Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 81: Hạn Chế 4





Edit: Maron
Beta: A.P
- ----------------------------
Sau một hồi kiểm tra qua tình trạng của Han Yi-gyeol, Cheon Say-yeon nheo mắt khi đặt tay lên ngực cậu.

Hắn cảm thấy dòng năng lượng đang bị cô đặc.

Cậu ta dính phải debuff à?
"Cậu quả là một đối tác khó chiều đấy."
Cheon Sa-yeon đặt kiếm xuống và nhẹ nhàng đẩy lên vai Han Yi-gyeol.

Hắn leo lên người Han Yi-gyeol lúc này đang nằm ngửa khi chạm vào má cậu.
Một khuôn mặt dịu dàng lộ ra dưới mái tóc nâu rối bù ấy.

Cheon Sa-yeon mỉm cười khi lấy ngón tay cái để lau vệt máu rỉ ra từ vết rách trên trán Han Yi-gyeol.
Cậu ta bầm dập khắp người, nhưng nhìn xuống cậu ta vẫn đang ngủ trong bộ đồ mà hắn mua cho cậu trông cũng khá tuyệt đấy chứ.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng bản thân sẽ cảm nhận được loại cảm xúc này khi nhìn vào người khác, chứ đừng nó đến đấy còn là Han Yi-gyeol.
"Đến khi nào thì cậu mới nói ra tên thật của mình đây? Hử? Han Yi-gyeol."
Hắn vỗ nhẹ vào bên má trắng nõn của cậu như đang trêu nghẹo.

Han Yi-heyol liền có phản ứng khi chân mày cậu khẽ nhíu lại.

Mỗi lần Han Yi-gyeol đáp lại cái đụng chạm của hắn, đôi mắt của Cheon Sa-yeon lại cong lên vẻ hài lòng.
Vẫn ôm mặt cậu, hắn đưa tay trái xuống và nắm lấy tay Han Yi-gyeol.

Tương tự như lần trước, hắn bắt đầu từ từ truyền năng lượng của mình qua tay cậu, khi cả hai bàn tay đang đan vào nhau.
"....Hự."
Cơ thể Han Yi-gyeol run lên trước năng lượng đục ngầu được truyền qua cơ thể thông qua nơi tay của hai người đang giao nhau.

Lông mày cậu cau lại cùng với khóe mắt hơi ửng đỏ.

Cheon Sa-yeon đã ghi lại tất cả.
"Uh, ah....!Hực."
Đôi mắt nhắm nghiền của cậu run lên và hơi hé ra một chút.

Đôi mắt màu caramel dịu nhẹ đó cuối cùng cũng nhìn về phía Cheon Sa-yeon.
"Ha— Tae-heon- ssi....?"
"...."
Cái tên ngắc ngứ thốt ra từ miệng cậu, như thể lưỡi cậu vẫn còn tê cứng vì cái debuff kia, không phải là tên của hắn.

Cheon Sa-yeon tươi cười nắm chặt lấy tay của Han Yi-gyeol, một mạch mà đẩy hết năng lượng vào người cậu.
"Ah? Hộc, ư, hự...!.! Ah....!"
Han Yi-gyeol bỗng chợt cong lưng lên khi cậu lờ mờ ngẩn lên nhìn Cheon Sa-yeon.

Mặc dù thấy rõ là cậu đang rất đau, Cheon Sa-yeon vẫn tiếp tục đẩy năng lượng của mình vào người cậu như thể tâm trạng của hắn đột nhiên xấu đi thấy rõ.
"D-dừng....!dừng lại....! T- tôi kiệt sức rồi...."
"Cố đi."
Han Yi-gyeol nằm bên dưới vùng vẫy cố để thoát khỏi hắn.


Cheon Sa-yeon vừa nói vừa ghìm cậu xuống, như thể đang trách mắng.
"Tôi là đang giúp cậu đấy.

Cậu nên im miệng mà nhận lấy nó đi, hử? Những kẻ khác dù muốn có được sự cứu trợ này còn không được đâu đấy."
"Hự, k- không....!Không nổi nữa....! Hức!"
"Haha, nhìn cậu kìa."
Năng lượng ấm nóng truyền từ bàn tay của Cheon Sa-yeon hoàn toàn bao trọn lấy Han Yi-gyeol.

Năng lượng bị cô đặc bởi debuff từ từ được thả lỏng và bắt đầu vận hành lại.

Trái ngược với chủ nhân đang sống dở chết dở của nó, thì dòng năng lượng đang tuôn chảy rất thoải mái.

Cheon Sa-yeon nhếch miệng cười.
"Cậu tiếp nhận tốt đấy, nhưng miệng cậu thì lại nó khác kìa....!Có vẻ nói dối đã trở thành thói quen rồi nhỉ."
"Huuugh....! Ah, hực....!"
Mặc cho những lời buộc tội vô lý kia, Han Yi-gyeol không thể phản bác lại như mọi khi mà chỉ có thể kêu rên trong đau đớn.

Chăm chăm nhìn vào Han Yi-gyeol vẫn chưa lấy lại tỉnh táo, Cheon Sa-yeon đã xác thực dòng năng lượng của cậu đã trở lại bình thường.
"Hộc, hộc...."
Khi hắn ngừng truyền năng lượng, Han Yi-gyeol đỡ lấy mặt mình run lên mà thở hồng hộc.

Khóe mắt cậu có hơi ươn ướt— nếu Cheon Sa-yeon mà đẩy năng lượng mạnh hơn nữa, thì chắc cậu sẽ khóc luôn mất.

Hắn thấy có chút buồn vì đã lỡ mất cơ hội đấy.
"Cheon Sa-yeon...."
Giờ thì cậu ta đã gọi đúng tên của hắn rồi.

Cheon Sa-yeon chợt thấy có một cảm giác nào đó trong hắn đang được khai mở, hắn đáp lại.
"Ừm."
"Anh— tên khốn....!chết bầm nhà anh...."
Sau khi chữa khỏi debuff, đôi mắt Han Yi-gyeol được thấy rõ và giọng cậu cất lên cũng rõ ràng hơn khi phát ra những câu từ chửi thề.
"Haa, tôi ấy....!Tôi đã nói với anh là đừng có làm thứ này nữa...."
Năng lượng của cậu đã trở lại bình thường, nhưng tình trạng cơ thể thì vẫn còn rất tệ.

Cheon Sa-yeon liếc qua chiếc vòng đang rung lắc mà hắn đã tặng cho cậu để bổ sung năng lượng khi đáp lại.
"Tôi không nghĩ là tôi đã từng đồng ý."
"Im đi, đồ khốn...."
Han Yi-gyeol bực bội nhìn Cheon Sa-yeon, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cậu đưa tay chạm lên mặt nhận thấy nó đang rất nóng.

Sốt rồi, là từ mấy vết thương trên người đây mà.

Mặc dù năng lượng của cậu bằng một cách thần kì nào đó đã được chiếc vòng xử lý ổn thỏa, nhưng về phần chấn thương thì cậu vẫn cần được chữa trị.
Cheon Sa-yeon đứng dậy rồi đỡ lấy Han Yi-gyeol đang mềm nhũn và ôm cậu vào trong vòng tay mình.

Do cơn sốt khiến đầu cậu đau như búa bổ, Han Yi-gyeol đỡ lấy trán mình mà rên từng tiếng đau đớn.
Nhìn xung quanh để tìm lối ra, Cheon Sa-yeon bỗng thấy có một người đàn ông đang đứng ở đầu phía bên kia.


Là Ha Tae-heon đang nhìn bọn họ khi anh đang cầm trên tay chiếc áo cấp SS.
Tên đó đã đứng xem từ lúc nào vậy? Hắn tự hỏi, nhưng cũng chẳng quan trọng.

Cheon Sa-yeon cố tình vỗ nhẹ vào lưng Han Yi-gyeol và cười ra mặt.

Chân mày của Ha Tae-heon liền cau lại, đôi mắt đen láy ánh lên một tia sắc lạnh.
Cheon Sa-yeon biết cảm xúc trên gương mặt ấy.

Tiếc lắm sao.
Ha Tae-heon quay lưng lại, nắm chặt chiếc áo khoác đến nỗi trên tay anh liền nổi gân xanh.

Cheon Sa-yeon thấy có một cầu thang dẫn xuống bên dưới, hắn đi phía sau mà chẳng thèm mỉm cười nữa.
- ---------------------------------
Tôi mơ hồ nghe thấy âm thanh của một vài người đang nói chuyện.

Với cái đầu ong ong đau nhức, tôi từ từ mở mắt ra.
"Ưm...."
"Ngủ thêm đi."
Một giọng nói êm dịu phát ra ngay bên cạnh tôi.

Tôi quay đầu lại để xem là ai đang nói chuyện với mình.
"Sao anh lại...."
Ôm tôi thế này.

Lời mà tôi nói ra gần như là tiếng thì thầm.

Cheon Sa-yeon nghe thấy tôi nói vậy trông có phần vui mừng khi hắn đáp lại.
"Tôi đã dốc hết sức mình để chữa debuff cho cậu, nhưng chữa xong cậu liền bất tỉnh.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc ôm cậu đi."
"Chúng ta đang ở đâu vậy...."
"Dưới lòng đất.

Chúng tôi cũng đã tìm thấy cổng thoát.

Giờ thì bọn tôi đang cứu những khách mời ra khỏi khoang trứng.

Cũng chỉ còn vài cái nữa thôi."
Là vậy à? Thật nhẹ nhõm.

Tôi thở phào.
"Khục, khục! Cái mẹ gì đây?"
"....Này là đang trong cổng đấy hả?"
"Cậu có thể kéo họ ra mà không cần phải cắt quá sâu đâu.

Phải rồi.


Chừng đó thôi."
"Tôi tìm thấy hai khoang trứng nữa ở đây!"
"Cậu vẫn không biết kẻ nào gây ra chuyện này sao?"
Ngay dưới lòng đất này, có rất nhiều tiếng ồn đến từ các cuộc hội thoại của mọi người.

Trông họ ai cũng đều bận rộn cả, nhưng tôi chẳng thấy thoải mái nổi vì có lẽ tôi là người duy nhất đang ngồi thảnh thơi thế này.
"Thả tôi xuống...."
"Không."
Anh nói không là sao cơ? Tôi vùng vẫy cố để nhảy xuống, nhưng cánh tay của Cheon Sa-yeon thậm chí còn không thèm nhúc nhích.
Cheon Sa-yeon nói lại như thể tôi là một đứa trẻ không biết nghe lời.
"Ngồi yên đấy."
"Không, giờ tôi ổn rồi, nên hãy buông tôi ra."
"Cậu có một vết thương lớn ở lưng.

Và cả một vết rách trên trán.

Nghe lời đi, nếu cậu không muốn lại ngất đi lần nữa."
Thảo nào tôi thấy lưng mình lại rát đến vậy.

Tôi nhớ là tôi đã bị sét đánh trúng lưng khi đang giao chiến với con quái vật.

Là do lúc đấy hả?
Không thể thắng được sự ngoan cố của Cheon Sa-yeon, tôi bị hắn ôm một cách bán cưỡng bức cho đến khi tất cả những người tham dự được giải cứu hoàn toàn và ra khỏi cổng.
Nhờ có Ha Tae-heon và Lee Joo-ha đã ra ngoài trước để liên lạc với trung tâm cấp cứu và trụ sở quản lý, có một vài đội hỗ trợ đã nhanh chóng đi đến bằng trực thăng.
Cánh cổng nằm trên đảo Gureopdo, một trong những hòn đảo thuộc thành phố Incheon.

Dù vẫn có khách du lịch ra vào nhưng không ai tìm thấy cánh cổng nào trong một tháng qua xuất hiện ở đây cả, vì dù sao cư dân sinh sống trên đảo này cũng rất ít.
Tôi nhìn vào cánh cổng nằm khuất trong góc dưới chân vách đá.
"Nếu nó ở chỗ đấy, thì cũng không có gì lạ."
Vì tôi là người bị thương nặng, nên ngay khi vừa ra khỏi cổng tôi đã được đưa đi gặp healer ngay.

Sau khi kiểm tra vết thương, healer khuyên tôi trước mắt hãy đến bệnh viện vì có nguy cơ tồn tại cả nội thương bên trong nữa khi sơ cứu cho tôi bằng băng cầm máu cấp A.

Nửa thân trên của tôi được quấn đầy quấn băng gạc và khoác hờ một chiếc áo sơ mi trên vai, tôi thẫn thờ nhìn những người tham dự đang bận rộn xử lí hiện trường.
Trong đó, Ha Tae-heon và Hong Si-ah có vẻ là những người bận rộn nhất.

Hai người họ là những người đã ở lại để xử lí con quái vật, khi đang nói chuyện với những người khác để giải thích tình hình, từ các viên chức tại trụ sở quản lý đến những cánh truyền thông chạy tới để đưa tin.
Có thể là đến cả tôi cũng bị kéo đi ấy chứ, nhưng tất cả những ai đi tới đều bị đè bẹp bởi nụ cười lạnh lẽo của Cheon Sa-yeon nên họ chỉ đành rời đi.

Nhìn đám phóng viên đang vội vã rời đi, tôi liền nói với hắn.
"Tôi có thể tham gia một cuộc phỏng vấn mà."
"Ở cái tính trạng đó sao?"
Tôi thấy bối rối trước lời đáp lại thẳng thừng ấy, thậm chí tôi còn chưa hề nghĩ tới điều đó.

Trong khi tôi đang mân mê chiếc IV trên cổ tay, có một vị viên chức từ trụ sở quản lý đi nhanh đến chỗ chúng tôi.
*(IV: Tiêm tĩnh mạch hay gọi là ống truyền nước ấy.)
"Xin lỗi, Hội trưởng Cheon Sa-yeon, nhưng ngài có thể vui lòng qua đây một chút được không ạ?"
Nghe thấy vậy, Cheon Sa-yeon lộ rõ ​​vẻ khó chịu trên khuôn mặt.

Cảm thấy vị viên chức ấy có phần khó xử, tôi liền thúc vào cánh tay của Cheon Sa-yeon.
"Anh nên đi đi.

Để tôi tự nghỉ ngơi một mình."
"....Tôi sẽ quay lại ngay."
Anh không cần phải quay lại đâu.

Khi Cheon Sa-yeon rời đi và theo sau vị viên chức đang chảy mồ hôi đầm đìa kia, có một vị khách khác đã đến như thể họ chỉ chờ có cơ hội này.

"Ehem.

Ừm....!Năng lực giả Han Yi-gyeol?"
Người đến gần và hắng giọng nói là Lee Joo-ha, và phía sau cô là Kim Na-yul.

Hai người này muốn gì ở tôi đây?
"Cậu thấy sao rồi?"
Có lẽ là do tôi cảm thấy khó xử khi Lee Joo-ha là người bắt chuyện với tôi trước, nên tôi không nhìn thẳng được.

Tôi hơi nghiêng đầu và đáp lại.
"Tôi ổn.

Mọi thứ với hai người đều ổn cả chứ?"
"Ừ.

Chỉ là chúng tôi....!"
Lee Joo-ha ngập ngừng, cô hít một hơi thật sâu.

Khuôn mặt lộ rõ vẻ quyết tâm, cô mở lời.
"Tôi đã nghe tin từ Tae-heon.

Cậu ấy nói rằng trong cơn nguy cấp cậu đã giúp cậu ấy xử lí con quái vật."
À, tôi còn tưởng là cô đang định nói cái gì.

Tôi mỉm cười và lắc đầu.
"Không đâu....!Đúng hơn là nhờ có Ha Tae-heon- ssi mà tôi mới có thể sống sót được."
Kim Na-yul mỉm cười khi tiến lại gần.

"Kể cả như vậy.

Cậu cũng đã một mình đi solo với con quái cấp S+ kia đấy.

Rồi còn bị thương nữa."
"À, cái này...!"
Theo phản xạ, tôi lấy tay che đi miếng gạc lớn trên trán mình.

Thực sự là đầu tôi không có bị thương đến mức đấy đâu, nhưng Cheon Sa-yeon vẫn liên tục cằn nhằn với cái cậu healer kia.
"Cảm ơn vì đã cứu tôi.

Hội trưởng kêu tôi thay cô ấy gửi lời chào đến cậu.

Cô ấy muốn đích thân đến cơ, nhưng mọi việc có chút...."
"Tôi hiểu."
"Tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội được cùng nhau đi phá cổng."
Kim Na-yul cảm ơn lần cuối khi bắt tay với tôi và đi đến chỗ của Hong Si-ah.

Lee Joo-ha chỉ đứng yên đó mà không hề xen vào, cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
"Tôi cũng cảm thấy giống như Phó Hội Kim Na-yul vậy.

Phải cần rất nhiều can đảm để mà có thể một mình đương đầu với một con quái vật cấp S+, vậy nên cảm ơn các cậu rất nhiều."
Trước ánh mắt nghiêm túc của cô, tôi vô thức gãi gãi sau gáy khi cười ngượng ngùng.

Có vẻ như hình ảnh của tôi trong mắt Lee Joo-ha bây giờ đã có phần đã thay đổi rồi nhỉ.

Tôi đã đi từ một tên bắt cóc vô liêm sỉ trở thành một đối tác tốt?.