Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 83



Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 83

_________________

Ngay cả khi cất đồng xu đi, anh vẫn tiếp tục vô cảm.

Anh rất biết rằng biểu hiện của anh phải đen tối như thế nào vào lúc này. Nó giống như trái tim của anh đã chết và anh không cảm thấy bất kỳ cám dỗ nào

trong trái tim mình.

Sau khi cất đồng xu đi, Thừa Chí Chu và Bạch Nghiễm một lần nữa quay trở lại tủ đông. Bởi vì lúc nãy bận tâm đến bảng tên của Tạ Nguyên Hoài, bọn họ còn

chưa mở tủ ra điều tra.

Đối với chiếc tủ mà Kỳ Thần và những người khác được cho là kiểm tra, họ đã xác nhận rằng đó chính là chiếc tủ mà xác chết phụ nữ mặc áo đỏ đã trèo vào và

chính chiếc tủ mà con gấu đã lấy chìa khóa..

"Tôi sẽ mở nó."

Bạch Nghiễm trao cho Thừa Chí Chu một nụ cười và yêu cầu anh lùi lại trước khi cậu từ từ kéo cánh cửa tủ để có một khe hở nhỏ.

Tim Thừa Chí Chu căng lên vì lo sợ sẽ có chuyện xảy ra nhưng may mắn là không có chuyện gì xảy ra trong suốt quá trình Bạch Nghiễm mở tủ.

"Creeaaak ————-"

Bạch Nghiễm mắt nhìn xuống bên trong tủ và cậu kéo nó cho đến khi nó lộ ra một nửa thì động tác của cậu đột ngột dừng lại. Những ngón tay giữ chặt tay

cầm và nét mặt của cậu cũng trở nên u ám.

"Chuyện gì vậy?"

Thừa Chí Chu và những người khác đi tới và nhìn vào bên trong tủ. Khi họ nhìn vào, tất cả đều choáng váng. Hai chị em nhà Kỳ Liên nhìn sang Thừa Chí Chu và



thấy sắc mặt anh ấy hoàn toàn tái mét.

[Tiểu Chu.]

[Tiểu Chu.]

[Tiểu Chu, Tiểu Chu….]

[Thừa Chí Chu ……..]

Không có gì bên trong, nhưng nó được bao phủ bởi những dòng chữ màu đỏ sẫm. Giống như nó được viết bằng một ngón tay đẫm máu tươi, bên trong dày

đặc tên Thừa Chí Chu.

Một số chữ viết ngay ngắn và rõ ràng, một số chữ viết khác thì quanh co và lộn xộn. Có một vài cuốn có một chút run rẩy trong đó, giống như nó được viết lên

tủ trong khi người viết đang đau đớn tột độ. Nếu bạn nhìn kỹ hơn, bạn thậm chí có thể thấy rằng một số trong số chúng đã được khắc vào tủ và có những vết

xước móng tay mờ nhạt bên cạnh nó.

"Chúa tôi……….."

Hai chị em nhà Kỳ Liên cảm thấy nổi da gà khắp người. Nó chỉ là quá đáng sợ.

"Đừng nhìn."

Bạch Nghiễn trầm giọng nói rồi đóng tủ lại. Đôi mắt anh phát ra ánh sáng lạnh như băng.

Cậu nhìn về phía Thừa Chí Chu, người có vẻ hơi sợ hãi. Cậu đưa tay xoa đầu anh trước khi nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng. Đừng sợ hãi. ”

"………..Được chứ."

Tạ Nguyên Hoài bị ám ảnh về anh đến mức độ nào ……

Động tác gật đầu của Thừa Chí Chu có chút cứng ngắc, nhưng hoàn toàn không phải vì những cái tên được viết bên trong tủ. Một phần cũng là do Bạch Nghiễn

đưa tay lên đầu. Nó khiến anh nhớ lại sự việc trước đó khi tim anh đập loạn xạ vì Bạch Nghiễm và anh một lần nữa cảm thấy có lỗi.



Đừng nghĩ về nó. Không có gì to tát đâu mà. Anh chỉ hơi xấu hổ vì không quen thân mật với Bạch Nghiễm. Nếu là người khác, anh cũng sẽ phản ứng như vậy.

Bên cạnh đó, họ là hai trai thẳng. Vậy nếu cậu hôn tay thì sao? Ngay cả khi họ hôn họ …….Fuck. Điều đó không đúng. Đó là một vấn đề lớn ………..

Những suy nghĩ này lướt qua tâm trí Thừa Chí Chu. Anh lắc đầu và nhanh chóng xua tan những suy nghĩ nực cười này.

Không còn những thứ quan trọng nào khác trong nhà xác, Thừa Chí Chu và những người khác đi qua các dãy và dãy tủ cấp đông và đi đến lối ra khác của lối đi

ngầm.

Thừa Chí Chu có chìa khóa của cánh cửa này, vì vậy anh chìa khóa ra, lắp vào rồi từ từ đẩy cửa ra.

Bên ngoài trời rất tối. Anh bật đèn pin và cẩn thận ló đầu ra ngoài và nhìn xung quanh. Đầu kia của lối đi này nên là khoa nội trú.

Khu vực được chiếu sáng bởi đèn pin lộ ra một dãy bậc thang chật hẹp. Chí Chu đoán rằng cách bố trí của nó nên giống với những phòng khám bệnh ngoại

trú. Sau khi đi ra ngoài, họ nên ở tầng một của khoa nội trú.

Nghĩ vậy, Thừa Chí Chu cầm đèn pin bước ra sàn lát gạch nhẵn. Lúc này, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng 'pa' và ngọn đèn trên đầu đột nhiên sáng lên soi

sáng xung quanh.

“Đây, nơi này là ……”

Giọng của Minh Kỳ hơi run và có thể nghe thấy từ phía sau Thừa Chí Chu.

Thừa Chí Chu cảm thấy có gì đó không đúng. Lúc nãy, người ở gần anh nhất nên là Bạch Nghiễm và Minh Kỳ ở xa hơn một chút nhưng bây giờ giọng nói của cô

dường như quá gần, giống như cô đang đứng ngay bên cạnh anh.

Anh vô thức liếc nhìn về phía sau, và mắt anh lập tức mở to trước khi nhanh chóng quay lại hoàn toàn.

Minh Kỳ nhìn quanh cô. Cô ấy vốn dĩ khá bất an, sau khi thấy Thừa Chí Chu nhìn về phía mình với vẻ mặt kinh ngạc, cô ấy không thể không nhìn sang bên cạnh

chỉ để thấy rằng em gái đã biến mất.