây nhẹ.

“Nếu như Lư Tư Vũ biết chị ta vừa mới đi, tổng giám đốc Trần lập tức cho cậu nhân vật này, thì nhất định sẽ rất tức giận.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Thật khiến người ta sợ hãi.

Vì đạo diễn vẫn chưa lên tiếng quyết định liệu Lệ Lâm Lâm có thể cầm được vai nữ chính hay không, cho nên chuyện này vẫn đang được giữ bí mật và không công khai ra ngoài. Nhưng trong làng giải trí thì làm gì có bí mật, nhất là đối với một miếng bánh lớn như vậy, chắc hẳn mọi người cũng đã nghe được phong thanh dù ít hay nhiều.

Cách đây không lâu, Trần Nhất Nhiên và Lệ lâm Lâm dắt tay nhau lên hot search, cho thấy mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản, bây giờ Trần Nhất Nhiên tiến cử Lệ Lâm Lâm, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Vung tiền mua lấy nụ cười mỹ nhân là chuyện xưa nay luôn có người làm.

Cũng may, đạo diễn Chương Thư nổi tiếng là một đạo diễn tốt tính, các vai diễn khác thì dễ nói, nhưng quan trọng nhất vẫn là nữ chính, cho nên ông ta vẫn muốn nhìn thử một chút. Chừng nào ông ta còn chưa gật đầu thì tình hình vẫn còn có thể thay đổi. Thế nên, có rất nhiều người tiếp tục chú ý đến tiến triển này, trông chờ Chương Thư đánh rớt Lệ Lâm Lâm.

Ngược lại, Lệ Lâm Lâm không có quá nhiều áp lực tâm lý, đối với cô, vai diễn này như là món quà tuyệt vời mà ông trời ban tặng, có thể nắm lấy đương nhiên rất tốt, nhưng nếu không nắm được, thì chỉ có nghĩa kinh nghiệm của cô vẫn còn chưa đủ, sau này cần phải cố gắng nhiều hơn.

Cô luôn tin rằng với một tâm trí bình tĩnh, không vội vàng để đạt được mục đích, thì cô mới có thể tiến xa hơn được.

Trong lúc Lệ Lâm Lâm đang nghiên cứu kịch bản và chờ cuộc gọi từ đạo diễn Chương, thì cô bất ngờ nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng thuê nhà của tổng giám đốc Đàm.

[Ăn xin nhiều tiền]: Em gái Lâm Lâm, thật ngại quá, bởi vì cháu trai của tôi ở nước ngoài đột ngột trở về, nên chỉ có thể để nó ở lại căn nhà này một thời gian.

Lệ Lâm Lâm: “…”

Lý do này, có phải là lý do thông dụng của mọi chủ nhà về việc chấm dứt hợp đồng không?

Người ta đã nói như vậy, Lệ Lâm Lâm cũng không thể gặng hỏi quá sâu, chỉ có thể thuận theo lời cô ta: Không sao, chúng tôi sẽ nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chuyển ra ngoài.

[Ăn xin nhiều tiền]: Được rồi, được rồi, cũng không cần gấp như vậy, cuối tuần này cháu trai tôi mới trở về, các em cứ dọn dần trong tuần này là được. Nếu có gì cần giúp đỡ thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ gọi người đến giúp.

[Lệ Lâm Lâm]: Được, cảm ơn tổng giám đốc Đàm ^_-

[Ăn xin nhiều tiền]: Không có chi, là tôi có lỗi, nếu như các em muốn tìm nhà thì tôi sẽ để ý giúp các em.

Khoảng thời gian này, cả Lệ Lâm Lâm và Trần Hi đều sống ở nhà, tạm thời chỉ có Ngô Tuệ sống một mình ở Ngân Loan. Cô và Trần Hi thì không có gì đáng nói, có thể thoải mái từ từ tìm nhà, nhưng Ngô Tuệ lại không có chỗ ở.

Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một chút, nếu nhất thời không tìm được căn nhà thích hợp, vậy để Ngô Tuệ ở nhà cô trước đi, dù sao nhà cô cũng còn rất nhiều phòng.

Lệ Lâm Lâm nghĩ đến đây, cô gật gật đầu, nhanh chóng thông báo tin dữ này cho Ngô Tuệ.

“Tuệ nhi, tổng giám đốc Đàm nói rằng cuối tuần này cháu trai của chị ấy sẽ từ nước ngoài trở về, căn nhà ở Ngân Loan không thể cho chúng ta thuê được nữa.” Lệ Lâm Lâm dạt dào cảm xúc kể lại sự việc bi thảm này, thậm chí còn dự định chừa cho Ngô Tuệ thời gian để kinh ngạc và mất mát, những lời an ủi cũng đã được cô viết sẵn trong đầu.

Nhưng nào ngờ, phản ứng của Ngô Tuệ hoàn toàn khác xa với những gì cô mong đợi, cô ấy chỉ “A” một tiếng rồi kích động mở miệng: “Mình biết rồi á, tổng giám đốc Trần đã giúp mình sắp xếp chỗ ở mới, nói đó là kí túc xá của nhân viên, tiền thuê nhà chỉ cần trả một phần nhỏ!

Lệ Lâm Lâm: “…”

Hóa ra, cháu trai của tổng giám đốc Đàm đột ngột trở về là theo chỉ thị của tổng giám Trần sao?

“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Lệ Lâm Lâm mỉm cười hỏi.

Ngô Tuệ phấn khích nói: “Thư ký của tổng giám đốc Trần đưa mình đi xem kí túc xá của nhân viên! Điều kiện ở đây rất tốt, hơn nữa còn gần studio của chúng ta, ngày thường đi làm rất thuận tiên.”

Sang học kỳ sau, các cô chính thức là sinh viên năm cuối đại học, thời gian học ở trường không nhiều, cho nên không cần quá cân nhắc khoảng cách từ nhà đến trường. Từ nay về sau, cô chính là người của xã hội!

*Sinh viên năm cuối chủ yếu đi thực tập này kia á, nên không ở trường nhiều.

“Để mình chụp hình gửi cậu, mà thôi, mình sẽ quay video cho cậu xem luôn!”

Ngô Tuệ đột nhiên cúp máy, chưa được vài phút đã gửi một đoạn video vào Wechat của Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm nhấn vào xem thử, tuy căn nhà không lớn bằng ở Ngân Loan, nhưng nó được trang trí rất đẹp, hơn nữa còn có ban công tương đối rộng lớn, ánh sáng căn nhà cũng khá tốt.

“Được rồi, xem ra cậu không có ý định sống chung với bọn mình nữa.” Lệ Lâm Lâm gửi cho Ngô Tuệ emoji mặt cười.

Ngô Tuệ – Người đã bị tư bản họ Trần thu mua, lập tức phản công lại: “Rõ ràng cậu và Hi Hi rời đi trước, hai người các cậu đều là công chúa, không cần đến đây chen chúc trong kí túc xá với mình đâu.”

Lệ Lâm Lâm chậc lưỡi, không đáp lại Ngô Tuệ. Ban đầu bọn họ muốn cùng nhau thuê một căn nhà ở bên ngoài, chỉ là để thuận tiện cho việc đi lại, nhưng trong tương lai, mọi người nhất định sẽ bận rộn công việc nhiều hơn, Hi Hi cũng đang đi theo đại thần Bạch Nam Lễ, nếu các cô tiếp tục sống chung với nhau, nói không chừng sẽ rất bất tiện.

Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến việc cô đi tìm Trần Nhất Nhiên tính sổ!

Trần Nhất Nhiên dường như biết rằng cô sẽ đến, nên đã sớm thông báo cho thư ký đợi cô ở công ty. Lệ Lâm Lâm vừa đến Hoa Sang, liền được thư ký của Trần Nhất Nhiên bước ra đón tiếp: “Cô Lệ, tổng giám đốc Trần đang họp, mời cô đến văn phòng của tổng giám đốc Trần chờ anh ấy.”

Lệ Lâm Lâm vẫn đeo khẩu trang y tế và đội nón của mình, cô chớp mắt nhìn thư ký. Cô thư ký này không hề do dự mà nhận ra cô, chẳng lẽ cô thay đổi cách ăn mặc thất bại rồi sao? Hay là sắc đẹp của cô đến cả khẩu trang và nón không ngăn được?

“Vâng, cảm ơn.” Lệ Lâm Lâm lúng túng đi theo sau thư ký. Trong văn phòng của Trần Nhất Nhiên không có ai, cô ngồi một mình trên ghế sô pha dùng để tiếp khách, thư ký còn ân cần đưa cho cô một tách cà phê.

“Sau khi họp xong, tổng giám đốc Trần sẽ lập tức đến đây, xin cô cứ tự nhiên.” Thư ký đưa xong cà phê thì nhanh chóng rời đi, Lệ Lâm Lâm nhớ lại lời của thư ký, cô thật sự có thể tự nhiên ở đây sao?

Đây là văn phòng của tổng giám đốc Hoa Sang, bên trong có thể có rất nhiều bí mật thương nghiệp, bọn họ thật sự yên tâm về cô nhỉ.

Lệ Lâm Lâm tham quan văn phòng của Trần Nhất Nhiên một chút, sau đó ngồi lại trên ghế sô pha chơi game.

Game cô chơi vẫn là game yêu đương cùng lúc với một trăm lẻ tám nhân vật ảo.

Chơi được một nửa thì Trần Nhất Nhiên quay trở lại, trợ lý Ngô và Phó Áng Tư cũng đi theo sau. Thấy Lệ Lâm Lâm đang ngồi trong phòng làm việc, Phó Áng Tư lập tức nắm lấy cánh tay trợ lý Ngô, nhanh chóng rút lui ra ngoài: “Tôi hiểu rồi, bây giờ chúng ta nên biết điều rời khỏi chỗ này.”

Trợ lý Ngô cầm máy tính bảng trong tay, ngón tay khó khăn lướt trên màn hình: “… Tôi vẫn còn tài liệu chưa gửi cho tổng giám đốc Trần.”

“Đi sang chỗ khác cũng gửi được mà, Tiểu Ngô, sao cậu không tinh mắt gì hết vậy? Trông thấy những thứ không nên thấy sẽ bị nổi mục lẹo.”

Trợ lý Ngô: “…”

Giám đốc Phó đang ám chỉ tổng giám đốc Trần sẽ PLAY em gái Lâm Lâm trong văn phòng sao! Không, tổng giám đốc Trần nhà bọn họ là người nghiêm túc thận trọng, không thể làm ra loại chuyện này!

Trần Nhất Nhiên trực tiếp đóng cửa phòng lại, đi tới ghế sô pha đối diện với Lệ Lâm Lâm ngồi xuống: “Tìm anh có việc gì không?”

“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi em có việc gì không?” Lệ Lâm Lâm cảm thấy ngồi nói chuyện không đủ khí thế, nên lập tức đứng dậy khỏi sô pha, “Chuyện tổng giám đốc Đàm lấy lại căn nhà của bọn em, có phải do anh làm không?”

“Là anh làm.” Trần Nhất Nhiên thẳng thắn thừa nhận.

Lệ Lâm Lâm sững sờ, cô đã làm tốt công tác chuẩn bị đấu trí đấu dũng với anh, nhưng anh lại thừa nhận một cách thản nhiên như vậy, khiến cô rất mất mặt: “Sao, sao anh lại làm như vậy? Là do Lục Duệ Châu ở dưới lầu ư?”

“Không sai.” Trần Nhất Nhiên vẫn thẳng thắn thừa nhận, “Anh không thích em ở gần bọn họ như vậy.”

“Chẳng phải anh cũng dọn qua đó sao?”

“Cho nên bây giờ anh đã chuyển về công viên Tinh Hải.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Được lắm, cô cảm thấy Trần Nhất Nhiên không muốn sống ở Ngân Loan, nhưng anh cũng không các cô sống ở đó, nên mới dứt khoát diệt cỏ tận gốc.

“Sao anh lại uy hiếp tổng giám đốc Đàm?” Lệ Lâm Lâm khoanh tay trước ngực tra hỏi anh.

Trần Nhất Nhiên cười khẽ một tiếng, nhìn cô rồi nói: “Anh không uy hiếp cô ta, chỉ hứa sẽ cho cô ta nhiều lợi nhuận hơn trong một dự án mà bọn anh đang hợp tác. Điều kiện chính là không cho các em tiếp tục thuê nhà, và cô ta đã đồng ý.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Quả nhiên có tiền thì làm cái mẹ gì cũng được.

“Lâm Lâm.” Trần Nhất Nhiên thay đổi thái độ bình thản vừa rồi, có phần nghiêm túc nhìn cô, “Anh làm như vậy, ngoài việc để các em chuyển ra khỏi Ngân Loan thì còn một lý do khác. Anh biết em và chủ tịch Khưu có nhóm chat riêng, cũng có mối quan hệ tốt với bọn họ, thậm chí có thể coi bọn họ như những người chị em thân thiết. Anh không nghi ngờ tình bạn giữa các em, anh chỉ muốn nói với em rằng, bọn họ cũng là thương nhân, cũng sẽ vì lợi ích của mình mà lựa chọn bỏ rơi em, em hiểu không?”

Lệ Lâm Lâm ngẩn người, nhất thời không trả lời, cô biết những gì Trần Nhất Nhiên nói là đúng.

“Nhưng anh không giống như vậy, em sẽ không bao giờ là lựa chọn mà anh từ bỏ.”