Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 197



Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 197

_________

Anh lần theo dấu chân và nó dẫn anh ra khỏi tòa nhà dạy học và đến sân thể thao. Ở đó, nhiều học sinh hiện đang theo học các lớp giáo dục thể chất.

Khi Thừa Chí Chu lần theo những dấu chân đó, anh cũng đã đoán ra được tình trạng thể chất hiện tại của mình là như thế nào. Anh hiện đang ở trong tình trạng như một bóng ma và những người ở đây không thể nhìn thấy anh ấy. Không chút băn khoăn, anh trực tiếp bước đến sân thể thao và tìm ra chủ nhân của dấu chân.

Đó là Tô Linh.

Nhìn thấy cậu bé ngồi ôm gối bên bờ ruộng, Thừa Chí Chu có một cảm giác kỳ lạ.

So với ồn ào náo nhiệt trên sân, bên người Tô Linh lạnh lùng và bình tĩnh hơn. Như thể có một bức tường vô hình ngăn cách y với phần còn lại của thế giới.

Thừa Chí Chu nhìn cậu bé im lặng này không khỏi cảm thấy rất đau khổ. Thời gian ở đây rõ ràng là mùa hè, nhưng cậu thiếu niên vẫn đang mặc đồng phục mùa đông của trường. Cơ thể y được che chắn chắc chắn để có thể che đi những vết thương trên người.

Vậy mà không có ai đến tìm y.

Cậu thiếu niên ôm đầu gối, nửa chôn nửa khuôn mặt tái nhợt trong vòng tay anh. Mái tóc đen bù xù, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy xinh đẹp như một con mèo đen ngoan ngoãn và trầm lặng. Sau khi quan sát y một lúc, Thừa Chí Chu đột nhiên nhận ra rằng ánh mắt của cậu thiếu niên không ngờ lại tập trung vào một bóng người cụ thể đang chạy quanh sân.



Lúc này, có thể nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cậu bé lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ trưa.

Nhưng khoảnh khắc trước khi nhắm mắt, đôi mắt của y lại sáng lên. Như thể người mà y mong đợi cuối cùng cũng đã đến.

“Tô Linh, cậu có sao không? Vẫn không thoải mái sao? ”

Sau đó Thừa Chí Chu nghe thấy giọng nói của chính mình.

Anh nhìn lại và thấy bản thân trẻ tuổi của mình bước tới.

Nhìn thấy bản thân lúc nhỏ đi về phía Tô Linh, mặc dù biết đây chỉ là ký ức từ thế giới này, nhưng Thừa Chí Chu vẫn không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Ngoài bộ đồng phục học sinh, “Thừa Chí Chu” ở đây trông gần giống hệt như khi còn học trung học.

Cậu thiếu niên đi tới chỗ Tô Linh và cúi xuống. Anh tỏ ra rất lo lắng về tình trạng của y.

Nhìn thấy Tô Linh không thèm đếm xỉa đến việc anh đến mà chỉ tiếp tục vùi mặt vào vòng tay của mình, thanh niên kia cũng không tức giận. Thay vào đó, anh hỏi lo lắng hơn: “Cậu có bị say nắng không? Cần tớ lấy nước cho cậu không? ”

“………”

Tô Linh vẫn không nói. Y hơi ngẩng đầu lên và nhìn anh với đôi mắt đen láy.



Thanh niên mỉm cười với y một cách thận trọng, nhẹ nhàng đưa tay sờ trán y. Lúc này, phản ứng của Tô Linh rất kịch liệt. Lưng y cứng lại và y thô bạo hất tay ra. Bằng một giọng trầm, y nói: "Đừng chạm vào tôi."

"Xin lỗi, tớ chỉ muốn kiểm tra xem cậu có bị sốt không." Thiếu niên xoa xoa bàn tay đỏ ửng xin lỗi y. “Xin lỗi vì đã xúc phạm cậu …… Tớ sẽ đi lấy nước cho cậu nha?”

Khi cậu bé quay lại, Tô Linh cuối cùng cũng để lộ toàn bộ khuôn mặt của y từ trong vòng tay của y. Môi y hơi mím lại, y nhìn bóng lưng xa xa. Trong vô thức, ngón tay y siết chặt lấy quần áo của mình.

Tô Linh có một khuôn mặt hấp dẫn. Mặc dù trời luôn tối tăm và u ám, y vẫn có thể được coi là một chàng trai trẻ đẹp trai. Khi thanh niên rời đi, y như trút bỏ hết gai nhọn trên người, y lộ ra vẻ mềm yếu và bất lực. Giống như y vừa gặp rắc rối với một con vật nhỏ, y cụp mắt xuống và lầm bầm, “Tôi xin lỗi ……”

Thừa Chí Chu chứng kiến ​​cảnh này chỉ có thể cảm thấy tim mình đau nhói.

Anh có thể biết rằng Tô Linh đã hất tay cậu bé do phản xạ. Y đã bị Âu Vân và những người khác bạo hành và ngược đãi quanh năm và trở nên rất nhạy cảm với sự đụng chạm của người khác. Hơn nữa, y không muốn cậu bé dựa vào quá gần và nhận thấy những vết thương trên người.

Một lúc sau, cậu thiếu niên quay lại với một chai nước. Khi anh đi qua, Thừa chí Chu cũng nghe thấy các học sinh khác nói vài điều với anh. Họ có lẽ đang cố gắng thuyết phục anh đừng đối xử tốt với Tô Linh như vậy.

“Tô Linh phớt lờ mọi người. Cậu chỉ cắm mặt vào mà không có lý do. Cậu ta sẽ không đánh giá cao cậu vậy tại sao cậu lại làm thế này …….. ”

"Nó không quan trọng." Thiếu niên mỉm cười với họ. “Tớ chỉ nhớ rằng tớ đã từng bị các bạn trong lớp xa lánh vì tai của tớ không tốt và không muốn chứng kiến ​​điều đó xảy ra lần nữa”.

“Trên thực tế, có lẽ đó chỉ là suy nghĩ mơ mộng của tớ. Tớ hài lòng nếu Tô Linh không ghét tớ …….Uh, hy vọng là cậu ấy không ghét tớ? ”

Các bạn học khác không nói gì. Họ chỉ xoa đầu anh và để anh đi. Thiếu niên đi qua Tô Linh đưa nước.